Làm thằng khốn nạn mà còn bị tìm đến tận cửa, Úc Nam khuyết thiếu kinh nghiệm đối phó với tình huống kiểu này, cậu không biết mấy thằng khốn nạn khác làm thế nào, chỉ biết trong lớp có một cô bạn sau khi bị tệ bạc thì miêu tả với bọn cậu là -- "Anh ta không bắt điện thoại của mình, không gặp mình, bị mình tóm thì nói bọn mình không hợp."
Hai vế trước Úc Nam đều đã làm, thế là cậu dứt luôn vế cuối: "Vì, vì chúng ta không hợp."
Theo quy trình thì là vậy.
Lúc nói câu đó cậu không dám nhìn vào mắt Cung Thừa mà chỉ nhìn tay mình, tim đập thịch thịch.
Cậu biết Cung Thừa đang nhìn mình, ánh mắt của đối phương dừng trên mặt cậu làm sườn mặt bị lọt vào tầm ngắm bắt đầu nóng ran. Lúc còn nhỏ cảm thấy tội lỗi vì làm sai việc sau đó được mẹ hiền lành hỏi chuyện, chính là tình huống này chứ đâu.
"Không hợp chỗ nào?" Gã đàn ông hỏi.
Úc Nam không trả lời được vì cậu thấy Cung Thừa không có chỗ nào là không tốt, bèn nói qua quýt: "Tuổi tác không thích hợp ạ."
Vừa dứt lời thì Úc Nam bị nhấc bổng lên, Cung Thừa bế cậu ngồi lên đùi mình rồi vòng tay qua ôm cậu.
Hình như Cung Thừa rất thích làm thế này.
Trên người Úc Nam còn ê ẩm, bị động tác ấy làm đau nhói không kìm được "xuýt" một tiếng, miệng nhỏ xuýt xoa.
Cung Thừa lập tức dừng lại: "Tôi làm em đau?"
Nói rồi gã muốn kiểm tra.
Úc Nam cuống cuồng đè gã lại, sợ thứ nào đó trên người bị phát hiện: "Không có! Em không sao!"
Vẻ mặt Úc Nam khiếp đảm, hai tay theo bản năng giữ chặt vạt áo của mình hệt như có thứ nào đó được quần áo che khuất sắp bị phát hiện. Không phải lần đầu tiên cậu như vậy, ban đầu Cung Thừa không quan tâm nhưng bây giờ mới nhớ ra trên người cậu nhóc này có bí mật.
Một bí mật gã càng lúc càng thấy hứng thú.
Cái ôm của Cung Thừa làm Úc Nam lưu luyến cũng làm cậu quẫn bách, tiếp tục thế này không phải điềm tốt, cậu vùng vẫy muốn bước xuống khỏi người Cung Thừa nhưng Cung Thừa không chịu buông tay.
"Chê tôi lớn tuổi?" Giọng Cung Thừa có mùi nguy hiểm, "Sao lúc đầu không nói, hử?"
Đàn ông 37 tuổi đang lúc tráng niên, mà nếu người ấy đã đứng trên đỉnh cao thì càng là độ tuổi tuyệt vời. Thật sự đây là lần đầu Cung Thừa nghe có người chê bai tuổi tác của mình, gã vừa tức giận vừa buồn cười.
Bé con này thật là gan to bằng trời.
Úc Nam: "..." Làm sao bây giờ, càng nói càng khốn nạn mất rồi.
Cung Thừa tưởng cậu ngầm thừa nhận, gã hiếm khi xuất hiện ảo giác mình thật sự bị ghét bỏ, có chút ngứa răng: "Trêu chọc tôi xong lại muốn bỏ đi, em thì tiêu sái thoải mái rồi, vậy ai đến chịu trách nhiệm với tôi đây?"
Úc Nam nào có thoải mái gì.
Cậu nhắm mắt nói: "Em xin lỗi, đều là lỗi của em, em biết mình làm vậy rất vô trách nhiệm."
Cung Thừa nhéo cằm cậu, nghiêm túc quan sát mặt cậu: "Thật sao? Nhưng em xin lỗi như vậy chẳng có chút thành ý gì hết."
Úc Nam lúng túng, đôi mắt lòng trắng đen rõ ràng ươn ướt nhìn Cung Thừa: "Ngài muốn thế nào mới là có thành ý? Em sai thì em sẽ chịu trách nhiệm, ngài cứ nói, chỉ cần em làm được em sẽ làm ngay."
Cung Thừa tự nhận mình đã hiểu rõ cậu chàng đơn thuần này. Cậu nhóc thẳng thắn, vô tư trong sáng, chưa bao giờ kiêu ngạo phách lối vì được yêu thương nên hiển nhiên sẽ không có tâm cơ chơi trò lạt mềm buộc chặt. Thậm chí cậu bé chưa từng đưa ra yêu cầu nào với Cung Thừa, ngay cả cái gọi là "chia tay" cũng tận tâm tận lực vẽ suốt mấy tháng cho xong bức tranh để tặng gã, nói gì đến suy nghĩ bò lên giường gã.
Úc Nam ngay cả hôn cũng không biết, ngốc nghếch như trẻ con, vừa há miệng thở dốc vừa nắm chặt vạt áo của gã, rõ ràng kẻ làm cậu không thở nổi cũng là kẻ đầu têu hôn cậu, thế mà cậu lại thể hiện trọn vẹn sự tín nhiệm và dựa dẫm. Mỗi khi nhớ lại khung cảnh ấy, sâu trong tim Cung Thừa như bị móng vuốt nhỏ cào qua.
Đối phương bất ngờ đưa ra lời chia tay, gặp mặt còn muốn bỏ trốn, Cung Thừa ôm nỗi hoài nghi. Ban đầu còn tính dạy dỗ Úc Nam một phen để cậu nhóc ngoan ngoãn nói chuyện thẳng thắn, bây giờ bị Úc Nam nhìn thế này thì như bị chạm đến phần mềm mại trong tim.
Suy cho cùng cũng chỉ là bé con thôi mà, gã phải kiên nhẫn hơn mới được.
"Ngài Cung?" Úc Nam thấy ánh mắt của gã ngày càng sâu thẳm, còn không chịu nói chuyện thì mở miệng nhắc.
Cung Thừa vươn tay, Úc Nam sợ hãi rụt người, cậu nhắm mắt lại.
"Sợ gì hả? Chẳng lẽ tôi còn đánh em?"
Cung Thừa hết cách, chỉ nhéo nhéo mũi Úc Nam. Úc Nam lại mở mắt ra, Cung Thừa không cười nữa, trầm giọng hỏi: "Sao bỗng dưng làm vậy, có phải liên quan đến Louis không?"
Louis?!
Tất nhiên Úc Nam nhớ Louis là bạn trai cũ của Cung Thừa, còn là loại dây dưa suốt mười mấy năm, nghe Phong Tử Thụy kể bọn họ tan tan hợp hợp suốt, chắc tình cảm rất sâu nặng. Nhưng không có gì để nghi ngờ, tài hoa và điều kiện vẻ ngoài của Louis đều là những thứ cậu không thể sánh bằng. Thú thật thì Úc Nam chùn chân cũng là vì lý do này, nhưng cậu không phân tích rõ ràng đến nơi đến chốn thôi.
Nhưng vì sao ngài Cung đoán được?
Cậu tưởng ngài Cung không biết mình từng gặp Louis.
Thực tế thì lúc đầu Cung Thừa không hề biết.
Ngày gã về nước, Louis đến báo cáo tiến độ công sự. Trùng hợp Cung Nhất Lạc cũng có ở đó, mấy ngày trước hắn đua xe trái phép với người khác bị báo cáo, ngay hôm đó đến Cây Và Thiên Thừa vu vạ đòi chiếc xe thể thao bị Cung Thừa giam giữ.
"Louis!" Cung Nhất Lạc vừa thấy Louis thì xáp đến: "Lần trước em giúp anh một tay thì anh phải cảm ơn em đó nhé."
Cung Thừa ngước mắt: "Giúp trò gì?"
Cung Nhất Lạc nói: "Làm kỳ đà cản mũi chút chút với chú đó, chú tưởng cháu thật sự thèm ăn vậy hả? Hừ, chú dẫn tình nhân về có nghĩ Louis đau lòng thế nào không?"
Louis không lên tiếng,