"Anh...!Có thể thả tôi lên giường không?"
Sau vài giây giằng co rốt cuộc Nạp Lan Dương vẫn quyết định mở miệng nói chuyện.
Giọng cậu thật khẽ nhưng vẫn nghe được, thật nhỏ nói ra yêu cầu của mình.
Trong lúc đó cậu cũng không có ngẩng đầu lên nhìn mặt người đàn ông một lần nào nữa.
Kết quả là hắn không có lên tiếng đáp lại cậu, càng không có nói có được hay không.
Nạp Lan Dương trong lòng thở dài, ngoài miệng lại không có nói gì nữa, mặc cho số phận mang mình đi đâu thì đi.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn là như ý nguyện được thả lên chiếc giường lớn ở giữa phòng.
"Cảm ơn."
Nhỏ vụn đáp lại một tiếng, Nạp Lan Dương mất chín trâu mười hổ mới đem được bản thân nhét vào trong chăn.
Đợi làm xong chuyện này rồi cậu mới kéo cả chăn lếch về phía bên kia giường, nơi dựng đứng một tủ quần áo không phải quá lớn.
Thiết kế kiểu này thật sự rất kỳ quái, thế nhưng nó lại phù hợp với điều kiện của Nạp Lan Dương, để cậu không cần lúc nào cũng phải dựa vào người khác mới có thể tiến hành sinh hoạt thường ngày.
Labrad nhìn cậu ngồi ở trên giường vươn tay kéo một ngăn tủ ngang tầm tay cũng gần mình nhất, từ trong đó lấy ra một cái quần sort ngắn đến đầu gối cùng một chiếc quần nhỏ màu trắng có phần đáng yêu.
Sau đó hắn nhìn cậu đem hai món đồ chui vào trong chăn, uốn uốn éo éo gian nan mặt vào.
Kết quả của một hồi làm loạn là đầu tóc cậu bù xù, khuôn mặt hơi hồng, hơi thở khẽ gấp nằm vật ra giường không muốn động đậy gì nữa.
Nhìn cậu nhẹ nhỏm thở ra một hơi, lại giống như đã quên mất trong phòng còn có một người, cứ vậy nhắm mắt hưởng thụ thành tựu đối với cậu là lớn lao trong sự bình yên quen thuộc nhưng ở trong mắt hắn lại phản phất nổi cô độc và sự thảm hại không thể che giấu, nắm tay hắn bất giác nắm lại thật chặt.
Hắn không hiểu.
Tại sao cậu lại còn cười được? Tại sao còn cảm ơn hắn? Sao không oán hận không nổi giận??
Rầm!
Nạp Lan Dương bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình mở choàng mắt ra.
Lúc không nhìn thấy người đàn ông trong phòng đâu thì cậu đã biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng nhìn cửa phòng đóng chặt cậu lại bất giác cười khổ.
Đi rồi cũng tốt...!Bởi vì trong lúc nhất thời cậu không biết nên làm sao để đối mặt với hắn cả.
Cậu chỉ biết ít nhất hành động của người đàn ông lúc này đã phần nào chứng thực được suy nghĩ trong lòng cậu.
Mặc kệ nó khiến trái tim cậu đau khó tả.
Cho dù cậu làm như không bận tâm, nó vẫn là hơn hẳn nổi đau mà những lần phát bệnh đã mang đến cho cậu.
Nạp Lan Dương thần người ra nhìn trần nhà trắng tinh, ánh mắt lại có chút ảm đạm vô hồn giống như đã chết.
Một hồi sau cậu lặng lẽ đem chăn đắp kín bản thân, đến đầu cũng không để lại.
Nhìn từ ngoài vào cứ như trên giường nhiều thêm một nắm mồ nát bươm xập xệ và cô độc.
Bên trong lại đang giam