Thời điểm trong đầu khẽ vang lên suy nghĩ này, tầm mắt Nạp Lan Dương đã bất giác bay đến trên người ai đó rồi không chuyển đi nữa.
Nếu có thể tình cờ bắt gặp nhau ở nơi công cộng...!Càng ngẫm Nạp Lan Dương lại càng có thôi thúc muốn thử một lần.
Đó nhất định sẽ là một tình huống đặc biệt hấp dẫn, khiến cậu không ngừng nghĩ về nó.
Nạp Lan Dương vừa nghĩ đến đây lại bất chợt cảm thấy trước mắt tối sầm khiến cậu vô thức hoàn hồn lại.
Rồi sau đó...!Cậu cứng người.
Hơi hơi mở to mắt nhìn khuôn mặt từ lúc nào đã trở nên gần trong gang tấc của người đàn ông, có một chốc Nạp Lan Dương đã vô thức ngừng thở.
Thật đẹp.
Sao lại có người đẹp đến như vậy nhỉ...
Đẹp như vậy có khoảng khắc Nạp Lan Dương nghĩ rằng nó không thực, tựa như một ảo giác sẽ biến mất ngay giây tiếp theo trước mắt cậu, như một phút thoáng qua không để lại dấu vết gì.
Nhưng chính bởi vì nó không thật lại quá mức yêu diễm khiến cậu nghĩ đi bắt lấy nó, giấu đi, chỉ để cho một mình mình ngắm, ngày ngày xem nó như báu vật mà bảo hộ.
Nếu được, Nạp Lan Dương nhất định sẽ không ngần ngại mà làm như vậy ngay.
Là một người lãnh đạm, lại ít có ai biết người như cậu khi gặp được thứ mình yêu thích sẽ càng muốn chiếm lấy nó.
Ngẫm lại thì...!Mặc dù cậu biết là không có khả năng nhưng bản năng vẫn lưu lại một tia hi vọng muốn thay đổi hiện thực, chẳng ngại đem cả mạng mình góp vào.
Cậu cũng có cố chấp cùng ích kỷ của riêng mình cho nên cậu chưa từng nghĩ đi oán hận hắn.
Nhưng khi không chiếm được đau khổ cậu vẫn là cảm thấy đầy đủ không sót chút nào, bởi vì cậu vẫn luôn đem mười phần bản tâm đi cảm nhận nó.
"Em đang nghĩ cái gì?"
Trong lúc Nạp Lan Dương đang mãi mê với những suy nghĩ mơ màng, âm thanh mang theo ma lực còn tràn ngập từ tính của người đàn ông vang lên bên tai cậu.
Nạp Lan Dương có cảm giác như bản thân mình trong một khoảng khắc bị người đàn ông mê hoặc, cứ thế bất giác há miệng thành thật đáp lại: "Nghĩ anh có phải là ảo giác của em không..."
Bởi vì anh đẹp đến không chân thật...!Câu này bị răng môi người đàn ông trước mặt nuốt trọn nên không thể thốt ra được.
"Vậy tôi đến giúp em chứng thực xem tôi có phải là ảo giác hay không."
Khẽ dừng lại một chốc giữa nụ hôn kiểu Pháp đầy ướt át, giọng người đàn ông khàn khàn như đang thông báo.
Lúc nói còn dùng lưỡi quét qua quét lại trên môi cậu, nói xong rồi cũng không để cho cậu kịp phản ứng đã lại tiếp tục xông tới, đem cậu lấp kín, đánh chiếm dữ dội.
Nhưng từ hôm Nạp Lan Dương vì hai người lăn lộn quá mức mà phát bệnh, người đàn ông đã không còn cùng cậu quấy đến mức đó nữa.
Cho nên sau một nụ hôn dài chừng ba phút, hắn đã buông đôi môi của cậu ra.
Dù cũng chỉ là buông nó ra, đôi môi của hắn vẫn tiếp tục hướng xuống dưới, ngấu nghiến một chút xương quai xanh của cậu đầy tham luyến.
"Hiện tại có cảm giác chân thật chưa?"
Hắn vừa hỏi vừa dùng đầu lưỡi li3m li3m nơi bị hắn m*t ra một dấu hôn màu dâu tây.
Nạp Lan Dương bị hắn trêu ghẹo đến mềm người, muốn há miệng đáp lời nhưng phát ra lại chỉ là âm thanh khiến người xấu hổ.
"Hiện tại đã có cảm giác chưa?"
Ai biết người nào đó thấy cậu không trả lời thì càng phát ra cố ý muốn lăn lộn cậu.
Hắn lần này tiếp tục hướng xuống dưới một chút nữa, trực tiếp một ngụm nuốt chửng quả cheri trước ngực cậu, day day cắn cắn k1ch thích cậu đến run rẩy không ngừng dưới tay hắn, nội tâm thỏa mãn không thôi.
"Ư ha..."
Nạp Lan Dương bị trêu chọc đến mức khóe mắt lấp lánh nước, hai tay nửa giống như đẩy lại giống như đang chủ động ôm lấy đầu của người đang chôn trước ngực mình, giằng co một hồi vẫn là bị hắn bắt nạt đến ư ư khóc lóc.
Đến lúc được buông ra hai quả cheri của cậu đều bị nước miếng làm cho ướt át, dựng đứng, còn nhiễm lên màu sắc yêu diễm chết người.
Nạp Lan Dương đôi mắt trở nên mê ly nhìn người đàn ông, lại cứ ngỡ như vậy là xong rồi.
Ai biết một giây sau cậu đã bị hành động của hắn chọc cho oằn người vô thức ưỡn ngực cong lưng, cái mông còn dán chặt xuống thềm nhà, vô tình bày ra hình dáng mị nhân