Tuy rằng xa cách nhiều năm nhưng cha mẹ ruột của cậu vẫn đối với cậu rất tốt.
Trong một tháng sau khi được đón về này cậu vẫn là kịp biết được mười sáu năm qua từ khi cậu biến mất họ vẫn luôn tìm kiếm cậu.
Vừa đón được cậu về, còn chẳng kịp dành nhiều thời gian để bồi đắp tình cảm đã phải tất bật lo chạy chữa cho cậu.
Đến lúc tất cả những bác sĩ danh tiếng trong nước bị họ tìm đến đều cùng lúc lắc đầu thì họ lại tiếp tục hướng tầm mắt ra bên ngoài, chỉ mong tìm được biện pháp chữa bệnh cho cậu.
Dù rằng bản thân Nạp Lan Dương đã sớm buông xuôi nhưng bên ngoài cậu chưa từng nói gì.
Cậu im lặng đón nhận những gì họ làm cho mình, cũng dùng cách thức nhanh nhất làm quen với sự tiếp xúc của họ.
Cậu nghĩ đó là cách duy nhất cậu có thể làm để đáp trả cho những gì họ đã làm cho cậu.
Thật ra có một câu nói rất hay, đau dài chẳng bằng đau ngắn.
Thay vì để cho họ lao tâm lao lực như cha mẹ nuôi, cậu nên rời đi sớm, rồi thời gian sẽ khiến họ nguôi ngoai nổi đau mới đúng.
Nhưng cậu có quyền gì làm vậy? Ruột ở trong bụng người ngoài làm sao hiểu được họ nghĩ cái gì mà được phép phán xét lại áp đặt của mình lên người họ.
Nạp Lan Dương cậu không sợ chết, còn chịu được khổ.
Mấy năm trước cậu có thể im lặng nhìn cha mẹ nuôi vì mình bôn ba, chỉ là vì không muốn tước đoạt quyền được chăm sóc và yêu thương đứa con của mình.
Hiện tại cậu cũng có thể làm vậy.
Chỉ cần họ còn muốn, cậu sẽ cố gắng theo họ đến cùng.
Cậu không từ bỏ mới là sự hồi đáp lớn nhất dành cho họ.
"Từ năm mười lăm tôi đã không đựng vào sách vở, có lẽ một số căn bản cũng không nhớ, phải làm khó anh giúp tôi học lại từ đầu."
Labrad nhìn cậu trai toàn thân đều toát ra mùi tử khí trầm trầm nhưng lúc này vẫn còn có thể nở được nụ cười, bản thân lại muốn đem nó xóa bỏ, nhìn nó bày ra dáng vẻ tuyệt vọng chứ không phải xem nhẹ sống chết như thế này.
Hắn không khó nhìn ra tính tình người này đơn thuần trầm ổn cùng sự bao dung không hợp với tuổi.
Bản thân giống như đã buông xuôi cho cơ hội được chữa lành bệnh, biết mình sắp chết nhưng vẫn bình thản sống tiếp.
Năm nay Nạp Lan Dương đã mười chín tuổi, dựa theo những gì cơ thể cậu biểu hiện, Labrad không chút nghi ngờ cậu chỉ có thể sống được một năm nữa.
Còn là sống trong giày vò bởi bệnh tật...!Nhưng đó cũng là cậu đáng nhận lấy.
Cho dù Nạp Lan gia chết sạch...!Cho dù có chết ngàn lần...!Chết, đều là chưa hết tội.
Rốt cuộc đối phương nghĩ gì mà có thể điềm nhiên như vậy?
Ngươi đáng lẽ ra nên quằn quại cầu sinh, hèn mọn giống như gia tộc của ngươi.
Người sắp chết thì nên có dáng vẻ của người sắp chết.
Bản thân gánh trên mình tội nghiệt của gia tộc mình, ngươi có