Chương 36: Đây là Mục vương phi của Cô, đã mang thai một ngày.
Editor: Vermouth
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Hoàn có chút không dám tin: “Tiểu nữ... tiểu nữ mang thai con của ngài ư?”
Bàn tay lớn của Lưu Đàn phủ lên bụng Minh Hoàn: “Hiện tại mới phát hiện ra sao? Có phải cảm thấy nơi này rất nóng hay không?”
Bị hắn ấn mấy cái, toàn thân Minh Hoàn hơi nóng lên, trong đầu nàng trống rỗng cũng không biết rõ cảm giác cụ thể trên người: “Có, có một chút.”
“Vậy đúng rồi.” Lưu Đàn lại xoa nhẹ mấy lần, bụng dưới bằng phẳng của nàng rất mềm, sờ qua sờ lại rất dễ chịu: “Hoàn Hoàn, ngày thường nàng phải cẩn thận chút, cẩn thận chuẩn bị mang thai, chưa đến một năm nữa, con của chúng ta sẽ ra đời.”
Minh Hoàn hơi tỉnh táo lại, nàng gạt tay Lưu Đàn ra: “Điện hạ, ngài lừa tiểu nữ, nhà khác có con đều hơn mấy tháng mới phát hiện ra mà?”
“Người khác nào? Hả?” Lưu Đàn lại cười nói: “Hoàn Hoàn, nàng nói cho Cô, nhà ai có con mà phát hiện ra muộn vậy?”
Minh Hoàn không nói ra được, nàng nhớ mang máng là người hầu trong nhà hay người nào đã từng nói, con dâu không biết mình mang thai, chờ mời đại phu mới biết mang thai được bốn tháng, lúc ấy nàng cũng không nghe kỹ, thị nữ bên cạnh cũng không nói cho nàng, nàng cũng không hay đọc sách liên quan đến phương diện này, cho nên, trong một lát, ký ức Minh Hoàn cũng có chút hỗn loạn, cảm thấy lúc trước hình như mình nghe nhầm.
Nàng hoang mang nhìn Lưu Đàn: “Làm sao điện hạ phát hiện ra?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô thường nghe người ta nói, phu thê mới cưới, thường thụ thai vào ngày đầu tiên chung phòng, tối hôm qua chúng ta xảy ra quan hệ, cơ thể của nàng bình thường, cơ thể Cô cũng bình thường, Cô nói nàng có thai, là chuyện có xác suất rất lớn.” Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn nếu không tin, chờ chút nữa Cô gọi một đại phu đến xem cho nàng.”
Minh Hoàn nói: “Điện hạ thật sự không lừa tiểu nữ chứ?”
“Sao Cô lại lừa Hoàn Hoàn chứ?” Lưu Đàn dán tay của nàng lên mặt mình: “Nếu Cô lừa nàng thì nàng trừng phạt Cô được không?”
Một tay khác của hắn đặt lên trên vai Minh Hoàn, bỗng nhiên thu lại ôm nàng vào ngực mình: “Cô tùy nàng trừng phạt, đánh cũng được, mắng cũng được, Cô tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Minh Hoàn sờ lên bụng mình, nàng cũng cảm thấy bên trong như có thêm cái gì, nhưng mà, nàng cũng không nói rõ được là cảm giác gì. Hẳn là vì là ngày đầu tiên mang thai cho nên không thể nào rõ ràng.
Lưu Đàn nói: “Một thời gian nữa, bụng lớn lên, người khác nhìn ra thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Hoàn Hoàn, sau khi chúng ta trở về, phải thành thân thật sớm.”
Minh Hoàn “Vâng” một tiếng, quần áo nàng tán loạn, Lưu Đàn quần áo không chỉnh tề ở trước mặt như vậy làm nàng cảm thấy rất xấu hổ, cũng rất mất mặt. Nàng mặc xong quần áo, buộc lại thắt lưng, trong lúc lơ đãng sờ đến xương quai xanh, nàng mới phát hiện ra đau đớn.
Là Lưu Đàn cắn.
Lưu Đàn cũng để ý đến, hắn giữ tay Minh Hoàn: “Đừng cử động, để Cô nhìn xem.”
Dấu răng rất rõ ràng, làn da nàng mỏng manh, rất dễ bị thương, xung quanh đỏ bừng.
Trên làn da trắng tuyết bỗng xuất hiện một mảnh màu đỏ, một nửa là thuần khiết, một nửa là mập mờ, hai bên trái ngược, thật sự rất đẹp. Con ngươi Lưu Đàn tối lại: “Tối hôm qua Cô quá thô lỗ rồi.”
Hắn rất khó nói rõ lòng ham muốn chiếm hữu Minh Hoàn, nhìn thấy nàng, muốn cắn nàng một cái hoặc làm gì đó với nàng để thể hiện rõ cảm giác tồn tại của mình, để nàng biết nàng thuộc về mình, mình lưu lại dấu vết ở trên người nàng.
Đụng vào nàng để nàng cảm nhận mình, Lưu Đàn có khoái cảm vi diệu.
Nhưng sau đó, Lưu Đàn lại thường đau lòng hối hận.
Áo ngủ Minh Hoàn mặc vốn không có cổ áo, nàng muốn che giấu, cũng không thể che giấu.
Ngón tay Lưu Đàn nhẹ nhàng vuốt ve, Minh Hoàn lùi về sau: ”Đừng.”
Hắn bỗng nhiên cúi đầu, che phủ cánh môi ửng hồng.
Cảm giác thấm ướt, Minh Hoàn bỗng nhiên nắm bả vai Lưu Đàn, bờ vai của hắn rộng lớn, cơ bắp căng đầy, có thể cho người ta cảm giác rất an toàn.
Minh Hoàn có chút rối bời, hoàn toàn không rõ, Lưu Đàn làm vậy có ý nghĩa gì.
Nàng không hiểu gì về tình cảm, cũng không hiểu nam nhân này.
Thật lâu sau, Lưu Đàn mới buông nàng ra.
Môi mỏng của hắn mang theo nụ cười: “Hoàn Hoàn.”
Vành tai Minh Hoàn ửng hồng, từ cổ đến chỗ vải áo che đậy, cũng màu hồng.
Nàng có chút bối rối, cũng có chút xấu hổ, đứng dậy muốn xuống giường: “Tiểu nữ muốn đi thay quần áo.”
Lưu Đàn ngồi ở trên giường, khẽ cười: “Chậm chút, cẩn thận đứa con trong bụng.”
Minh Hoàn giả vờ không nghe thấy, đi vào bên trong.
Cửa bị đóng lại, lúc này Lưu Đàn mới thu lại nụ cười, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt lên môi mình. Áo ngủ của hắn màu mực, vải áo cực kỳ quý giá, xõa xuống cảm giác rất tốt, thấp thoáng lộ ra ánh sáng, dây lưng chưa thắt, cơ bắp từ ngực đến bụng rõ ràng, không hề nở nang quá, cũng không hề ít ỏi quá, mà là tràn trề sức lực và cực đẹp.
Bởi vì ngủ một đêm, tóc Lưu Đàn xõa xuống, không hề rối loạn, ngũ quan của hắn tuấn tú, mũi cao môi mỏng, gương mặt hình dáng góc cạnh lập thể, cực kỳ hoàn mỹ, làm cho người ta không soi mói nổi một chút khuyết điểm.
Một tay khác của hắn vuốt mép giường, ngón tay thon dài gõ lên gỗ lim tơ vàng, phát ra tiếng vang trầm lắng.
Minh Hoàn giống như một tờ giấy trắng mà hắn là vũng mực, tùy ý múa bút trên tờ giấy sạch sẽ này, nhuộm màu nàng, làm nàng hoàn toàn trở thành người của mình.
Cửa sổ gỗ thông bên cạnh truyền đến tiếng động rất nhỏ, mắt phượng của Lưu Đàn bỗng nhiên lạnh lẽo: “Vào đi.”
Một bóng người công phu cực cao nhảy vào từ cửa sổ: “Điện hạ, đây là tin tức đến từ Hiến Châu, chuyện lúc trước ngài giao phó đã làm xong rồi ạ.”
Lưu Đàn mở ra, hờ hững nhìn lướt qua: “Cô biết rồi, lui ra đi.”
Chờ người rời đi, Lưu Đàn cũng cầm quần áo từ trên giường lên thay. Thị nữ bên ngoài nghe thấy tiếng, từng người tiến vào, hầu hạ Lưu Đàn và Minh Hoàn rửa mặt.
Trong phòng Minh Hoàn, thị nữ nơi này đã chuẩn bị xong quần áo mới cho nàng, toàn bộ đều là kiểu dáng Minh Hoàn thích, Minh Hoàn chọn một cái váy màu hồng cánh sen, ngồi ở trước bàn trang điểm, thị nữ cầm lược ngà voi nhẹ nhàng chải mái tóc dài cho Minh Hoàn.
Thị nữ nhẹ nhàng hỏi: “Minh cô nương, ngài thích chải kiểu gì, nô tỳ chải cho ngài kiểu đó.”
Minh Hoàn cũng không có yêu cầu quá lớn, nàng nói: “Giống hôm qua, chải búi tóc thùy hoàn phân tiêu* là được rồi.”
*Búi tóc cho cô nương chưa xuất giá (ảnh minh họa cuối chương)
Lúc thị nữ chải tóc, Minh Hoàn vẫn đang nghĩ đến chuyện mình mang thai, nàng có hơi thất thần, mãi đến khi thị nữ bỏ lược ngà voi xuống: “Minh cô nương, đã chải xong rồi.”
Minh Hoàn đưa tay sờ trâm hoa trong tóc, mỉm cười: “Làm phiền ngươi rồi.”
“Cô nương không cần khách khí với nô tỳ.” Thị nữ nói: “Có chuyện gì, cô nương cứ việc căn dặn nô tỳ đi xử lý ạ.”
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, sau khi Minh Hoàn và thị nữ đi ra, Lưu Đàn đứng ở ngoài cửa vươn tay ra với Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, đến đây.”
Thị nữ vội vàng đứng sang một bên.
Minh Hoàn đi đến: “Điện hạ, lúc nào chúng ta rời đi?”
“Chuyện này không vội,