Chương 38
Editor: Vermouth
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Đàn mỉm cười: “Có nên hay không?”
Mặc dù ở trong nước, nhưng mà, Minh Hoàn lại cảm thấy miệng lưỡi đắng khô nói không ra nổi một câu: “Tiểu nữ... tiểu nữ...”
Lưu Đàn không gần nàng lắm nhưng tiếng nói của hắn lại như ở bên tai: “Hoàn Hoàn, nàng cần phải nghĩ kỹ rồi trả lời, nếu trả lời không tốt, nàng sẽ làm tổn thương trái tim Cô.”
Minh Hoàn đưa tay lau mặt mình, tay của nàng ướt sũng, vừa rồi ngâm trong nước, trên mặt cũng có giọt nước óng ánh. Minh Hoàn vốn có màu da trắng lạnh, sau khi bị nước làm ướt nhẹp, da thịt càng có vẻ sạch sẽ gần như trong suốt.
Bóng người sau tấm bình phong bỗng nhiên chuyển động, lông mi Minh Hoàn run rẩy, giọt nước trôi theo xuống, một cơn gió thổi qua, người đã đến trước mặt Minh Hoàn.
Nàng chìm vào trong nước, chỉ lộ ra vai trở lên, cánh hoa hồng mềm mại thơm ngát, từng cánh lơ lửng ở trên mặt nước, che giấu tất cả dưới nước.
Tiếng nói Minh Hoàn có chút run rẩy: “Điện, điện hạ, ngài không xin phép mà vào như vậy không phải hành động quân tử.”
“Ha ha ha...” Lưu Đàn bỗng nở nụ cười. Quân tử? Hắn trước giờ luôn là tiểu nhân, không muốn làm quân từ gì đó, cũng không muốn cái hư danh này: “Hoàn Hoàn, ở trước mặt nàng, Cô làm quân tử cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay Lưu Đàn mò vào trong nước, hai cánh hoa dính lên giữa ngón tay: “Giữa phu thê, chuyện này không phải rất bình thường sao?”
Minh Hoàn nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của hắn, sắc mặt hơi đỏ lên: “Ngài không tôn trọng tiểu nữ một chút nào cả.”
Lưu Đàn hơi nhíu mày lại.
Tiếng nước vang lên, Minh Hoàn lùi lại dựa vào thùng tắm, cố gắng cách xa Lưu Đàn, càng xa càng tốt.
Nàng che vai của mình: “Dù là điện hạ đã cho rằng tiểu nữ là nữ nhân của mình, nhưng mà, trên thực tế, tiểu nữ còn chưa thành thân với điện hạ, điện hạ xông vào như vậy, làm cho lòng ta rất khó chịu.”
Lưu Đàn là người có đôi khi có thù tất báo, có đôi khi lại là người rất rộng lượng.
Tôn trọng cái gì, đối với hắn mà nói chỉ như trò cười. Trước mặt thái phi, Lưu Đàn có dáng vẻ công tử bột lêu lổng, còn chưa nói đến những người khác.
Lúc này, nghe Minh Hoàn nói vậy, Lưu Đàn mỉm cười nói: “Tôn trọng ư? Hoàn Hoàn muốn Cô tôn trọng thế nào? Nàng cứ nói đi, chỉ cần Cô có thể cho nàng, chắc chắn sẽ cho.”
Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Đầu tiên, điện hạ phải xoay người, đừng nhìn ta.”
Hắn đưa tay nâng cằm Minh Hoàn lên, mặt Lưu Hoàn so sánh với bàn tay của hắn, trông có vẻ nhỏ bé đáng thương hơn, trên mặt nàng toàn là giọt nước, lòng bàn tay Lưu Đàn lau qua trán, mũi, cằm nàng.
Màu mắt Minh Hoàn trong veo, tinh khiết hơn cả ánh trăng, Lưu Đàn mím môi: “Cô quay người.”
Hắn quả nhiên quay người.
Minh Hoàn lại nói: “Thứ hai, lúc tiểu nữ thay quần áo, điện hạ không được quay đầu nhìn.”
Lưu Đàn chịu đựng không cười: “Không nhìn.”
Hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần, hắn biết eo Minh Hoàn nhỏ cỡ nào, biết chân Minh Hoàn dài cỡ nào, ngay cả một nốt ruồi rất nhạt chỗ xương con bướm của nàng đều rõ ràng.
Cho dù, chưa bao giờ chạm vào.
Minh Hoàn từ trong nước bước ra, hai chân ngọc giẫm lên thảm nhung màu trắng, cầm vải bông bên cạnh lau sạch cơ thể.
Lúc ngẩng đầu nhìn Lưu Đàn, Lưu Đàn quả thật đứng đắn, hắn không quay đầu lại, không nhìn nàng.
Minh Hoàn vốn không mang thù, nàng thấy Lưu Đàn như vậy cũng yên tâm, chỉ coi như vừa rồi hắn lỗ mãng thôi.
Nàng lau tóc, cầm y phục mặc lên.
“Xong chưa?” Lưu Đàn hơi cong môi: “Cô đợi Hoàn Hoàn lâu quá, hơi mất kiên nhẫn rồi.”
Minh Hoàn khép kín cổ áo rồi lúc này mới nói: “Xong rồi.”
Lưu Đàn quay người lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hình thể Lưu Đàn cao lớn, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi mùi trong không khí: “Thơm quá.”
Minh Hoàn kéo ống tay áo Lưu Đàn: “Điện hạ, chúng ta cùng ra ngoài đi, tiểu nữ bảo thị nữ bưng nước lên.”
Lưu Đàn thấy nàng vừa rồi trợn tròn con mắt xinh đẹp muốn tức giận, bây giờ lại không tức giận, hoàn toàn không nổi nóng, mỉm cười: “Tóc còn chưa khô, bên ngoài gió rất ấm, Cô dẫn nàng ra ngoài cho gió thổi khô tóc.”
Minh Hoàn gật đầu.
Lưu Đàn dẫn nàng lên tầng cao nhất của quán rượu, gió đêm ấm áp, nơi xa có cả vạn ngọn đèn, ánh sao cũng rất sáng, Lưu Đàn và Minh Hoàn đứng ở trước lan can.
Y phục của nàng là làm bằng lụa mỏng, rất dễ bị gió thổi.
Lưu Đàn nhìn về nơi xa: “Có muốn ngồi lên nóc nhà ngắm trăng không?”
Minh Hoàn nghiêng đầu: “Có thể không?”
“Tất nhiên có thể.” Lưu Đàn đưa tay ôm eo Minh Hoàn, nhẹ nhàng nhảy lên, mang nàng rời khỏi mặt đất, Minh Hoàn không kịp thốt lên kinh ngạc thì đã bị hắn ôm nhảy lên nóc nhà gần bên.
Bởi vì giảm bớt trở lại, lúc này, hai người có thể nhìn thấy mặt trăng trên trời.
Lưu Đàn kéo nàng ngồi xuống.
Minh Hoàn rất yên tĩnh cũng rất ngoan, nàng dựa vào cánh tay Lưu Đàn, mùi đàn hương trên người hắn nhàn nhạt, bị gió thổi bay thoang thoảng, hòa quyện với mùi hương ở trên người nàng.
Rất nhiều chuyện kiếp trước, Lưu Đàn nhớ không rõ, nhưng có rất nhiều chuyện, hắn lại nhớ tường tận.
Ví dụ như ban đêm như vậy, ngôi sao như vậy, mặt trăng như vậy, hắn nhớ rõ, trong trí nhớ, hình như cũng có một đêm tương tự đêm nay.
Lưu Đàn là người thô lỗ, nhưng mà, vào một số thời gian, hắn cũng có mặt lãng mạn, những cái lãng mạn đó, Lưu Đàn chỉ muốn tận hưởng cùng Minh Hoàn. Tiếc là kiếp trước Minh Hoàn bị hắn tổn thương quá sâu và cũng hận hắn thấu xương.
Đêm đó là trung thu, mặt trăng rất tròn, bóng đêm rất đẹp. Lưu Đàn và Minh Hoàn cùng thái phi ăn bánh trung thu, thưởng trăng, thái phi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi, Lưu Đàn cũng muốn dẫn Minh Hoàn trở về phòng.
Đi đến nửa đường, Lưu Đàn cảm thấy ánh trăng rất đẹp, phủ Mục vương có một cây hoa quế, ánh trăng xuyên qua khe hở giữa lá cây tiến vào, mùi quế bay bay, ở trong một khoảnh khắc, Lưu Đàn rất muốn hôn nàng ở dưới trăng.
Hắn muốn cho mặt trăng chứng kiến tình yêu của hắn đối với Minh Hoàn, độc nhất vô nhị, yêu thương vô cùng.
Lúc Lưu Đàn nắm cằm Minh Hoàn, nhỏ giọng dịu dàng nói một câu: “Hoàn Hoàn, Cô rất yêu nàng”, nàng lại im lặng không nói, cái gì cũng không muốn nói.
Trong nháy mắt đó, Lưu Đàn thật sự bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng hắn không muốn thể hiện ra ở trước mặt Minh Hoàn.
Nhiều khi, Lưu Đàn đều đang phô trương thanh thế.
Hắn chỉ cười lạnh, vuốt cằm Minh Hoàn, hơi mạnh tay để trên làn da mịn màng của nàng xuất hiện dấu tay: “Cô nói, Cô rất yêu nàng, Hoàn Hoàn, nàng không nên cho Cô một lời hồi đáp sao?”
Trong ánh mắt lạnh nhạt và tinh khiết của Minh Hoàn mang theo chút thờ ơ: “Sắc trời đã không còn sớm nữa, ta nên trở về thôi.”
Tay của hắn dán lên ngực Minh Hoàn: “Nàng yêu ai? Cô nâng niu nàng trong lòng bàn tay lâu như vậy, cho dù một tảng đá thì bây giờ cũng nên mềm ra rồi chứ?”
Nàng không trả lời, không nói yêu cũng không nói không yêu.
Thật ra, Lưu Đàn chỉ muốn Minh Hoàn trả lời một câu khẳng định, bất kể là thật lòng hay giả dối, cho dù là giả, chỉ cần từ trong miệng Minh Hoàn nói ra, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Lưu Đàn thẹn quá hóa giận, cuối cùng đẩy ngã nàng ở dưới ánh trăng thuần khiết. Quần áo hai người rơi xuống, hắn mặc áo bào màu mực,