Chương 5
Trans: Cam đá
Minh Hoàn ngước đôi mắt lạnh nhạt: "Thế cũng được, chờ qua khắc nữa ta sẽ tự mình đi gặp lão phu nhân, tỷ tỷ báo lại lão phu nhân muộn một chút hãy nghỉ ngơi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người thị nữ nghe xong lời Minh Hoàn thì nhanh chóng lui bước.
Minh Hoàn thu dọn sạch sẽ hết tất cả mọi thứ xong xuôi, lúc này mới dẫn theo Sào Ngọc đi sang bên phía lão phu nhân Sở thị.
Sở thị hơn sáu mươi tuổi, hai bên mái tóc hoa râm, đôi mắt vàng vàng mờ đục, trên người mang bộ xiêm y bằng gấm màu nâu sậm đang ngồi trên chiếc ghế gỗ sưa ở trên cao.
Điền Vũ Vận đứng bên cạnh Sở thị, hai mắt ngân ngấn nước, có chút ít sưng đỏ.
Trên đời này có rất nhiều sự việc đều là vô duyên vô cố (1), ví dụ như Sở thị, cũng vô duyên vô cố mà chán ghét cháu gái ruột của mình.
(1)无缘无故 (Vô duyên vô cố ): không duyên cớ không ngọn nguồn nguyên nhân.
Có lẽ là vì Minh Hoàn có dáng vẻ quá giống với vị mẫu thân dung mạo mỹ miều Tiết thị của nàng, thậm chí Minh Hoàn còn cuốn hút động lòng người hơn cả Tiết thị.
Sở thị thích Điền Vũ Vận hơn, không phải chỉ vì Điền Vũ Vận biết nói lời dễ nghe hơn, mà còn vì nàng ta rất giống với vị mẫu thân đã qua đời của nàng ta.
Bà ta đánh giá Minh Hoàn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn phong thái duyên dáng của Minh Hoàn khi đi đến, cao ráo đứng sang một bên: "Hoàn Hoàn thỉnh an lão phu nhân."
Sở thị nói, "Ý tứ của ta chắc khi nãy Đỗ Quyên cũng đã nói với con rồi. Mục thái phi cao quý không gì sánh kịp, con có thể đi theo bên cạnh thái phi để học hỏi thêm kiến thức, đó là phúc khí của con. Vận nhi từ trước tới nay lại không có phúc khí, thân là muội muội, con cần phải giúp đỡ cho biểu tỷ mình nhiều hơn nữa."
Sở thị nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Minh Hoàn, cũng thấp thoáng lo lắng nàng lọt vào mắt xanh của Mục Vương rồi một bước bay thẳng lên cành cao, trở thành thị thiếp hoặc trắc phi của Mục Vương phủ.
Tới lúc đó, Sở thị cũng chẳng còn oai vệ ở trước mặt Minh Hoàn làm bộ làm tịch.
Trong mấy năm nay, Sở thị cũng đã già đi, có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, bà ta quản không nổi nhi tử của mình, cả một gia đình to là thế, người trước kẻ sau ai ai cũng tán thưởng mẫu thân của Minh Hoàn, ngày hôm nay tất cả những hạ nhân đều nghiêng về phía Minh Hoàn. Bề ngoài thì rất kính trọng lão phu nhân này, từ trên xuống dưới người thật sự thân thiết với bà ta cũng chỉ có vài người thị nữ và Điền Vũ Vận.
"Chỉ cần lão phu nhân không sợ biểu tỷ làm mất thể diện người của Minh phủ là được." Minh Hoàn chậm rãi nói ra hết thảy mọi chuyện xảy ra trong hôm nay, sau cùng thì mỉm cười, "Lúc đó, Hoàn Hoàn nói muốn hầu hạ người, chậm một chút mới trả lời thái phi, vốn cũng chỉ là lời nói khách sáo, thể hiện cô nương Minh gia chúng ta không phải là người lỗ mãng ham muốn trèo cao. Nhưng mà biểu tỷ ở ngay trước mặt bao nhiêu người, nói rằng ngày thường Hoàn Hoàn không hầu hạ người, chuyện này quả thật là làm mất mặt Minh gia, để cho không ít các vị cô nương cười chê."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở thị lại không biết chuyện này, mặc dù bà ta yêu thương Điền Vũ Vận nhưng dù sao bà ta vẫn là người của Minh gia, để tâm tới thể diện của Minh gia. Sở thị liếc mắt nhìn Điền Vũ Vận: "Vận nhi, chuyện này có thật không?"
Điền Vũ Vận lập tức bật khóc: "Ngoại tổ mẫu, Vận nhi không có hiểu biết, càng không có tâm cơ, không hiểu được những ẩn ý sâu xa bên trong, chỉ là nghĩ gì nói đó mà thôi."
Sở thị vừa nhìn thấy cháu ngoại mình khóc lóc, bất chợt nghĩ tới nữ nhi bạc phận của mình, trong nháy mắt lòng dạ mềm nhũn, Minh Hoàn có tốt đẹp như nào thì cũng là dòng giống của Tiết thị cùng đứa nhi tử không biết nghe lời của mình, Điền Vũ Vận là cốt nhục của nữ nhi nhà mình, bà ta nhớ đến nữ nhi thì cảm thấy vừa đau lòng vừa thương cảm.
Bà ta kéo Điền Vũ Vận ôm vào trong lòng lau đi nước mắt: "Đứa trẻ này, khóc lóc cái gì chứ, ngoại tổ mẫu cũng đâu có trách con."
Kể từ lúc Minh Hoàn được sinh ra, Sở thị cũng chưa từng ôm nàng lấy một lần, nàng lạnh lùng nhìn hai người trước mặt: "Biểu tỷ miệng lưỡi không biết giữ chừng mực, nếu như cùng con đi vào Mục Vương phủ, nếu nói sai lời nào đó, làm sai chuyện gì đó, con có thể không chịu trách nhiệm chứ."
Sở thị có hơi tức giận: "Nàng ta là biểu tỷ của con, nếu như có nói sai lời nào, làm sai chuyện gì đó, con không thể giúp nàng ta che đậy sao?"
"Chuyện ngày hôm nay biểu tỷ đã sai, con nên che đậy làm sao đây?" Minh Hoàn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Sở thị, "Lão phu nhân người nói xem, con có thể che đậy như thế nào? Lão phu nhân là người kiến thức rộng rãi có chủ ý, người nói thử, con nên giải thích với các mama trong vương phủ ra sao ạ?"
Sở thị nói không nên lời.
Tuy Minh Hoàn tuổi còn nhỏ, nhưng không dễ bắt chẹt như mẫu thân nàng, trong lòng Sở thị cũng chẳng vui vẻ gì, nhanh chóng để Minh Hoàn rời đi.
...
Sau một lúc lâu, thám tử từ trong Mục Vương phủ phái đi, trở về báo cáo cho Mục Vương Lưu Đàn đầu đuôi ngọn ngành, tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Lưu Đàn hận không thể một lần nữa hóa thành hồn phách, để bay đến bên cạnh Minh Hoàn, nhìn ngắm nàng từng giây từng phút.
Nhưng mà, cho dù không nhìn thấy được cảnh tượng lúc đó, Lưu Đàn loáng thoáng cũng có thể nghĩ đến được, tiểu cô nương đáng thương tội nghiệp này có bao nhiêu là chật vật lúc bị ngoại tổ mẫu và vị biểu tỷ ác độc ức hiếp.
Hắn thật sự rất muốn được ôm Minh Hoàn vào lòng, đập vào mặt những kẻ ức hiếp Minh Hoàn một trận.
Kiếp trước Lưu Đàn bận rộn việc chính sự cũng không quan tâm đến chuyện Minh gia, bây giờ nghĩ lại, e rằng sống tại Minh gia thì tiểu cô nương này cũng đã chịu không ít thiệt thòi.
Hắn nhất định phải nhanh chóng đưa nàng về bên cạnh hắn, không cho người khác động chạm tới nàng.
Cuối cùng thám tử nói: "Sau cùng Minh tiểu thư cũng thỏa hiệp, đồng ý đưa vị biểu tỷ kia cùng đến Mục Vương phủ với nàng."
Ánh mắt Lưu Đàn dần dần trở nên u ám.
Nữ nhân hung ác mưu mô ức hiếp Minh Hoàn này thế mà lại dám chủ động