Chương 51
Editor: Vermouth
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trăm năm hạnh phúc?
Xưng Tâm công chúa hoàn toàn không nhịn nổi.
Nàng muốn Lưu Đàn có thể lập tức trở về, đuổi nữ nhân hồ ly tinh này ra khỏi cửa.
Lúc trước Xưng Tâm công chúa hạ thấp thân phận theo đuổi Lưu Đàn, tốn bao tâm cơ chỉ vì gặp Lưu Đàn nhiều một chút, Lưu Đàn lại nói hắn ghét nữ nhân nhiều tâm cơ.
Từ đó đến giờ, Xưng Tâm công chúa chưa từng quên Lưu Đàn.
Bây giờ Lưu Đàn cưới vương phi, còn cưới một người tầm thường biết giả vờ đáng thương biết mắng người, trong lòng Xưng Tâm công chúa vô cùng không phục.
Dựa vào cái gì chứ?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì khuôn mặt này?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù Xưng Tâm công chúa không đẹp bằng Minh Hoàn nhưng nàng là công chúa xuất thân cao quý. Địa vị của nàng cao hơn Minh Hoàn rất nhiều, chẳng lẽ như vậy cũng không bằng khuôn mặt?
Xưng Tâm công chúa liếc xéo Minh Hoàn một cái: “Ngươi có biết, giữa ta và điện hạ từng có gì không?”
Minh Hoàn không biết, nàng cũng không muốn biết.
Xưng Tâm công chúa nhận được mật thư của Sở Tinh Trạch, tất nhiên một lòng muốn nhắm vào Minh Hoàn, muốn tình cảm Minh Hoàn và Lưu Đàn rạn nứt.
Nàng cong môi, nói: “Mục vương phi, Mục Vương điện hạ cưới ngươi, trong lòng lại luôn cất giấu nữ nhân khác, ngươi không ghen sao?”
Lông mi Minh Hoàn run lên nhè nhẹ: “Ta không biết.”
Xưng Tâm công chúa nói: “Năm ngoái, bổn cung nói với Mục Vương điện hạ là phụ hoàng chọn cho bổn cung một mối hôn sự, không phải cùng hắn mà là cùng người khác nên hắn giận dữ rời khỏi kinh thành. Bổn cung chỉ lừa hắn thôi mà hắn khổ sở thành như vậy. Hiện tại bổn cung hối hận rồi, cho nên, bổn cung tính nói cho hắn biết chân tướng để hắn bỏ ngươi.”
Nàng nhìn kỹ vẻ mặt Minh Hoàn, Minh Hoàn nghe nàng nói lại không có phản ứng gì.
Xưng Tâm công chúa thầm khen ngợi tâm cơ thâm trầm của nữ nhân này.
Nàng nói tiếp: “Đây là thánh chỉ phụ hoàng bổn cung tự tay viết, phụ hoàng nói, muốn Mục Vương bỏ ngươi, muốn bổn cung làm Mục vương phi, Minh thị, ngươi có muốn xem qua không?”
Tay Minh Hoàn có hơi run rẩy, nàng từ từ ngước mắt lên, mỉm cười: “Thật sao? Nhìn thì không cần nhìn, chỉ là, công chúa người khẳng định, khẳng định Mục Vương điện hạ sẽ bỏ ta cưới người sao?”
Xưng Tâm công chúa không chắc nhưng sau lưng nàng ta có Sở Tinh Trạch chỉ điểm.
Bây giờ, mỗi một lời nói và hành động của Xưng Tâm công chúa đều làm theo căn dặn của Sở Tinh Trạch.
Xưng Tâm công chúa nói: “Vậy ngươi có muốn nhắc tới bổn cung ở trước mặt Mục Vương điện hạ không, xem hắn có muốn tên húy của bổn cung từ trong miệng ngươi nói ra hay không? Minh thị, ngươi có biết Mục Vương điện hạ giết người không ghê tay, nếu ngươi nói sai cái gì, hắn sẽ không do dự giết chết ngươi, kết quả của ngươi sẽ giống y như biểu ca chết trong vũng máu của ngươi vậy.”
Lòng Minh Hoàn lập tức nguội lạnh một nửa.
Thật ra, trong lòng nàng từ đầu đến cuối luôn có nút thắt, Lưu Đàn không phải là người nàng có thể trêu vào. Minh Hoàn gả cho Lưu Đàn, là trèo cao, là muốn hưởng phúc, ở phương diện khác, nàng cũng có nguy hiểm người ngoài không có.
Bàn tay đeo toàn nhẫn của Xưng Tâm công chúa đập xuống bàn, trong mắt nàng ta lộ ra chút đắc ý: “Minh thị, cô nương xuất thân như ngươi, bổn cung gặp nhiều rồi. Các ngươi đều muốn trèo cao, muốn gả cho một người tốt, nhưng mà, các ngươi không có chỗ dựa, bị đánh bị chửi bị ức hiếp bị phụ bạc nhưng không có người nào chịu giúp ngươi, thậm chí giúp ngươi còn bị ngươi liên lụy. Ngươi cứ nghĩ kỹ đi.”
Minh Hoàn cười nói: “Ta tất nhiên hiểu rõ, nhưng mà, công chúa còn chưa ngồi vào vị trí Mục vương phi, người đừng nói lời gay gắt quá thế, bất kể chuyện gì cũng phải chờ điện hạ ra quyết định, không phải sao?”
Nàng đứng dậy, nhìn ra ngoài một cái: “Công chúa ở đây có chỗ nào không quen, không thoải mái thì cứ việc phái người nói cho ta.”
Chờ tới khi Minh Hoàn về đến chỗ ở của mình thì không còn sớm nữa.
Một thị nữ nói với Minh Hoàn: “Vương phi, điện hạ lại viết cho người một bức thư.”
Tâm trạng Minh Hoàn không tốt lắm, nàng đang nhớ lại lời Xưng Tâm công chúa nói lúc vừa rồi.
Dù rằng Minh Hoàn biết được, có thể Xưng Tâm công chúa đang cố ý chọc giận mình, có thể đang chia rẽ quan hệ của mình và Lưu Đàn, nhưng mà, một vài chuyện lại làm cho Minh Hoàn không thể không nghĩ nhiều.
Minh Hoàn chỉ có một cái mạng, hơn nữa, Minh gia ở xa không bằng Mục Vương phủ, nàng bình thường có