Editor: Ê Đê Ban Mê
Minh Hoàn nhẹ nhàng đạp hắn một cái: “Ta không muốn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Đàn nâng mặt nàng: “Vì sao? Trong khoảng thời gian này chẳng lẽ Hoàn Hoàn không nhớ Cô sao? Không nhớ một chút xíu nào?”
Minh Hoàn nói: “Điện hạ đừng hỏi ta nữa, ta muốn đi ngủ.”
Nàng rầu rĩ không vui mà xoay người đi.
Nam nhân đều không phải là thứ tốt lành gì, rõ ràng là từng có tình cảm với Xưng Tâm công chúa, quay đầu lại cưới mình.
Bây giờ Xưng Tâm công chúa trở về rồi, nếu hắn rất để ý Xưng Tâm công chúa, vậy ngày mai nàng về nhà ở là được rồi.
Lưu Đàn hôn mí mắt Minh Hoàn: “Không được, Cô không cho phép nàng ngủ, Cô nhất định phải nghe nàng nói chuyện.”
Minh Hoàn bị hắn hôn đến chóng mặt, nàng nói: “Điện hạ, ngày mai ta còn phải về nhà, chàng đừng hôn ta nữa.”
Lưu Đàn sửng sốt: “Về nhà? Nơi này không phải là nhà của nàng sao? Nàng còn muốn đi đâu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Hoàn không biết có nên hỏi chuyện Lưu Đàn có quan hệ với Xưng Tâm công chúa hay không. Nàng sợ sau khi mình hỏi thì Lưu Đàn sẽ tức giận.
Hoặc là, Lưu Đàn khiến nàng…
Nàng vốn không quá hiểu rõ tính cách của Lưu Đàn, ở chung với Lưu Đàn cũng chưa tới nửa năm, Minh Hoàn thật sự không rõ bộ mặt thật của Lưu Đàn.
Minh Hoàn cảm thấy trong lòng buồn buồn: “Ta nhớ ca ca rồi, cũng nhớ phụ thân.”
Lưu Đàn càng thấy buồn bực hơn, hắn bóp cằm Minh Hoàn: “Vậy Cô thì sao? Cô xa nhà nhiều ngày như vậy, Hoàn Hoàn không nhớ Cô?”
Minh Hoàn nhẹ nhàng bĩu môi, nàng thật sự không nhịn được, nước mắt rơi xuống.
Thật ra Minh Hoàn có rất nhiều lời muốn nói, nàng một mình vào phủ của Lưu Đàn, không hiểu tính tình của Lưu Đàn, không biết chuyện cũ của Lưu Đàn, nàng thật sự sợ ngày nào đó không cẩn thận chọc giận Lưu Đàn.
Minh Hoàn vốn cũng không phải là người thích nói ra lời trong lòng.
Nàng dùng tay lau mắt, cảm thấy mình thật sự quá mềm yếu, quá không có chí khí, lại cứ như vậy mà khóc lên.
Minh Hoàn nói: “Trong phủ có những nữ nhân khác nhớ điện hạ là đủ rồi, điện hạ vốn không thiếu gì sự nhớ nhung của ta.”
Lưu Đàn thấy Minh Hoàn không hiểu sao lại rơi nước mắt, thật ra cả người hắn có chút hoảng.
Thật ra hắn cũng không thích nữ nhân khóc, luôn cảm thấy nữ nhân quá yếu ớt sẽ làm cho người ta chán ghét.
Nhưng mà, Lưu Đàn lại sợ Minh Hoàn khóc.
Đời trước, Minh Hoàn bị hắn cưới về nhà, lúc bị hắn ức hiếp, nàng luôn khóc đến nước mắt như mưa, khi đó hắn chỉ cảm thấy bực bội, nàng càng khóc, Lưu Đàn càng bắt nạt hung ác hơn, bắt nạt nàng đến khi hôn mê thì cũng không khóc được nữa.
Bây giờ Lưu Đàn lại không nỡ ức hiếp Minh Hoàn.
Lúc nàng rơi lệ, trái tim Lưu Đàn không khỏi cảm thấy đau đớn.
Lưu Đàn nói: “Chỉ có sự nhớ nhung của mẫu phi, cái này vốn không đủ, Cô hy vọng Hoàn Hoàn cũng nhớ Cô.”
Khuôn mặt Minh Hoàn được hắn nâng lấy, hắn cúi đầu hôn nước mắt trên mặt Minh Hoàn: “Đừng khóc, được không? Hoàn Hoàn, nàng vừa khóc, cả trái tim Cô đều sắp tan nát rồi.”
Minh Hoàn cắn môi, đôi mắt nàng đen nhánh ướt át mang theo ánh sáng nhạt lăn tăn, khóe mắt đỏ, màu đỏ rất trong trẻo nhàn nhạt, quyến rũ một cách khó hiểu.
Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Xưng Tâm công chúa cũng rất nhớ chàng.”
“Cô cần nàng ta nhớ thương làm gì.” Lưu Đàn lơ đãng nói, ngay sau đó hắn giống như đã phát hiện ra điều gì, đôi mắt bỗng nhiên mở to: “Hoàn Hoàn, nàng đang ghen?”
Minh Hoàn thoáng chốc cũng hiểu rõ chút gì đó, nàng nói: “Điện hạ, chàng không nhớ Xưng Tâm công chúa sao? Chàng và nàng ta lâu như vậy không gặp mặt rồi.”
Lưu Đàn mơ hồ cảm nhận được, Minh Hoàn là bởi vì Xưng Tâm công chúa đến mà giận hờn, đang ghen với hắn.
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Minh Hoàn ghen.
Nghĩ tới Minh Hoàn vì hắn mà ghen, trong lòng nhớ tới hắn, tâm tình Lưu Đàn rất tốt.
Hắn muốn trêu chọc Minh Hoàn một chút: “Có chút nhớ nàng ta thôi, sao vậy, trong lòng Hoàn Hoàn bất mãn?”
Minh Hoàn vốn đã thở phào nhẹ nhõm nhưng bởi vì câu nói này của Lưu Đàn mà nàng lại cắn môi, hốc mắt hồng hồng.
Minh Hoàn lại lần nữa xoay lưng lại, nhắm mắt: “Không thèm bất mãn đâu, ta buồn ngủ quá, muốn ngủ rồi.”
Lưu Đàn lật bả vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn không muốn nghe chuyện cũ của Cô và Xưng Tâm công chúa sao?”
Minh Hoàn ngáp nhỏ một cái: “Buồn ngủ quá đi, ta đi ngủ, có chuyện gì ngày mai điện hạ nói sau đi.”
Nàng không khóc cũng không ầm ĩ, thậm chí cũng không nũng nịu.
Lưu Đàn vốn cho rằng, sau khi Minh Hoàn ghen thì sẽ khóc đến mức thở không ra hơi, sau đó đỏ mắt đi cầu xin hắn đừng thích Xưng Tâm công chúa, muốn hắn chỉ thích một mình nàng. Đến lúc đó, hắn có thể kéo Minh Hoàn đến dỗ nàng, nói chỉ thích một mình nàng.
Lưu Đàn vuốt tóc Minh Hoàn: “Được, Cô không bắt nạt nàng nữa, muốn ngủ thì ngủ đi.”
Ngày hôm sau, khi Minh Hoàn thức dậy thì bên cạnh đã trống không, từ trước đến nay Lưu Đàn thức dậy rất sớm, hắn có thói quen luyện kiếm buổi sáng.
Minh Hoàn gọi thị nữ đi vào rửa mặt.
Sắc mặt của nàng hơi có chút tái nhợt, Minh Hoàn dùng tay lấy một chút son rồi khẽ vỗ lên mặt mình, để cho thần sắc của mình trông tốt hơn một chút.
Sau đó Minh Hoàn đi đến chỗ thái phi.
Buổi sáng Mục thái phi sao chép kinh Phật một lát, lúc nhìn thấy Minh Hoàn, bà cảm thấy thần sắc của Minh Hoàn không đúng lắm: “Lưu Đàn bắt nạt con rồi? Sao mắt lại hơi đỏ?”
Minh Hoàn lắc đầu, nàng nói: “Mẫu phi, đêm qua con mơ thấy phụ thân và huynh trưởng, đã mấy tháng không gặp mặt phụ thân rồi, con muốn về nhà xem một chút, mấy ngày nữa trở lại.”
Mục thái phi rõ ràng có thể nhìn ra được, nguyên nhân của sự việc không phải như vậy.
Lưu Đàn vừa về, Minh Hoàn đã muốn rời đi, nói không chừng tối hôm qua đôi phu thê nhỏ cãi nhau rồi.
Đôi bên yên tĩnh cũng sẽ tốt hơn một chút. Mục thái phi không muốn quan tâm quá nhiều, chuyện tình cảm, người ngoài không tiện nhúng tay.
Mục thái phi nói: “Hoàn Hoàn, con hiếu thuận với phụ mẫu, ta cũng biết rõ, mấy ngày nay con ngày ngày đều đến chỗ ta thỉnh an, ta biết con là một cô nương có tình. Nếu đã nhớ phụ thân rồi thì về nhà thăm một chút, dù sao khoảng cách cũng không xa.”
Minh Hoàn được thái phi cho phép thì khẽ cười: “Tạ ơn mẫu phi.”
Mục thái phi để Minh Hoàn ngồi bên cạnh mình uống một chén trà: “Tính tình Lưu Đàn ngay thẳng, đầu óc cũng thẳng, không biết cách lấy lòng nữ nhân, Hoàn Hoàn, rất nhiều chuyện con đừng so đo quá nhiều với nó.”
Minh Hoàn gật đầu: “Con biết ạ.”
Mục thái phi cũng hiểu được Minh Hoàn không phải là nữ nhân quá nhỏ nhen. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Minh Hoàn rồi để Minh Hoàn trở về.
Minh Hoàn về tới trong viện, Lưu Đàn vẫn chưa về, nàng hỏi thị nữ một chút, thị nữ nói vừa rồi Xưng Tâm công chúa