Chương 41: Về Nhà 5
Tân Hoành càng nói càng kích động nhưng rồi lại ủy khuất như đứa nhỏ ngồi dậy khóc thút thít. Uỷ khuất nhưng lại không nhìn anh cố ý tránh đi ánh mắt của anh, đem tầm mắt nhìn đi nơi khác.
“Anh rất thông minh a , cái gì cũng biết, em không nói anh cũng biết, nói không chừng trong long anh luôn cười em, anh lại còn không vừa long, muốn ép em nói ra, giống như một lần nữa xác định anh thắng. ”
Cô không nhìn anh lại giống như bất mãn trong lòng có không thể phát tiết, liền ngoan ngoãn quay đầu lại không nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy nhu tình, vẫn tiếp tục lên án.
“Điền Tĩnh nói với em không nên vì sợ hãi liền từ bỏ ý muốn trong long, là em luôn chối bỏ anh trách anh bá đạo, trách anh bất thường nhu hòa. Trách anh trong lòng có người khác lại cùng em kết hôn, cùng em kết hôn còn chưa tính, anh lại còn không buông tha trái tim của em. ”
Cô càng nói càng thương tâm, không để ý đến thứ gì, dù sao lợn chết cũng không sợ nước sôi, liền cắn răng lớn tiếng thừa nhận:Đúng!Em từ bỏ anh cũng vì em muốn anh, muốn anh chân chân chính chính làm chồng của em!Không có người phụ nữ khác , không có khoảng cách , giống như người chồng bình thường đối với vợ , đối với em giống như vậy. ”
Cô hơi nóng nảy đã nói ra những suy nghĩ buồn bực ở trong lòng , thậm chí không kịp suy nghĩ lúc này nói xong đã thấy anh nhìn cô lẳng lặng không nói lời nào. Cô nhất thời cảm thấy xấu hổ và giận dữ đầy đầu, đẩy mạnh anh ra, dung sức lau nước mắt, đứng dậy. Động tác của cô quá nhanh lại đã quên trên lưng có vết thương, đau khó chịu lại bị ngã lại lên giường, ngã đúng vào trong ngực anh. Anh vừa kéo tay lại cô liền dán lên ngực anh.
Cô càng thêm xấu hổ và giận dữ, đang muốn mắng to lại nghe thấy anh cúi đầu cười. Dịch Tân rất ít cười nhưng lúc này lại cười. Tân Hoành cũng không nhứ rõ lần trước thấy anh cười vui vẻ như vậy là lúc nào, hay là cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy. Dịch Tân nhìn ra được ngạc nhiên trong mắt cô, thu lại nụ cười, nhịn không được xoa mặt cô. Da của cô rất mịn anh nhẹ nhàng vỗ về rất hưởng thụ, cô đang trầm mê , anh lại đột nhiên nắm xuống phía dưới. Tân Hoành mặt liền iến sắc trong mắt lần nữa hiện lên giận dữ. Dịch Tân lại trước cô chặn lại lửa giận của cô: “Không có người phụ nữ khác. ”
Tân Hoành sửng sốt.
“Từ khi anh và em kết hôn không có người phụ nữ khác. ” Dịch Tân nhìn thật sâu vào trong mắt cô rồi nói: “Chuyện đứa nhỏ…”Anh nói đến đây tinh tường nhìn thấy trong mắt cô hiện vẻ đau xót , “Thực xin lỗi là do anh, nhưng là anh luôn chờ em hỏi anh, chỉ cần em hỏi anh sẽ đều nói cho em biết, không dấu diếm chút nào. Nhưng là em chưa từng hỏi qua anh…Em tự cho là đúng hiểu lầm thêm, càng chạy càng xa. ”
Khó nghe được anh nói lời nhỏ nhẹ, đối với cô có chút đáng quý, nhưng chỉ có anh dịu dàng giải thích, chỉ trích của cô cũng có lý do, cô có chút không phục: “Có cái gì mà giải thích, em cũng biết, ba ngày đó,
Chương 42: Về Nhà 6
Cô hơi hơi quệt mồm, trong mắt có chút quật cường, lại có chút ủy khuất. Trong lòng anh mềm nhũn đã muốn mở miệng nói cho cô, cuối cùng không nói gì. Anh không nên giải thích gì. Đây không phải tác phong làm việc của anh. Cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng, chuyện quá khứ đã xảy ra tiếc nuối cũng không được. Dù lý do của anh có chính đáng bao nhiêu… Không thực ra cũng không phải như thế, ít nhất anh không thể phủ nhận, hắn đúng là vì một người phụ nữ khác bỏ cô đi Úc – cô mới nói cho anh biết cô có thai sau.
Anh khẽ thở dài tay mơn trớn mặt cô dịu dàng hôn trán cô. Cô lui ra sau, anh liền lấy tay chế trụ cô, cô không còn cách nào chỉ có thể oán hận nhìn anh.
“Em không phải muốn anh sao? Anh cũng nghĩ muốn em.”
Cô nghe xong, nhịn không được run lên, run rẩy nhìn anh, thấy trong mắt anh đầy tà mị, nhịn không được thân thể lặng lẽ chuyển dịch ra ngoài một ít. Anh nhìn cô cẩn thận, chế nhạo : ”Em nghĩ đi đâu vậy? Anh đang bị thương…”
Ánh mắt đảo qua chuyển chuyển đề tài : ”Nhưng mà anh không có quan hệ gì, chủ yếu là em… bị thương thắt lưng cùng cổ vị trí quan trọng như vậy…”
Tân Hoành chỉ thấy xấu hổ và giận dữ tràn ngập lại tránh anh không được chỉ có thể
nghiến răng nghiến lợi : ”Em mới không nghĩ đến việc anh nghĩ.”
Anh hứng thú hỏi lại : ”Ừm? Em nghĩ rằng em và anh đang nghĩ gì?”
Tân Hoành bịt miệng anh, người đàn ông này nếu không nói lời nào thì thôi vừa nói lại như tên lưu manh! Cô không thể lưu manh bằng anh. Chỉ có thể hung hăng tranh cãi thừa lời với anh.
Trong văn phòng Phong Dương,Phong Dương ngồi trên ghế da, chân gác lên bàn trong tay cầm Iphone cùng Tang Nhuế nói chuyện qua skype. Đầu kia Tang Nhuế hơi nhíu mi hỏi:
“Là em không biết hay là em nhớ lầm rồi, em nhớ Dịch Tân chưa từng bị đả thương a, giống như một quái vật.”
Khuân mặt tuấn tú của Phong Dương đầy ý cười : ”Em không có nhớ lầm Dịch Tân quả thực là quái vật, chưa bao giờ bị đánh trúng!”
Tang Nhuế giật mình : ”Vậy,Hoành Hoành thế nào? có cần em đến chăm sóc cô ấy hay không?”
“Em coi như thôi, hai ngươi họ ở trong bệnh viện vẫn không quên đồng sàng cộng chẩm đâu! Bây giờ họ ở cùng một chỗ em đi vào làm sao? Hơn nữa họ đến bệnh viện mục đích là giống nhau, không được bao lâu lát nữa chúng ta sẽ về nhà !”
Tang Nhuế lại nhíu mày, có chút ưu tư hỏi : ”Cần phiền toái như vậy sao?”
Dương Phong như nghĩ tới cái gì. Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, bên ngoài có tiếng nữ nhắc nhở :
“Bác sĩ Phong, đồng chí ở cục cảnh sát muốn tới hỏi anh một chút về tình hình của hai bệnh nhân phòng V808.”
Đầu kia Tang Nhuế cũng nghe thấy, chỉ nói, “được rồi. ”Phong Dương liền ngắt điện thoại. Phong Dương bỏ chân xuống, cất di động, tùy tiện mở một bệnh án, ngồi nghiêm chỉnh rồi hướng cửa nói : ”Mời vào.”