Chương 55: Giấu Giếm (2)
Nửa đêm, gió thổi xào xạc. Người bên cạnh chỉ mới trở mình một chút, thân thể lập tức liền bị ôm chặt vào lồng ngực ấm áp, săn chắc. Trong phòng không mở đèn, Tân Hoành nằm mở mắt nhìn chỉ loáng thoáng thấy được hình dáng không rõ ràng trong bóng đêm. Cho đến khi người đàn ông bên cạnh hết kiên nhẫn đem mặt cô quay về phía anh. Thật kỳ lạ, cô lại có thể nhìn thấy đôi mắt nghiêm nghị của anh, thậm chí nhìn thấy anh khẽ nhíu mày. Thì ra đôi mắt của cô vẫn còn khá tốt, cô còn tưởng rằng, mình đã sớm không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa rồi. Không nhìn thấy, thì ra người nhà cùng nhau sinh sống gần hai mươi mấy năm, sớm đã không còn là người nhà nữa rồi. Nghĩ đến ít nhất cũng là máu mủ tình thâm vậy mà không ngờ ba lại bao che cho kẻ đã hại chết bà ngoại, cũng thiếu chút nữa là cô đã hại chết người khác rồi… Nghĩ tới đây, cô tự giễu cười một tiếng. Hai má đột nhiên tê rần, là do tay của người đàn ông nằm bên cạnh véo cô.
“Nói chuyện”
Giọng nói nghiêm nghị của anh vang lên, có lẽ tâm trạng của anh không vui. Không vui là bởi vì vừa mới phát hiện ra mình cưới về một người đàn bà chanh chua sao? Vừa đập đồ, vừa la to, lại còn đánh người. Cô chỉ suy nghĩ một chút mà đã hỏng bét rồi. Nghĩ vậy cô cũng muốn cùng anh nói chuyện một lần. Dịch Tân nhíu chặt mày hơn trong bóng tối. Tân Hoành suy nghĩ một chút, lại tiếp tục, “Thật ra thì em còn phải nhếc nhác hơn một chút nữa, bởi vì em còn muốn toàn thây…”
Cô nói xong, liền cười lớn một tiếng, “Anh nói xem em làm sao có thể nhếc nhác như thế đây? Lúc hắn còn sống, em không thể dạy dỗ hắn. Khi hắn chết em lại để cho hắn toàn thây! Anh nói xem tại sao em lại phải sống trong yếu đuối như vậy chứ?!”
“Không có phong cách, không có khí chất! Đặc biệt là rất tiểu nhân!”
Cô dịu dàng nói, giống như trước kia khi tâm trạng của cô tốt cùng anh nói chút việc nhà, Dịch Tân lại có cảm giác mỗi chữ cô nói đều như một cái giằm, vừa nhẹ nhàng không để lại chút dấu vết vừa mạnh mẽ quấn lấy, đâm vào lòng anh. Hơn nữa cô không tiếp tục giải thích mà còn phá lên cười… Trong lòng càng thêm nóng nảy, bực tức, gầm lên một tiếng, “Tân Hoành! Em im miệng lại cho anh!”
Cô quả nhiên ngừng lại. Trong lòng anh đột nhiên đau nhói, chợt đem lấy cô ôm chặt vào trong lồng ngực mình, tay phải giữ chặt sau gáy cô để cho mặt cô chôn ở trước ngực anh. Rốt cuộc, thân thể cô khẽ run rẩy khi ở trong lòng anh. Ngực có chút ẩm ướt, Dịch Tân đem cánh tay siết chặt hơn nữa. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh biết cô vẫn luôn rất uất ức. Nhưng cô đã gả cho anh, anh chắc chắn rằng về sau uất ức của cô sẽ do anh phụ trách. Chỉ là, ở trước mặt anh cô luôn giấu kín tâm tư của mình, cho nên anh thường bày ra vẻ giận dữ, hung hăng ức hiếp cô. Vì vậy khiến cô càng uất ức hơn. Có lẽ cô không biết, anh có thể hung hăng ức hiếp cô nhưng những người khác tuyệt đối không thể được! Nhẹ nhàng vỗ về thân thể đang run rẩy trong ngực, trong lòng anh có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi vào trong miệng thì chỉ còn câu, “Ngoan, đừng khóc nữa, có anh đây.”
Cũng chỉ có mấy chữ, thế nhưng khi nói xong anh lại cảm thấy khó chịu. Nhất thời tự giễu bản thân mình, Dịch Tân từ lúc nào biến thành như vậy rồi? Trước khi cô, những lời lẽ phong lưu trên tình trường hay những thủ đoạn, mánh khóe trên thương trường đã biến đi nơi nào?
Chương 56: Giấu Giếm (3)
“Thật ra em đâu có tư cách trách người khác?” Giọng nói của cô thận trọng mà mơ hồ truyền
Bỗng nhiên Dịch Tân nâng tay, không nói gì, khẽ vuốt tóc cô.
Thật ra, chỗ nào thì cần chứng cứ chứ? Nếu như em không nghĩ muốn dựa vào Tân Hạo, thì em đã có thể một dao giết chết hắn! Nói đến cùng, là do em quá hèn nhát, lại vẫn muốn ảo tưởng mọi thứ.
Cô hít hít cái mũi lại tếp tục nói.
“Hắn gián tiếp hại chết bà ngoại, em lại để cho hắn ung dung lâu như vậy… Nhưng nếu hắn làm hại em, em nghĩ, bà ngoại em đã sớm báo thù cho em rồi.”
Cô ở trong lòng anh nghẹn ngào nói, anh chỉ ôm cô, đôi mắt u ám, trong bong tối, lại càng không thấy rõ. Hành động an ủi của anh nhẹ nhàng, giọng nói chưa bao giờ dịu dàng, giờ phút này, lại cưc kỳ giống như một người chồng. Người chồng? Có ai lại nghĩ tới, trong hàng vạn loại người Dịch lại trùng hợp giống như loại người này?
“Ừhm, đều đã qua đi rồi, bây giờ kết quả đều tốt đẹp.”
Anh thấp giọng nói, đồng thời thân mật hôn lên trán cô. Cái ôm của anh ấm áp, không giống như những năm trước, làm lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng.
Mãi cho đến khi hô hấp của người trong ngực ổn định lại, trong bóng tối khóe môi Dịch Tân rốt cục lộ ra nụ cười nhẹ. Hơi đỡ thân thể của người trong lòng, để cho cô dễ ngủ hơn, động tác ôn nhu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lạnh lẽo. Rốt cục, trấn an cô xong, món nợ này, anh mới có thể chậm rãi, tinh tế tính!
Anh nói dối với cô. Người phá hỏng phanh của cô, không phải Hạ Tiểu Đông; Hạ Tiểu Đông cũng không gián tiếp hại chết Du Thận Khanh, mà là trực tiếp. Ánh mắt hạ xuống, nhìn người trong lòng, trong mắt lạnh lẽo nhất thời nhạt đi, trong chốc lát tràn ngập nhu tình. Ngón tay anh mơn trớn đầu lông mày mắt phải của cô, nơi đó cũng giống như nơi khác trên làn da cô, nhẵn nhụi, mềm mại. Nhưng, mỗi lần anh nhìn vào chỗ này, cô lại cực kỳ khẩn trương, vội vàng muốn tránh đi ánh mắt của anh, nói lảng sang chuyện khác. Chỉ vì, chỗ này, thì ra có một vết sẹo xấu xí rất dài gần quá đầu long mày, thậm chí suýt nữa là làm mắt bị thương. Đối với vết thương đó, cô luôn có chút uất ức, còn với anh, không hiểu sao lại luôn thấy rất có lỗi.
Tân Hoành là một người phụ nữ, bây giờ đã trở thành Dịch phu nhân, nhưng đối với Dịch Tân, tình cảm lại luôn có chút rắc rối. Một người đàn ông như anh, trong hàng vạn bụi hoa, xinh đẹp quyến rũ, kết quả lại chọn cô, mà cô, có nhiều chỗ thiếu xót. Cho dù sự thiếu xót này không đáng kể. Nhưng cô lại làm ra vẻ như rất có lỗi, lại càng sợ nhìn thấy anh. Chỉ là cô không biết, anh quả thật không nhìn đến, chỗ kia đã được trị liệu hoàn toàn không nhìn rõ, Không thể không nói Trầm Ngôn đối với cô có rất nhiều tình cảm. Mà anh biết, là bởi vì thời điểm anh khó khăn nhất gặp cô, mà cô, tại thời điểm đó đã giúp anh.