Chương 131: Tâm Ý Sai Lầm (6)
Động tác trên người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô chằm chằm. *** trong mắt trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là sự tỉnh táo. Chỉ là lúc này, anh đang đè trên người cô, áo khoác đã bỏ đi, áo sơ mi xộc xệch, bàn tay xinh đẹp còn đang vuốt ve thân thể trần truồng của cô.
Tư thái như vậy càng giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp.*
Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ bên môi tạo cho người ta một loại ảo giác dịu dàng, “Đây là cái gì?”
Cô nhìn dáng vẻ đó của anh, trong lòng rét lạnh, cả người cứng lại.
Thế nhưng anh lại không cho cô thời gian, ngay sau đó lại hỏi, “Em chờ anh lâu như vậy, không phải đợi anh trở lại ** * cùng em, vậy là cái gì?”
Ánh mắt của anh tà nịnh, lời nói lạnh lẽo. Cô chỉ cảm giác trong lòng thật đau, trong đau khổ sẽ không nghĩ đến điều gì khác, liền ở dưới người anh thản nhiên nhìn anh, nói thẳng, “Hãy bỏ qua cho Phương Vũ.”
Dứt lời, trong nháy mắt không khí trầm xuống, gần như sụp đổ.
Con ngươi xinh đẹp của người đàn ông nguy hiểm nheo lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ phía dưới, không nói lời nào mà chỉ dùng khí thế cường đại của anh buộc cô. Khiến cô cảm giác thân thể giống như bị giữ chặt trong tay ai, đôi tay kia còn không ngừng thu lại, thân thể của cô liền bị bức bách co rút nhanh, đến đau đớn.
Lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng.
Một lúc sau, môi mỏng của anh khẽ mở, “Ai?”
Chỉ có một chữ lại chân thật cho thấy quyền sống chết trong tay anh.
Cô hiểu ý anh. Chỉ là lúc này, cô thân không mảnh vải ở trong tay anh có chút xấu hổ, trên tay dùng sức khước từ anh.
Anh bất động.
Cô lại dùng sức.
Anh cười lạnh, tay vốn đặt trên ngực cô liền một đường đi xuống, tách hai chân của cô ra, xâm nhập vào chỗ kín của cô. Ngón tay hơi cong, đâm vào trong.
Cô kêu lên lại cuống quít cắn môi, con mắt híp lại, giọng nói mềm nhũn, “Anh để em mặc quần áo vào trước đã.”
Thấy anh bất động, cô lại vội bổ sung nói: “Em lạnh.”
Anh mị con mắt nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu mới rời khỏi thân thể cô, nhặt áo choàng tắm bị anh cởi ra trên đất, ném cho cô.
Cô vội mặc vào, chỉ là dưới mắt anh, động tác gần như hoảng loạn. Vội vàng buộc đai lưng lại, Tân Hành mới ngẩng đầu trả lời anh, “Điền Tĩnh.”
Dịch Tân nhíu mày, không nói lời nào. Tư thái này rõ ràng cho thấy đang đợi cô nói.
Cô nói, “Chồng Điền Tĩnh là Phương Tuấn, là anh trai Phương Vũ. Ngày đó, cô ấy cùng Phương Tuấnra ngoài, lúc trở lại vừa vặn nhìn thấy gặp phải….. Khi đó, cũng là Phương Tuấn thông báo cho Mạc gia.”
Dịch Tân cười lạnh, “Bọn họ trở lại cũng vừa khéo, lúc em bị bắt vào Phương gia thì không trở lại. Lúc em trở lại chỗ anh, thì bọn họ đã về đến!”
Tân Hành nghe được sự châm chọc trong lời của anh, cắn môi, “Lúc xế chiều Điền Tĩnh liên lạc với em nói hiện tại Phương Vũ còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết còn chưa rõ. Dù lần này nhặt về một cái mạng, nhưng nửa đời sau cũng chỉ có thể ở trên xe lăn mà sống. Còn nữa, mặt anh ta cũng bị Tang Nhuế hủy dung. Chỉ là, Phong Dương… hình như không chịu bỏ qua, cho nên Điền Tĩnh hi vọng anh có thể để Phương Vũ một con đường sống.”
Tân Hành nói xong, không khí liền trở nên yên tĩnh lần nữa. Người đàn ông trước mắt cô chỉ nhìn cô, ánh mắt căng lên nhưng cũng không nói chuyện.
Cô chờ anh hồi lâu, thế nhưng anh vẫn như cũ chỉ chăm chú nhìn cô, thậm chí ánh mắt kia làm cho cô cảm thấy trong lòng rất buồn bực, dường như khó có thể hô hấp.
Cô lại không nhịn được, liền can đảm thử dò xét hỏi, “Có thể không?”
Đáy mắt anh dần dần lạnh lùng, dầy cộm nặng nề, “Em cảm thấy có thể không? Người hắn bắt là em, cũng không phải là tôi. Nếu ngay cả em cũng cảm thấy có thể bỏ qua cho hắn, vậy tôi còn có thể nói gì?”
Giọng điệu của anh rõ ràng không vui, Tân Hành cũng không nghĩ sâu, chỉ nói, “Em nghĩ, mặc dù em và Tang Nhuế phải chịu chút khổ cực, nhưng cũng may Hữu Kinh Vô Hiểm*. Mà Phương Vũ, hắn cũng phải trả giá rất cao.
Khuyên người phải có lòng khoan dung, hắn đã như vậy, chúng ta không cần phải ép sát từng bước.”
Cô thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng, nhưng không ngờ vừa mới nói xong, cô cảm giác cằm đột nhiên đau nhói, mặt đã bị người đàn ông kia hung hăng nắm vào trong tay. Nhất thời, một luồng khí tức giận cường đại cuốn tới.
“Tân Hành, em muốn nói cho tôi biết, hơn nửa đêm em nói nhiều như thế với tôi, chỉ là để tôi bỏ qua cho một người thiếu chút nữa đã hại chết em?!”
Khuôn mặt Dịch Tân chậm rãi đến gần cô, cách cô quá gần, cô liền có thể tinh tường thấy rõ đáy mắt yêu tà mang theo huyết lệ sâu nặng của anh.
Trong lòng rét lạnh. Cô biết, anh tức giận.
“Nhưng, anh nói…” Cô cố gắng giãy giụa trong tay anh, nhưng một chút sức cũng không có.
“Tôi nói cái gì?” Anh cười tà, “Tôi chỉ hỏi em, em có nguyện ý bỏ qua cho hắn hay không, cũng không tỏ thái độ rõ ràng rằng tôi muốn bỏ qua cho hắn!”
“Tân tiểu thư, em nhân từ, tôi vốn còn không muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ là lần này, là Phương gia đụng phải họng súng! Là Điền Tĩnh mở miệng cầu em sao? Vậy thì tốt, tôi liền khiến cô ta về sau vĩnh viễn khỏi cần nói chuyện, tránh khỏi kích động em, làm hỏng tâm trạng của tôi!”
Đầu óc thoáng chốc “Đùng” một tiếng tỉnh ra, Tân Hành bỗng nhiên trợn to mắt, hoảng sợ nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, không thể khống chế mà lắc đầu, “Không, anh không thể như vậy!”
“Không thể?” Dịch Tân cười lạnh, “Tân Hành, xem ra đến hiện tại em vẫn không học được cách tin tưởng tôi!”
“Tôi liền để em xem một chút, tôi có thể hay không thể!”
Dịch Tân nói xong, tay dùng sức hung hăng hất ra vật cầm trong tay cô.
Tân Hoành bị một lực đẩy ra liền té trên giường. Trong lòng vừa sợ vừa đau lại vừa giận, nhưng vẫn cuống quít chống thân thể lên như trước, miễn cưỡng cười nói, “Anh đừng tức giận, nếu anh không muốn bỏ qua cho Phương Vũ, vậy coi như em không nói. Điền Tĩnh cô ấy cũng không dễ dàng gì, anh cần gì phải làm khó cô ấy?”
“Làm khó?” Trong mắt của người đàn ông rốt cuộc nổi gió dữ dội, “Tân Hành, em thật không biết cái gì gọi là làm khó!”
Tân Hành ngẩn ra.
“Tôi cho rằng em đang đợi tôi, bao lâu em cũng đợi tôi? Kết quả, ngay cả để tôi đụng vào em em cũng không tình nguyện như vậy, làm sao em không nói là em làm khó tôi?!”
Trong mắt của anh sự tức giận và lên án rõ ràng chói mắt, tất cả ném về phía cô. Tân Hành chỉ cảm thấy nhất thời sự uất ức và khổ sở trào lên trong tim. Tim, hung hăng đau xót, bật thốt lên phản bác, “Anh đã có Nghê Tranh rồi, anh còn cần em sao?”
Chương 132: Tâm Ý Sai Lầm (7)
Chỉ là lời cãi lại theo bản năng không suy nghĩ. Lời ra khỏi miệng, Tân Hành mới đột nhiên tỉnh táo lại, lời của cô lúc này nghe u oán, hèn mọn… đến cỡ nào.
Giống như thừa nhận cô toàn tâm mong mỏi anh rủ lòng thương xót, chờ ở đây, thế nhưng anh lại chẳng thèm ngó tới.
Khí lạnh cả người Dịch Tân nhất thời liền giảm đi
Lúc này trong lòng Tân Hành chỉ cảm thấy khuất nhục, còn có khinh bỉ… chính mình. Cô cười lạnh, “Vậy chính là anh có lòng tham như vậy? Em cũng chỉ là một vật thay thế, cho dù bây giờ anh đã đạt được như anh muốn muốn, anh vẫn không buông em ra như trước?”
Cô cố ý nói tàn nhẫn lại không chịu nổi, trong nội tâm, thật ra cũng là nói cho chính mình nghe. Cô hung hăng ném về phía mình, hi vọng bản thân có thể tỉnh táo một chút.
Người đàn ông này, quả thực có đầy đủ tư cách khiến cô khăng khăng một mực, không thể tự kềm chế. Chỉ là tình yêu cũng cần cân xứng.
“Vật thay thế?” Trong nháy mắt, trên mặt anh vốn đã bình tĩnh hơn phân nửa, nhất thời lại nổi lên nụ cười xinh đẹp đến cực hạn. Anh nhìn cô bằng tư thái dịu dàng, thậm chí ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô, môi mỏng hé mở, “Tân Hành, em biết vật thay thế là gì không?”
Âm thanh của anh, khiến thân thể cô bỗng nhiên run lên. Tim, không ngừng co rút nhanh.
Ý thức được rõ ràng một cỗ nguy hiểm trước nay chưa từng có, cô không quan tâm đến thương cảm nữa, theo bản năng liền đẩy anh ra, lăn qua giường, từ bên kia rơi xuống đất, muốn rời đi.
Có một loại dự cảm, tới vừa nhanh vừa rõ ràng. Cô biết, hiện tại cô muốn lập tức né tránh người đàn ông này.
Bước nhanh chạy ra ngoài.
Khi tay mới vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị một cánh tay khác giữ lại.
Cô vùng vẫy, thân thể ngược lại bị một cánh tay ôm chầm lấy, thân thể bị ôm lại, đối diện anh.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng cặp mắt đỏ lên của anh, cùng nụ cười nhạt bên môi phối hợp làm cho người ta toàn thân tê dại mà dịu dàng.
Trong lòng cô run lên, thân thể đã bị cơ thể anh đè trên cửa. Hai chân bị đầu gối của anh mạnh mẽ đẩy ra.
“Em rời khỏi tôi, chuẩn bị muốn đi đâu?”
Giọng nói của anh, dịu dàng lại thương tiếc, chỉ là lực nắm tay cô lớn đến nảy sinh ác độc.
Cô chỉ cảm giác tay đau nhức, đau đến mức cô cau mày thật chặt. Cô bất giác muốn tránh thoát khỏi tay cầm của anh.
Chỉ là cô vừa động liền chọc cho anh càng dùng sức bắt ép.
Cô thề, thậm chí cô còn nghe được tiếng xương cốt của cô muốn vỡ ra.
Cô nhỏ giọng kêu lên, “Anh buông em ra!”
Câu nói sau cùng của cô rốt cuộc hoàn toàn buộc anh mất đi phần thương tiếc cuối cùng với cô.
“Thả em ra?” Nụ cười bên môi Dịch Tân vừa lạnh lại tàn nhẫn, “Thả em rời khỏi tôi? Tân Hành, không phải là em nói tôi tìm em làm vật thay thế sao? Vậy thì tốt, hiện tại tôi sẽ nghiêm túc nói cho em biết, em làm cho tôi rất hài lòng, thân thể của em khiến tôi rất thoải mái. Cho nên, tôi không có ý định thả em ra!”
Anh vô tình nói xong, một tay khác đã mạnh mẽ giật áo choàng tắm của cô và trói buộc phía dưới của mình ra. Lúc cô chưa kịp phản ứng lại, đỉnh đầu hạ thân liền mạnh mẽ chen vào thân thể của cô.
Thân thể đã lâu không hoan ái, lúc này lại bỗng nhiên bị người khác cường ngạnh đẩy ra, một cơn đau đớn lan tới. Tân Hành đau mức đến kêu lên.
Anh vốn nắm tay cô, một tay khác lúc này cũng buông ra, thay đổi giữ chặt hông và mông của cô. Dưới người anh liền dùng lực, trên tay phối hợp động tác lấy thân thể cô áp lên người mình.
Cô rất đau, lại khuất nhục. Tay mới vừa được tự do liền bất chấp đau đớn vỗ lên lưng anh, “Đừng! Sao anh có thể như vậy với em!”
Cô giãy giụa, ngược lại lại khơi dậy bản tính chinh phục của anh. Anh giữ hông cô càng chặt, thân thể va chạm cũng càng nhanh, nhưng trên mặt lại cười đến tàn nhẫn, “Không thể? Thì ra tôi thật sự đã quá tốt với em. Hôm nay tôi muốn cho em xem một chút cái gì gọi là vật thay thế!”
Anh nói xong, ôm cô hơi lui ra cạnh cửa. Trên tay dùng sức, lại đem thân thể của cô quay ngược ra, đưa lưng về phía anh. Mà trong quá trình đó, anh và thân thể của cô luôn duy trì giao hợp.
Cô chỉ cảm giác phía dưới một cơn kích thích mãnh liệt ập đến, còn chưa tỉnh táo, người đã bị đặt trên tường lạnh lẽo. Người đàn ông kia liền từ sau lưng không chút lưu tình tiến vào trong cơ thể cô.
Anh đụng từng cái, không chút lưu tình, cô liền bị từng cái đụng vào tường, đụng đến đau đớn.
Trong lòng cô khuất nhục thật lớn, chỉ cảm thấy thứ đụng vào tường là lòng cô. Cơ thể đau và đau lòng, cô gắt gao cắn môi.
“Vật thay thế? Vậy em biết tại sao tôi chọn em không?”
Người đàn ông kia vẫn còn không bỏ qua, nhục nhã thân thể không đủ, trên miệng anh từng chữ từng câu càng giống như một cái bạt tai hung dữ, hướng thẳng trên mặt cô mà đánh. “Thân thể em đây, tôi rất yêu. Dung mạo em trong sạch, thân thể này lại vô cùng có tiềm chất lay động.”
Đầu lưỡi có máu tanh quét qua, cô chỉ cảm giác tâm lúc này đã đau đến chết lặng, thân thể đến này dường như cũng dần dần thích ứng anh.
Anh muốn nhục nhã cô sao? Cô để anh nhục nhã một lần là đủ!
Cô cười, “Như vậy Tân thiếu, là thân thể tôi khiến anh thích, hay là thân thể của Nghê tiểu thư làm cho anh muốn không ngừng hơn?”
Cô nói xong, chỉ cảm thấy đầu bị người dùng lực vặn qua, hướng ra sau lưng chống lại ánh mắt cuồng loạn của anh.
Phía dưới, anh lại lần nữa dùng lực đâm vào.
Cô gắt gao cắn môi, mới dừng lại rên rỉ.
Trong mắt yêu mị của anh mang theo tàn nhẫn, “Bây giờ tôi đang trong thân thể em, đương nhiên phải trả lời là em làm cho tôi thích hơn rồi. Ngày khác, tôi cùng cô ấy làm, thì chính là cô ấy khiến tôi muốn không thể ngừng hơn.”
Anh mang theo tư thái phong lưu, từng chữ từng câu hung hăng hướng về phía cô, mang theo sức lực bén nhọn nhất.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy anh nữa.
Cô thua.
Cho dù cô có đê tiện nhất, cũng không đánh lại anh tới lạnh.
Môi lại bị dùng sức hôn, bị cạy mở, anh bức bách và chiếm đoạt quấn quít cùng cô. Trong nháy mắt, trong lưỡi, mùi máu tanh sực ra nặng nề.
Động tác lại không dừng lại.
Một cái lại một một cái, vốn không có tình, bắt đầu chỉ là đau, lúc này, lại có vui thích.
Cỡ nào châm chọc!