Chương 141: Dịch Thiếu Phu Nhân (4)
”Hành Hành”
Tang Nhuế đứng bên giường, khom lưng nhẹ lay người phụ nữ còn đang ngủ mơ, “Tỉnh tỉnh”.
Tân Hành nghe thấy tiếng động, hừ khẽ. Nhưng ngay cả mắt cũng không mở ra, mà trở mình tránh thoát khỏi tay của Tang Nhuế, kéo chăn đắp qua đầu rồi tiếp tục ngủ.
Khóe môi Tang Nhuế vừa kéo, bất đắc dĩ phía sau lại có một áp lực mạnh mẽ lao đến gắt gao bao phủ lấy cô, đột nhiên cất cao giọng, “Tân Hành, cô mau rời giường cho tôi”.
Tiếng vừa phát ra, người đàn ông phía sau cô vốn đang rã rời liền hứng thú ngồi dậy, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn cô, chợt nhíu mày nguy hiểm.
Lúc này Tân Hành đột nhiên nghe thấy tiếng “rống giận”, thân thể bỗng nhiên sợ đến run lên, nhưng vẫn mê man.
Cơ thể ở trong chăn co rụt lại, hai mắt nhắm lại lầm bầm, “Mẹ, con đang mặc quần áo mà, chờ con một chút thôi”.
Mẹ…
Tang Nhuế cảm thấy như có thiên lôi thẳng tắp đánh xuống cô, toàn thân nhất thời cứng đờ, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào. Tân Hành….Tân Hành cô ấy vậy mà lại làm nũng.
Cô ấy còn nói dối, sao cô ấy có thể đang mặc quần áo, rõ ràng là đang ngủ mà!
Tang Nhuế phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy hoa mắt, người đàn ông sau lưng cô không một tiếng động tạo áp lực cho cô, lúc này đi đến trước giường, cô vô thức lui về phía sau vài bước, nhường đường. Lại thấy người đàn ông kia khom xuống, cánh tay ôm Tân Hành vào trong lòng.
“Được, em ngủ, anh ôm em trở về.”
Vốn Tân Hành ngủ rất sâu, đang mơ thấy Du Tiểu Nghi, vô thức muốn đi thật sâu vào trong giấc mơ, không muốn tỉnh lại, nhưng khi nghe thấy tiếng nói gần bên tai thì toàn thân chấn động, đôi mắt đột nhiên mở ra.
Trong nháy mắt, đôi mắt còn có chút mơ màng liền đầy hoảng sợ, tuyệt vọng cùng hận ý, lại cực kỳ rõ rệt.
Người đàn ông thấy được, mắt híp lại, toàn thân hầu như không ngừng cứng lại.
Đồng thời Tân Hành liền đẩy anh ra, bản thân lại lần nữa chạy về giường.
Phản xạ có điều kiện kéo chăn qua, bao lấy chính mình, ánh mắt mang theo phòng bị, thân thể lùi về sau.
Trong nháy mắt, ánh mắt Dịch Tân mang theo âm đức, chỉ là thân thể vẫn duy trì tư thế vừa rồi ôm lấy cô.
Hai người cứ như vậy mà giằng co. Khẩn trương lại xấu hổ.
“Cái kia, Hành Hành, Dịch Tân đã trở lại.” Tang Nhuế đứng một bên nhìn hai người này với bầu không khí căng thẳng, chỉ cảm thấy da đầu run lên, nhưng vẫn ngượng ngùng lên tiếng.
Tân Hành lúc này mới rời tầm mắt đến Tang Nhuế, lại thấy Tang Nhuế đứng phía sau Dịch Tân, vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt thấp thỏm, cẩn thận lắc đầu với cô.
Trái tim Tân Hành nhanh chóng trầm xuống.
Lúc này cô bị Dịch Tân dọa đến đã tỉnh lại hoàn toàn từ trong giấc mơ, lại thấy Tang Nhuế vẻ mặt khẩn trương, liền thấy tình hình không tốt, phỏng chừng người đàn ông này đã biết.
Chỉ là, nghĩ tới đây, đột nhiên cô lại không thấy sợ hãi, lắc đầu tự giễu cười. Cô xốc chăn lên, tự mình xuống giường.
Vốn ở trong chăn ấm ngủ nên khi vừa xuống đất, bị gió lạnh thổi tới, không tránh khỏi run lên.
Tân Hành ngước mắt lên, nhìn về phía Tang Nhuế, “Tôi đi về trước đây”.
Tang Nhuế ánh mắt mềm nhũn, “Ừ, được”.
Lại đột nhiên nhớ tới ánh mắt cảnh cáo lúc trước, không thể để cho Dịch Tân nhìn thấy trốn tránh anh của Tân Hành. Lúc này trong lòng hoảng hốt, cũng không suy nghĩ liền nói chữa, ”Đắp chăn nói chuyện phiếm với chị thật vui”.
Nói xong, liền thấy Tân Hành mặt còn có chút trầm trọng lúc này đã hoàn toàn co rút.
Lúc này Tang Nhuế mới đột nhiên phản ứng kịp…
Cô là muốn thay Tân Hành giải thích với Dịch Tân. Tân Hành sang đây chỉ là cùng cô nói chuyện phiếm, để cho người đàn ông kia biết chẳng qua là Tân Hành không cẩn thận ngủ quên, cũng không phải cố ý muốn trốn tránh anh.
Kết quả… lời kia vừa nói ra, lại thành đắp chăn nói chuyện phiếm.
Tang Nhuế thầm nghĩ hung hăng quẹt miệng mình, ngươi cho người là kéo kéo a!
Còn đắp chăn nói chuyện phiếm… đều kéo kéo còn giả trang làm Liễu Hạ Huệ! Đây còn không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?!
Quả nhiên, Dịch Tân nhẹ nhàng một tiếng, kéo dài giọng hỏi lại, “Cô không nói chuyện phiếm với cô ấy, cô còn muốn làm gì?”
Dư quang nơi khóe mắt Tang Nhuế nhìn thấy Tân Hành đưa tay lau mồ hôi.
“Dịch Tân, chúng ta vẫn là trở về phòng đi.”
Tân Hành hẳn là bị sét đánh qua đầu, lúc này chỉ muốn bỏ đi quan hệ trong sạch mà cùng Tang Nhuế chạy thật nhanh, đồng thời cũng buông xuống ân oán cá nhân giữa cô và Dịch Tân.
Dịch Tân ít khi thấy cô dùng giọng điệu thân thiết với anh, trong lời nói của cô thậm chí không một chút che giấu kéo gần quan hệ với anh, bên môi bất giác gợi lên nụ cười.
“Ừ.” Anh nhẹ giọng trả lời, không còn để ý tới Tang Nhuế kia bày ra vẻ mặt sáng ngời, đến bên người Tân Hành, duỗi cánh tay, cực tự nhiên ôm lấy hông cô.
Tân Hành bị anh chạm vào, thân thể không khỏi cứng đờ, nhưng cũng không đẩy anh ra, chỉ buộc mình thả lỏng trong lòng anh.
Hai người trở về phòng, Tân Hành nhẹ tay đẩy lồng ngực anh. Dịch Tân cũng không kiên trì, cô liền tránh ra, cách anh một khoảng cách cô mới nói, “Anh có chuyện gì muốn nói với em sao? Không có thì em đi ngủ.”
Cô nói chuyện với anh, nhưng không nhìn anh.
Dịch Tân lại hiếm khi thấy cô lạnh nhạt mà không tức giận, chỉ đứng đó nhìn cô, hỏi, “Em vừa mới mơ thấy gì?”
Tân Hành cho rằng anh sẽ phát giận, càng có thể sẽ như tối qua ép buộc cô.
Trong lòng cô mơ hồ có chút nhận thức, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý từ trước, không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi điều này, cô nhất thời cả kinh, mở to mắt nhìn anh.
Dịch Tân nhìn lại cô, ánh mắt hai người nhất thời giao nhau.
Trong lòng cô thoáng buồn, cuống quít nghiêng đầu trả lời, “Em mơ thấy mẹ em.”
Cô nói tới đây rồi nói tiếp, “Em mơ thấy em hồi còn bé, mẹ đi đâu đều mang em theo. Có khi bà có hội nghị lúc sáng sớm, em lại luôn không dậy nổi, bà thường bị em làm cho gấp đến độ giậm chân. Thế nhưng bà chưa bao giờ để em một mình ở nhà.”
Tân Hành nói đến đây, cuối cùng ánh mắt hướng về phía Dịch Tân, “Bởi vì, bà sợ em ở một mình cùng Tân Hạo. Tân Hạo sẽ làm em bị thương.”
Cô nói đến đây, bên môi xuất hiện một tia cười, nhưng lại đâm vào đáy lòng anh.
Dịch Tân mắt híp lại, anh hiểu ý cô.
Chương 142: Dịch Thiếu Phu Nhân (5)
Cô dùng chính bi kịch của mình để nhắc nhở cô. Cô không nghĩ tới làm như vậy lại khiến cho bi kịch kéo dài về sau.
“Dịch Tân, anh cảm thấy gia đình như vậy có ý nghĩa không?”
“Đứa trẻ vô tội, nếu như em không xác định có thể mang đến cho nó đầy đủ yêu thương và gia đình hoàn chỉnh, em sẽ không cần con. Mà anh có giận em, hận em… ép buộc em, em cũng không muốn.”
Tân Hành nhìn chằm
Tay Dịch Tân khẽ nhúc nhích, cô vốn còn cách anh một đoạn, nháy mắt liền bị anh kéo vào lòng. Anh dùng lực bắt lại, ngay cả giãy dụa cô cũng không làm được, chỉ có thể nhu nhược ở trong lòng anh, ngẩng đầu, lại rơi vào ánh mắt tà tứ híp lại của anh.
“Em cứ như vậy xác định có thể làm chủ?”
Cô cười, “Em nghĩ không ra, trong chuyện này sao em lại không làm chủ được.”
Anh cúi đầu, khàn giọng nói bên tai cô, “Em có biết, nếu anh muốn thì sẽ không có gì không chiếm được. Bất kể là em, hay là con.”
Cô nghe vậy trong lòng hung hăng co rụt lại, một tia thấm lạnh dần dần tản ra, cho đến khi ngấm vào tứ chi bách hạp. Cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại càng thêm chua sót, mạnh mẽ nở một nụ cười, “Nếu em là anh, cho dù bắt đầu tốt đẹp, em cũng không muốn.”
Anh nghe xong, đuôi mắt tinh tế cong lên, đôi mắt lóe sáng hàm mị long lên trên mặt anh, “A?”
Cô nhìn lại anh, “Đời người vốn có bỏ mới có được, về mặt cảm tình lại càng như thế, chỉ có bỏ đi những cám dỗ dư thừa, chỉ để lại một người, cùng… một đứa con, tâm mới có thể thỏa mãn.”
Cô nói xong, đôi mắt hơi híp lại, tới gần người anh.
Tim anh bỗng nhiên khẽ động, muốn ôm cô càng chặt hơn, nhưng cô đã lùi ra, mắt lại mở to, mang theo chút châm chọc cười, “Liền ví dụ như lúc này, trên người anh mang theo hương vị người phụ nữ khác đến ôm em, anh còn muốn em toàn tâm toàn ý đáp lại anh sao?”
Anh nghe cô nói, khóe môi hơi gợi lên cười tà, “Cho nên, Tân Hành, em thừa nhận đây là em đang ghen?”
Cô lắc đầu, cười, “Lúc này anh có thể cho là như thế. Đương nhiên, kì thật em chỉ thay anh đưa ra một giả thuyết. Nếu như anh thật sự thích Nghê tiểu thư, bây giờ cô ấy đã trở về, anh nên toàn tâm toàn ý đối với cô ấy. Nếu về sau, ở thời điểm anh ôm cô ấy, trên người lại có hương vị của em, em nghĩ, hẳn cô ấy sẽ không vui. Nếu cô ấy không vui, lòng anh cũng sẽ không vừa lòng.”
Cô nói tới đây, mắt hơi mất đi tiêu cự, giọng nói mềm mỏng như cánh ve, “Một người, một lòng, cả đời cảm thấy mỹ mãn.”
Dịch Tân bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu tối. Thật lâu sau, Tân Hành chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, trên eo càng chặt hơn, khi phản ứng lại thì thân cô đã rơi trên giường lớn mềm mại. Trên người, cơ thể người nọ gắt gao bao phủ.
Cô vô thức đẩy anh ra. Anh lại đột ngột cúi đầu, chuẩn xác hôn môi cô, không đếm xỉa khước từ của cô, một ý nạy mở răng cô. Đầu lưỡi linh hoạt tùy tiện xâm nhập, cuốn lấy vân vê trong miệng cô, không để lại lối thoát.
Tân Hành lòng thầm quýnh lên, vừa giận, lại cảm thấy hông mình bị anh gắt gao đè lấy. Trong lòng hoảng hốt, toàn bộ những kí ức vỡ vụn tối hôm qua xông thẳng lên đại não, khớp hàm cô căng thẳng, răng nhọn cắn rách môi anh. Thoáng chốc, miệng lưỡi hai người lúc đó đầy máu tanh.
Anh mở mắt ra, chăm chú nhìn cô, nhưng lại híp lại, động tác trong miệng lưỡi không lùi, ngược lại càng hướng vào miệng cô xâm nhập. Cũng đem mùi vị máu tanh trong mình đưa vào miệng cô, bức cô chia sẻ cùng anh.
Trong lúc dây dưa, cô nghe thấy giọng khàn mang theo thâm trầm của anh, “Một đời quá dài, anh chỉ mong lúc này được thỏa mãn.”
Tuy lời nói ra trong khi giao triền, mang theo mơ hồ nhưng cô cũng nghe rõ. Sau đó, vốn đang chống lại động tác của anh đột nhiên dừng lại. Cô chỉ cảm thấy tâm thoáng nhẹ bẫng. Không, như có cái gì đó cực kì quan trọng lấp đầy nơi nào đó, nhưng một câu nói kia liền lấy ra toàn bộ từ nơi đó.
Vốn dĩ cô cho rằng, Dịch Tân có thể hiểu được câu nói kia, bất luận người đó có phải là cô hay không, trái tim kia cũng không hướng về cô.
Như vậy, là do cô đã quá hy vọng sao?
Hơn hai năm nay, anh chỉ có một người phụ nữ là cô. Cô cho rằng, người đó chính là cô, nhưng bây giờ còn có một Nghê Tranh. Anh nói với cô, cô là người anh tìm đến có thể thay thế để anh thỏa mãn.
Như vậy, được, ít nhất cô có thể ép buộc bản thân mình tiếp nhận. Nhưng người kia không phải là cô, Nghê Tranh mới chính là người đó.
Thế nhưng bây giờ Dịch Tân lại nói cho cô biết, một đời quá dài, anh chỉ mong một khắc thỏa mãn.
Lòng cô nhất thời trống rỗng, lại rất đau.
Tay nhẹ nhàng vòng qua thân thể anh, để lên lưng anh. Người đàn ông cứng đờ, động tác hơi ngừng nhưng lại lập tức tiếp tục.
Quần áo của cô đã bị lột ra.
Cô nhắm mắt lại, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói, “Anh có thể đi tắm trước được không? Em không muốn làm trong mùi vị của ba người.”
Dịch Tân, nếu anh không biết thỏa mãn một người, trong lòng anh cả đời cũng sẽ không thỏa mãn.
Anh vốn đang đúng lúc nâng đầu lên, đôi mắt thật mĩ lệ, trong người mang theo khát khao bức bách, gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô.
Cô chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không hề nhìn anh cũng không chống đối anh.
Rốt cuộc, tay anh chống cơ thể ngồi dậy, rời khỏi người cô. Vào phòng tắm.
Tân Hành nằm trên giường nghe được âm thanh sắc bén từ trong phòng tắm liền thở dài ra một hơi. Cô nhắm mắt lại, ở khóe mắt một hàng ẩm ướt chảy xuống.
Trở mình bọc cơ thể vào trong chăn, vốn còn rất buồn ngủ nhưng đến bây giờ lại cứ tỉnh táo đến nỗi làm cho lòng người đau đớn.
Cho đến khi âm thanh trong phòng tắm dần dừng lại. Cô nghiêng mình, nghe được tiếng anh lên giường. Sau đó, cơ thể nóng ấm nhẹ đến bên người cô.
Lúc mới đầu tất cả đều là vị tươi mát của anh sau khi tắm, mất đi mùi nước hoa của phụ nữ, ít nhất đầu cô không còn đau nữa.
Một cánh tay mạnh khỏe ôm chầm lấy cô. Thân thể cô vừa chuyển động liền đến bên người anh. Cô vẫn không hề mở mắt như cũ, chỉ chờ động tác kế tiếp của anh, với tư thái không thể không thừa nhận.
Đợi hồi lâu nhưng anh vẫn chỉ ôm cô như cũ.