Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 173-174


trước sau

Chương 173: Tình Yêu Mỏng Manh (7)

Tân Hoành ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.

Mỗi một thanh pháo hoa nổ, trong nháy mắt, những tia sáng rực rỡ hiện ra đều là hình dáng đơn giản của một cô gái.

Tuy rằng đơn giản nhưng lại rất giống.

Giống như một bức tranh cát, chỉ vài nét lại có thể đạt tới trình độ giống hệt người thật.

Này hình vẽ cô gái dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, mái tóc dài. Liếc mắt cô liền có thể nhận ra, đó là Tân Hoành.

Hoặc cười, hoặc giận dữ, hoặc ngủ.

Cũng có anh, anh thỉnh thoảng xuất hiện sẽ đem cô ôm vào trong ngực. Mà cô ôm anh hoặc đẩy anh.

Ừ. Đúng là cô cùng anh khi ở chung thì thường thấy nhất hai loại dáng vẻ.

Không phải ôm anh, thì chính là đẩy anh.

Cô với anh cùng một chỗ luôn luôn có chút cực đoan.

Sau một trận pháo hoa, không lâu sau cô cảm thấy cổ mình đã cứng ngắc. Cho đến cuối cùng bầu trời cũng yên lặng trở lại. Trong đêm tối chỉ còn phảng phất mùi thuốc nổ.

Mùa đông gió rét, bên ngoài rất lạnh. Trên khuôn mặt nước mắt đã khô, gió thổi qua da đau như bị cắt.

Cùng nỗi đau trong lòng không giống nhau.

Cô chậm rãi cúi đầu, hướng trong vườn hoa nhìn lại.

Rốt cục chống lại đôi mắt của anh mà cô vĩnh viễn cũng nhìn không thấu.

Anh đứng ở trong vườn hoa, ngọn đèn từ dưới đất phát ra. Làm nổi bật ra thân hình của anh càng thêm anh tuấn, cũng càng thêm quyến rũ.

Ngọn đèn chiếu không tới mặt của anh. Thế nhưng Tân Hoành cảm giác được anh đang nhìn cô. Anh nhìn cô hồi lâu, ánh mắt nóng rực mang theo cảm xúc dày đặc và nặng nề.

Buồn bực.

Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Cô biết anh đang nhìn cô, lại không biết anh vì sao nhìn cô, lại mang cảm xúc cụ thể như thế nào.

Giống như, anh biết anh vì cô châm ngòi một trận pháo hoa, chỉ vì cô châm ngòi. Nhưng mà cô hiện tại đã không biết anh tại sao phải làm như vậy, mà làm như vậy ý nghĩa. Với anh, lại là hay không cùng nàng cho rằng tương đồng.

Không thể chống đỡ nỗi ánh mắt của anh, cô xoay người chậm rãi đi trở về phòng ngủ, đem cửa ban công đóng chặt.

Sự rực rỡ và tiếng động ồn ào qua đi, không khí càng thêm bình thản mà yên lặng. Dịch Tân đứng ở trong vườn hoa, đút một tay vào túi quần, ánh mắt vẫn rơi vào lầu hai trên ban công.

Lúc này, trên ban công không còn người nữa, cửa ban công đóng chặt. Thế nhưng, trước đây không lâu cô đã từng đi ra. Anh đốt pháo hoa cho cô, cô đã nhìn thấy.

Khoảng cách hơi xa anh không nhìn thấy nước mắt của cô. Anh chỉ biết là cô đã rơi nước mắt.

Như vậy thôi cũng đủ.

Tân Hoành, em thường nói là anh hiểu em. Kỳ thực, em cũng hiểu anh. Chỉ là chính bản thân em không muốn thừa nhận.

Đêm hôm đó hai người nằm ở trên giường, mỗi người một góc.

Tân Hoành đưa lưng về phía Dịch Tân, rơi lệ cả đêm. Cô không biết, anh ở trong bóng tối nhìn cô cả đêm.

Ngày thứ hai trời gần sáng, Tân Hoành mới chậm rãi ngủ.

Nhưng bị Dịch Tân lay tỉnh.

Cô khó chịu mà trở mình, kéo chăn đem đầu của mình đắp lại: “Em vừa mới ngủ, anh không được quấy rầy em!”

Dịch Tân đứng ở bên giường nghĩ, tính khí Tân Hoành khi rời giường bây giờ là càng lúc càng lớn.

Ý xấu mà nghĩ, trên tay dùng một chút lực liền đem chăn trong tay cô giật lại: “Cũng đến buổi trưa rồi, em còn vừa mới ngủ? Anh chờ em chờ đến độ đói bụng rồi.”

Tân Hoành chăn bị cướp, thân thể chỉ mặc quần áo mỏng. Nhịn không được rùng mình một cái, trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Mở mắt ra, có chút oán giận mà nhìn nam nhân bên giường một thân ngăn nắp sạch sẽ trong tay còn cầm chăn của cô: “Đói bụng thì tự mình ăn cái gì đi!”

Anh con ngươi mỉm cười nhìn cô, chỉ một chớp mắt có thể làm cho tinh thần anh rất tốt: “Thế nhưng anh đang đợi em làm cho anh ăn.”

Cô hơi híp con ngươi, đang muốn mắng anh lại đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, cô hỏi: “Anh cho người giúp việc nghỉ?”

“Đúng vậy, em thật hiểu anh.”

Tân Hoành nhắm mắt, hung hăng ngăn chặn cơn lạnh lẽo và buồn ngủ: “Chính anh tự đi làm!”

Dịch Tân như là không có nghe thấy, xoay người rời đi, mở tủ quần áo, vì cô tìm một bộ quần áo, lại cầm về ném tới trước mặt cô: “Nhanh lên thay, rồi xuống lầu làm cơm. Nếu không anh tới giúp em thay!”

“Anh!”

“Em nên biết anh luôn luôn nói được thì làm được.”

Tân Hoành hung hăng liếc mắt trừng vẻ mặt với nụ cười vô tội của nam nhân kia một cái. Nắm lấy y phục cấp tốc chạy đến trong phòng tắm.

Dịch Tân đứng ở chỗ cũ, khóe môi gợi lên một độ cong.

Tân Hoành nhanh chóng sửa sang ổn thỏa xong rồi xuống lầu. Đến phòng bếp thấy Dịch Tân đã đem vật liệu lấy ra dọn xong.

Cá, thịt, rau dưa.

Cô cau mày một cái: “Bây giờ là anh muốn cầu cạnh em. Anh không cảm thấy anh không nên đòi hỏi quá nhiều sao?”

Dịch Tân nhìn cô: “Vậy cũng là đòi hỏi nhiều sao? Anh không có chuẩn bị cho em bào ngư, hải sâm. Anh tự nhận là đã rất chu đáo.”

Tân Hoành đột nhiên nhìn anh mỉm cười, nói: “Em cảm thấy, loại người như anh cũng chỉ muốn em làm cơm rang trứng! Anh còn muốn thịt cá?”

Dịch Tân thắt chặt lông mày, trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình khổ sở. Suy tư một lát, nói: “Như vậy đi, em ở nơi này làm cơm rang trứng, còn anh làm thịt cá.”

Tân Hoành nghe lời này, không tự chủ được liền liên tưởng thành anh muốn ức hiếp cô. Lại nghĩ đến anh nếu như cũng ở nơi này, hai người còn dùng chung một cái phòng bếp. Sau đó liền hướng anh phất tay một cái: “Quên đi, anh đi ra ngoài đi. Em làm.”

Anh nhíu mày, nhìn cô không nói.

Cô bị anh nhìn rung một cái, lại bổ sung một câu: “Anh đi ra ngoài chờ đi, để em làm cơm. Là thịt cá, không có cơm rang trứng.”

Anh lúc này mới thoả mãn cười, gật đầu. Giơ tay lên sờ sờ thái dương của cô.

Cô theo bản năng lui ra phía sau né tránh.

Tay anh cứng đờ, trong nháy mắt lại như cũ: “Ừ, như vậy mới ngoan.”

 

Chương 174: Tình Yêu Mỏng Manh (8)

Dịch Tân ngồi trên sô pha ở đại sảnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn, con ngươi hơi khép, che lại bảy phần quyến rũ.

Tân Hoành. Cho dù anh đang ép buộc em, cũng sẽ tận lực đối với em tốt nhất.

Em không muốn cùng anh ở cùng một không gian. Tốt lắm, anh ở chỗ này chờ em.

Chờ đợi tâm trạng kỳ thực cũng không phải tệ như vậy. Ít nhất, anh biết cô ở nơi đó, biết cô sẽ tới. Thậm chí nghe được tiếng cô đến gần anh, âm thanh của bước chân dẫm lên đá cẩm thạch trên sàn nhà.

Càng ngày càng gần.

“Ăn cơm.”

Rốt cục nhịn không được, bên môi quyến rũ ra một nụ cười vui sướng. Anh mở mắt ra nhìn cô. Cô chưa cởi tạp dề, đứng ở trước mặt anh, hơi nhíu mi lại.

Anh đoán rằng cô cho là anh đang ngủ, cho

nên mất hứng. Mất hứng anh đánh thức cô, nhưng bản thân lại ở đây ngủ không bị ai làm phiền.

“Được” Tâm tình của anh trong nháy mắt tốt lên. Đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Cực khổ.”

Cô xem anh như quái vật liếc mắt một cái. Lại lắc đầu, đi thẳng vào phòng ăn.

Để lại anh sững sờ ở tại chỗ xét lại mình. Chẳng lẽ anh thỉnh thoảng tỏ ý khen ngợi người khác lại khác thường như vậy?

Xem xét lại mình không có kết quả, anh liền đi theo cô.

Trên bàn cơm, ba món mặn một món canh.

Anh châu mày lại, nhất thời mặt cau có thâm trầm.

Đây đỏ chói một bàn thức ăn, em cho rằng em là hoa loa kèn đang nở hoa!

Ba món ăn theo thứ tự là: Ớt rang thịt băm, ớt nướng xương sườn, ớt xào rau xanh.

Không đúng, căn cứ theo tỉ lệ thức ăn cùng với tỉ lệ ớt mà nói. Hẳn là thịt băm rang ớt, xương sườn nướng ớt, rau xanh xào ớt.

Chỉ có ở chính giữa một nồi canh cá coi như thanh đạm, nhưng dường như quá mức thanh đạm một chút. Đó là, bạch thủy nấu quyết cá?

Dịch Tân hoài nghi nhìn Tân Hoành liếc mắt một cái, cô nhìn anh cười thản nhiên, đáy mắt lại rõ ràng có một tia đắc ý. Cũng không để ý đến anh, tự mình ngồi xuống, đầu tiên liền múc một chén canh cá.

Hơi chút thổi lạnh, lại dùng môi nhàn nhạt thử nhiệt độ, ngụm lớn uống vào.

Dịch Tân thấy cô như vậy. Trong nháy mắt, anh hoài nghi nhìn một màu đỏ tươi trên bàn đều không phải là ớt, mà là Xu-đan hồng. Tân Hoành nhất định muốn đầu độc hại anh. Anh cân nhắc một chút, tránh né ba món ăn kia cũng theo cô múc một chén canh.

Cũng không có suy nghĩ nhiều, uống xong.

Thoáng chốc, có loại thần trí tiêu diệt cảm giác, một cỗ hỏa khí mang theo nóng rực đau nhức, xông thẳng đại não.

Cũng may là nhờ anh nhiều năm tu dưỡng, mới không có một ngụm hướng về phía Tân Hoành phun qua. Gắt gao khống chế được rồi một hơi nuốt vào bụng.

Chỉ là đã không còn kịp rồi, môi lưỡi bị cay đã tê liệt. Anh đứng dậy hút khí, vừa nhanh vừa vội. Không thể nhịn được, thậm chí không phong độ chút nào mà lấy tay hướng trong miệng quạt gió. Chỉ một lát, cảm giác nóng rực sâu sắc đã phai được một chút.

Da cũng nóng rực theo, giống như bị bỏng đau nhức.

Anh hung hăng trừng cô, lại thấy cô lúc này cũng cúi đầu tay che miệng, chân mày gắt gao nhăn lại.

Cô cũng bị cay đến rồi.

Trong lòng anh mềm nhũn, đã không tự chủ được tin tưởng cô là vô tội.

Vậy mà đúng lúc này, cô lại đột nhiên quay đầu nhìn anh cười híp mắt: “Trong canh cá chính là ớt xanh, chính là bị em cắt đến vỡ anh cho là hành lá cắt nhỏ.”

Vẻ mặt trêu cợt thành công.

Quả nhiên là cô động tay động chân!

Chỉ là anh lại không giải thích được khi không đứng dậy, nhìn nụ cười hiếm hoi của cô, nhất thời lại có chút sững sờ.

Cuối cùng anh chỉ là hung hăng nhìn cô một cái. Tự mình đứng dậy đi rót ly nước. Suy nghĩ một chút lại giúp cô rót một ly.

Đưa cho cô, cô lại chán ghét mà nhìn một cái, quay qua một bên.

“Em mới không cần.”

Anh lúc này bị cay có chút thảm, tạm thời không muốn cùng cô tranh cãi, chỉ ngửa đầu uống vào.

Vậy mà nước lạnh lẽo thấm qua môi lưỡi, vị cay đúng là có chút giảm xuống. Nhưng khi nước nuốt vào bụng, môi lưỡi đang lúc cay đến đau nhức bỗng nhiên lại trầm trọng thêm, càng cháy người.

Lại hết lần này tới lần khác, thúc thủ vô sách.

Cô bỗng nhiên cúi đầu mà bật cười, nhìn anh cười đến mặt mũi cong cong. Thậm chí không chút khách khí mà lấy tay chỉ vào anh: “Ha ha ha…anh thật ngốc! Đáng đời bị em lừa đến cay! Anh không biết bị cay rồi không thể uống nước lạnh sao? Càng uống càng cay!”

Cô một bên cười anh, còn một bên kịch liệt hút khí. Rất rõ ràng chính cô cũng bị cay tới rồi.

Anh khẽ cắn môi nhịn, không cùng cô tranh chấp! Cấp tốc đi đến nhà bếp lấy nước nóng. Suy nghĩ một chút lại thả chút đường, anh chậm rãi uống vào để cho nước từ từ chảy qua lưỡi, rốt cục cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

Đợi đến khi cả người trở lại bình thường, anh mới đi ra ngoài trên tay còn mang theo một ly nước.

Anh đi ra ngoài thì thấy khuỷu tay của cô chống ở trên mặt bàn, hai tay nhỏ bé hướng trong miệng quạt gió. Anh đi tới trước mặt cô, đem ly nước đưa cho cô: “Uống vào, ngọt.”

Cô nhìn anh, híp con ngươi nghi ngờ. Tựa hồ đang suy nghĩ anh đây có phải là đang trả thù cô.

Anh kéo tay cô qua, cứng rắn đặt vào trong tay cô, âm thanh cứng rắn nói: “Yên tâm. Anh chưa bao giờ chơi những trò đùa dai của học sinh tiểu học.”

Cô luôn mãi suy nghĩ mưu đồ mới có thể lừa gạt anh. Lúc này lại bị anh nói là “Trò đùa dai của học sinh tiểu học” trong lòng cô có chút không cam lòng. Lại nghĩ quả thực anh nói rất có đạo lý, cũng liền bán tín bán nghi nhận lấy.

Thấy cô nghe theo và tin tưởng anh, cô cẩn thận thử một chút, thấy không có vấn đề mới từng ngụm từng ngụm uống xong.

Đem cái ly không để trên bàn, cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Bởi vì cô không cẩn thận liền nghĩ đến một từ, lấy ơn báo oán.

Nguyên lai, cô cũng tự cho là mình lấy ơn báo oán. Hiện tại, cô lại ở trên người Dịch Tân thấy được. Có chút không chân thật, cho nên có chút hoảng sợ.

Dịch Tân thấy cô cúi đầu không nhìn anh, than nhẹ: “Em thế nào ngốc như vậy a!”

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng anh: “Anh có tư cách nói em ngốc sao? Bị người lừa gạt cũng không phải là em.”

Anh nhíu mày: ” Bị cay đến người, có phải hay không là em?”

Cô nghiêm mặt nói: “Luyến tiếc trẻ con không bẫy được sói, địch nhân quá cường đại, hi sinh nho nhỏ là nhất định phải đại giới!”

“Luyến tiếc trẻ con không bẫy được sói?”

Anh hừ lạnh: “Mệt cho em nghĩ ra, anh cái này gọi là tổn nhân bất lợi kỷ đi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện