Chương 187: Cục Cưng Trong Bụng (1)
Sau đó, một chút lý trí hồi phục, anh bỗng nhiên ý thức được chính mình nói cái gì.
Anh muốn cho cô yêu con của bọn họ, thế nhưng, có hàng ngàn hàng vạn loại thuyết pháp, thế mà anh lại lựa chọn phương pháp kia, có thể một đao mang lại cho cô loại thống khổ sâu nhất kia.
Hối hận trong nháy mắt dâng lên như thủy triều, chớp mắt bị diệt tất cả.
Anh há mồm, muốn nói điều gì, Phong Dương lại tiến vào lúc này.
Tân Hoành cuống quít giơ tay lên lau đi lệ trên mặt, cô chưa bao giờ nguyện đem mình cùng người nọ mâu thuẫn biểu hiện ra để cho người ngoài thưởng thức.
Phong Dương đương nhiên cũng không nhìn tới hai mắt sưng đỏ của cô, cười với Tân Hoành nói, “Chúc mừng.”
Tân Hoành trong lòng vốn cay đắng không chịu nổi, chẳng qua là khi nghe thấy một tiếng kia “Chúc mừng”, trong lòng lại không hiểu sinh ra chờ mong và an ủi, rõ rang như vậy.
Cô cười nói, “Cảm ơn.”
Tang Nhuế nhìn thấy tâm tình Tân Hoành không tệ, lúc này mới dám lộ ra vui mừng trong lòng, đi tới bên người cô, cười đến hưng phấn, “Có em bé a.”
Tân Hoành đối cô ấy cười, tay nhịn không được xoa bụng dưới bằng phẳng của mình.
Em bé a.
Kỳ thực, mặc kệ anh có thể hay không thích, thế nhưng, nó ở trong bụng của cô, nó là của cô, hoàn chỉnh như vậy. Cô cần gì phải đi tính toán với anh?
Dịch Tân và Phong Dương nhỏ giọng ra khỏi phòng bệnh, Dịch Tân trong nháy mắt lạnh mặt, thanh âm chất vấn nghiêm khắc, “Ngươi biết chuyện gì xảy ra? Ta cho ngươi phối thuốc tránh thai, thế nào còn có thể như vậy?”
Phong Dương nghe nói cả kinh, “Thật là một lần kia?”
Dịch Tân sắc mặt ngưng trọng, gật đầu.
Cô không thích, anh cho tới bây giờ đều cực kỳ nhỏ tâm. Trừ một đêm kia, cô chọc tức anh, anh không khống chế được, anh luôn luôn cực kỳ tự chế. Thế nhưng một đêm kia qua đi, thuốc tránh thai là đích than anh bỏ vào canh của cô, quản gia cũng nói, là tận mắt nhìn Tân Hlành uống xong.
Phong Dương tâm trạng trầm xuống, trầm ngâm nói, “Khả năng bởi vì liều thuốc quá nhẹ. Thân thể cô ấy yếu, tôi sợ bị thương thân thể của cô ấy kê liều thuốc nhẹ nhất. Hiện tại xem ra, là lỗi của tôi.”
Dịch Tân than nhẹ, cười khổ, “Có lẽ là đứa nhỏ này cùng cô ấy duyên phận quá sâu, ngăn cũng không ngăn được, lúc này tới, với tôi mà nói tóm lại là một kinh hỉ.”
Anh chỉ là sợ, sợ cô không thể buông chuyện một đêm kia, sau này mỗi khi nhìn thấy đứa bé này, trong lòng đau một lần liền rõ ràng khắc cốt ghi xương. Sau đó, tất cả hóa thành oán và hận với anh.
Dịch Tân trong lời nói xấu hổ và chua chát, Phong Dương trong lòng rùng mình, liền cũng trong nháy mắt liên tưởng đến anh kiêng kỵ. Lúc này chỉ có thể an ủi anh, “Tôi xem Tân Hoành hẳn là rất thích đứa bé này ——
Phụ nữ mang thai, tâm liền hội mềm, nói không chừng đây là cơ hội của ngươi.”
Dịch Tân mâu quang khẽ nhúc nhích.
Phong Dương thấy tình trạng đó, nhưng trong lòng vẫn âm thầm lo lắng, do dự một hồi, cuối cùng anh cũng thẳng thắn nói, “Chỉ là, cô ấy cần phải nhanh một chút làm kiểm tra thai thật tỉ mỉ.”
Dịch Tân vừa nghe, con ngươi nhíu lại, “Cậu một lần nói cho hết lời! Cậu nói vậy là có ý gì?”
Phong Dương nói, “Mặc dù cô ấy hiện tại mang thai, thế nhưng cô ấy đã ăn thuốc do tôi phối. Thuốc kia, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Vả lại, tâm tình của cô ấy vẫn bất ổn, lúc ban đầu đối đứa nhỏ này liền cực kỳ chống cự. Phải làm kiểm tra tỉ mỉ mới bảo đảm đứa nhỏ khỏe mạnh.”
“Cậu là nói, đứa nhỏ có thể sẽ không khỏe mạnh?” Dịch Tân thanh âm lạnh đến kinh người.
Phong Dương ngưng trọng gật đầu, “Chỉ là có thể, cũng không nhất định.”
Mọi phẫn nộ cùng với áp lực bộc phát mạnh mẽ hơn, Dịch Tân ngoan giọng nói, “Phong Dương, cậu làm việc thế nào?!”
Phong Dương lúc này trong lòng cũng hối hận nghiêng trời lệch đất, anh cảm thấy thật không nên nhất thời nương tay như vậy, lúc này cũng chỉ có thể khổ nói, “Xin lỗi.”
Dịch Tân lãnh sất, “Cậu tốt nhất đừng cho đứa nhỏ này có việc gì!”
Nói xong, theo bên cạnh Phong Dương đi qua, đi nhanh hướng phòng bệnh trở lại.
Tay run nhè nhẹ, run rẩy rõ ràng như vậy.
Đứa nhỏ có thể sẽ không khỏe mạnh. . . Tân Hoành làm sao có thể chịu đựng được!
Lúc Tang Nhuế nói với cô về em bé, trên mặt cô biểu tình nhu hòa kia làm anh bị mê hoặc. Từ lúc cô cùng anh nảy sinh khúc mắc, cô chưa từng có cười đến ôn nhu như thế. Thế nhưng, ôn nhu của cô là tình thương của mẹ, nhưng cũng đã trải qua thống khổ thuyết phục chính mình.
Anh nhìn ra được, Tân Hoành vừa nghe đến chính mình mang thai, trên mặt hoảng sợ không biết phải làm sao, cô vô thức phản ứng chính là nhớ tới buổi tối kia, anh gia tăng ở trên người cô vũ nhục và dằn vặt, vô ý thức chính là bài xích và chống cự. Thế nhưng cuối cùng, cô cũng cười, Phong Dương nói với anh “Chúc mừng”, ở Tang Nhuế nói với cô “Bảo bảo”, trên mặt cô sương mù dày đặc tan đi, sau đó cười đến ôn hòa trong suốt. Anh mắt thấy cô đã thuyết phục chính mình đến cuối cùng tiếp thu quá trình, trong lòng cô không dễ, anh nhìn ra được. Thế nhưng bây giờ, cô đã đã tiếp thu, lại phải như thế nào tiếp thu tin đứa nhỏ có thể không khỏe mạnh?
Anh chỉ trích Phong Dương, kỳ thực là Phong Dương không quan hệ, người chân chính có lỗi là anh.
Anh không nên như vậy đối với cô.
Tân Hoành từng nói với anh, thế gian có một đường định luật gọi là “Nhân quả định luật”, có nguyên nhân thì có quả, ác thì nhất định sẽ có hậu quả xấu.
A, anh cười, hậu quả xấu tới rồi.
Thế nhưng, cô không có sai a. Lại muốn cô phải gánh chịu, như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn?
Anh đứng ở gian ngoài phòng bệnh cao cấp, nhìn thấy Tang Nhuế đang muốn mạnh mẽ đem tai hướng nơi bụng của cô, chọc cho Tân Hành cười khanh khách không ngừng, “Ngu ngốc! Nó bây giờ còn chỉ là cái noãn thai, cậu thấy qua noãn thai máy thai sao?”
Tang Nhuế không cam lòng, ồn ào, “Noãn thai sẽ không máy thai, thế nhưng nó sẽ du động a! Cậu để tớ nghe một chút, có được không?”
Tang Nhuế vẻ mặt cầu xin, Tân Hoành nhịn không được cười đến càng thêm hài lòng, rốt cuộc gật đầu, “Vậy cậu liền nghe tiếp theo nghe noãn thai du động đi.”
Tang Nhuế cảm động được hai tay tạo thành chữ thập, “Trứng bảo bảo, mẹ nuôi tới!”
Nói xong liền cẩn thận nghiêng tai đến trên bụng Tân Hoành.
Tân Hoành cười, “Mẹ nuôi? Tớ chỉ nghe nói qua mẹ ruột là trời sinh, còn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua mẹ nuôi cũng có thể trời sinh.”
Tang Nhuế cười mắng, “Trứng bảo bảo bảo cậu không nên ầm ĩ!”
Dịch Tân đứng ở cửa, nghe bên trong tiếng cười, trong lòng một mảnh bi thương.
Chương 188: Cục Cưng Trong Bụng (2)
Dịch Tân cùng Tân Hoành lập tức làm kiểm tra, thế nhưng kết quả lại hai ngày sau mới có thể lấy được
Dịch Tân trong toàn bộ quá trình với vẻ mặt âm trầm, Tân Hoành lúc này tâm tình đã tốt hơn nhiều, cho nên cô đã có thể tự động che đậy thái độ của mình đối với Dịch Tân.
Hai người chuẩn bị rời đi , Dịch Tân thâm trầm nhìn Phong Dương liếc mắt một cái, Phong Dương không dám lạnh nhạt, vội hỏi, “Yên tâm, ta thủ tại chỗ này, bất luận cũng không có lầm lỗi gì đâu.”
Tân Hoành nghi ngờ hỏi, “Có cái gì lầm lỗi sao?”
Dịch Tân
Tân Hoành băn khoăn.
Cô chưa có sinh, sao họ có thể ôm nhầm đứa nhỏ của nàng được chứ? Cẩn thận suy nghĩ, cô cho là sợ họ đem kiểm tra đo lường cùng hàng mẫu lẫn lộn, rồi cũng yên lòng.
Dịch Tân lái xe mang theo Tân Hoành về nhà, Tân Hành tay vẫn không tự chủ đặt ở trên bụng bằng phẳng của chính mình. Vừa rồi ở trong bệnh viện, Tang Nhuế thề son sắt nói với cô rằng cô ấy có thể nghe thấy thanh âm của thụ tinh noãn chuyển động!
Tân Hoành cười mắng, “Nó là một thụ tinh noãn còn chưa phân biệt được thì làm sao nó có thể vận động?”
Tang Nhuế nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói, “Có khả năng vừa lúc đó nó có thời gian rảnh rỗi nên vận động một chút.”
Rảnh rỗi vận động đều chỉnh đi ra. . .
Tân Hoành không nhịn được cười khẽ.
Dịch Tân lái xe, khóe mắt dư quang nhìn thấy cô hai má nụ cười nhợt nhạt, rõ ràng, trong lòng anh rung động, lại nghĩ tới lời cảnh báo của Phong Dương, nhịn không được tức giận, tâm tình trong nháy mắt lại cảm thấy lo lắng.
Tân Hoành đột nhiên nói, “Dừng xe.”
Trong lòng anh kinh ngạc, cho rằng cô lại không thoải mái, cũng không quản bây giờ là tình huống nào, liền lập tức dừng xe ở ven đường.
Tân Hoành theo cửa sổ xe nhìn thấy bên đường là một cửa hàng đồ dùng trẻ con, cũng không có suy nghĩ nhiều, vô ý thức thốt ra. Dịch Tân động tác lại mau, vừa vặn dừng ở cửa hàng đó.
Tân Hoành lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, liền quay đầu, hỏi, “Anh muốn cùng em vào xem không?”
Dịch Tân liếc ngoài cửa xe liếc mắt một cái, chân mày nhíu lại. Thế nhưng khó có được cơ hội cô chủ động nói chuyện với anh, anh không muốn làm cho cô mất hứng, liền gật đầu đáp ứng.
Hai người vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng thấy cô lập tức nhiệt tình chào đón, nhìn thấy trên mặt Tân Hoành cười xán lạn như vậy, tâm trạng trong nháy mắt sáng lên, đi lên nói một câu, “Phu nhân có em bé ? Chúc mừng chúc mừng.”
Chỉ một câu nói, liền đem Tân Hoành vui không nói lên lời.
Tân Hoành cười đến kinh hỉ, “Đúng vậy. Đã có thể thấy được sao?”
Cô nói, còn nghiêm túc cúi đầu hướng bụng của mình nhìn lại.
Dịch Tân ở một bên suy nghĩ: Chẳng lẽ khi mang thai sẽ làm nữ nhân biến thành ngốc sao? Cô nếu như không phải Tân Hoành, anhlúc này nhất định sẽ nói hiện tại cô cười rộ lên giống như người ngu ngốc vậy.
Nhân viên cửa hàng cười đến vui, không hề có chướng ngại tâm lý nói “Đúng vậy đúng vậy”, ánh mắt lại liếc người bên cạnh Tân Hoành là Dịch Tân nhàn nhạt liếc cô ấy một cái ánh mắt, ánh mắt kia rõ ràng thanh đạm, trong lòng cô ấy cũng không khỏi rùng mình, lời đã đến miệng rồi nhưng rốt cuộc chuyển thành, “Bây giờ còn không thể, hẳn là một ít thời gian nữa sẽ thấy thôi. Chỉ là thoạt nhìn hai vị hạnh phúc như thế, hẳn chính là như vậy.”
Tân Hoành tự động xem nhẹ nửa câu sau của nhân viên bán hàng, cười trả lời, “Đúng vậy, mới một tháng thôi.”
“Đã một tháng rồi sao? Bây giờ bắt đầu chuẩn bị thôi, một thời gian sau khi em bé lớn hơn chút nữa, mỗi ngày mẹ sẽ có nhiều chuyện cần làm hơn, vừa dưỡng thai vừa vận động, còn chuẩn bị đến ngày đó sẽ rất là vất vả , thừa dịp lúc này chuẩn bị trước cho tốt, sau này có thể chuyên tâm chiếu cố em bé nhiều hơn.”
Tân Hoành nghe được gật đầu thật sâu chấp nhận.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tân Hoành như vậy đồng ý, trong nháy mắt cười so với Tân Hành còn hài lòng hơn, chỉ dẫn Tân Hoành, nói, “Phu nhân trước mắt có thể chuẩn bị cho em bé một ít y phục, đồ dùng, còn có vật phẩm trang sức, à, cửa hàng chúng tôi mới đây phát hành một số bộ đồ dành cho hai mẹ con, phu nhân có muốn nhìn một chút hay không?”
Ở đây nhân viên cửa hàng mỗi người đều nhìn thấy Tân Hoành một thân sang trọng đẹp đẽ, lại ôn nhu, trên mặt nụ cười nở rộ đều là tình thương của người mẹ, trong lòng đã sớm so với Tân Hoành còn muốn nở rộ hơn, không hề có chướng ngại gì đi lên mang đồ dùng cao cấp đẩy tới trước mặt Tân Hoành.
Tân Hoành nghiêm túc nhìn, cô rất thích, chỉ là cô cũng không nhịn được nhíu mày.
Cô quay đầu lại, hỏi Dịch Tân, có chút không ý tứ, mặt ửng đỏ, “Cái kia. . . Em vừa rồi quên hỏi, em bé là bé trai hay là bé gái?”
Dịch Tân thấy cô bên má ửng đỏ, tâm thần rung động, liền ôm chầm hông của cô, ôn nhu nói, “Đều mua đi.”
Tân Hoành mặt đầy hắc tuyến. . . Nguyên lai anh cũng không biết!
Nhân viên cửa hàng nghe thấy một câu “Đều mua”, hai mắt trong nháy mắt tỏa ánh sáng, lập tức nhiệt tình cười nói, “Nguyên lai phu nhân mang thai song sinh a? Vậy thì thật là quá may mắn! Chúc mừng, chúc mừng hai vị!”
Tân Hoành sửng sốt, lại thấy nhân viên cửa hàng trẻ tuổi trên mặt toàn tràn ngập sự chân thành, trong hai mắt nở rộ quang mang thành thực, trong lòng khẽ động.
Nhân viên cửa hàng thấy tình trạng đó, tiếp tục “Thành khẩn” nói, “Tôi đã nói rồi, phu nhân người nhìn xinh đẹp ôn nhu như vậy, làn da lại tốt như vậy, môi hồng răng trắng, tóc đen, bà nội tôi nói cho tôi biết, bộ dáng như vậy thì dễ mang thai song sinh lắm.”
Sau đó, mặc dù Tân Hoành chính mình cũng không biết giới tính của đứa nhỏ, Dịch Tân cũng không biết, thế nhưng xuất phát từ sự khẳng định của nhân viên cửa hàng cùng với biểu tình thành thực, Tân Hành chấp nhận chính mình đang mang thai là song sinh. Hai mắt cô lấp lánh nhìn nhân viên cửa hàng, chờ mong hỏi, “Thật vậy chăng?”
Nhân viên cửa hàng gật đầu, tự nhiên liền nói tiếp, “Chúng tôi gần đây phát hành đồ dùng dành cho các cặp song sinh, vật phẩm trang sức, phu nhân người có thể nhìn một chút.”
Lúc này, Tân Hoành đã quên mất Dịch Tân đang ở bên cạnh mình, ngập tràn hung phấn trong suy nghĩ mình mang thai song sinh không thể tự thoát ra được.
Tân Hoành trên mặt cười càng ngày càng sâu, Dịch Tân ở một bên nhìn, sớm đã bị mê hoặc.
Hai người ra khỏi cửa hàng để trở về nhà.
Dịch Tân nhìn chỗ ngồi phía sau chất đầy đồ dùng “Mẹ và bảo bảo” gì đó, lại thấy Tân Hoành đến bây giờ hai mắt đều tỏa sáng, trong lòng bất an ùn ùn kéo đến, anh cảm thấy bực bội.
Anh nhìn Tân Hoành, nói nhỏ, “Em kỳ thực không cần để ý nó như vậy.”