"Ta và nương vốn chỉ là kẻ đầu đường, không có nơi ở cũng ngày no ngày đói, nói cách khác chính là ăn mày trong thôn, ngày đó không rõ có chuyện gì đột nhiên trưởng thôn kêu mọi người rời đi, lão ta nói là quỷ thần sắp hiện hình sẽ gϊếŧ cả thôn không nhanh rời đi chính là tự tìm đường chế, mọi người ban đầu không tin, nhưng cứ vài ngày lại có một con lợn một con dê chết, sau ấy không lâu thì bắt đầu có người chết, đến cái xác thứ hai mọi người lúc này mới sợ hãi lập tức rời khỏi thôn, ta và nương đương nhiên là đi theo rồi, nhưng khi đến hang núi trưởng lão lập tức truyền bá những thứ rợn người hình như là về một vị thần nào đó, còn nói trong thôn ta gần một ngôi mộ cộ vị thần này trách cứ mọi người vì đã chiếm đất của ông ta, ban đầu gϊếŧ gia súc chỉ là để cảnh cáo nhưng vì mọi người không chịu đi nên mới gϊếŧ người, trưởng lão nói làm một hình nhân bằng rơm sau đó cúng bái bảy bảy bốn chín ngày thì mọi tai ương sẽ hết, chính vì thế bá tánh trong thôn mới dọn vào hang núi." Bình Nhu rất bình tĩnh kể lại những gì bản thân nhớ Cảnh Vân rất bất ngờ khi đứa trẻ này lại có thể nhớ nhiều như vậy.
"Ngươi chắc cũng nghe được những lời cay độc nhắm vào ngươi, vì sao lại như vậy?" Cảnh Vân nghĩ không ra một nữ nhân cùng một đứa trẻ nghèo rách như vậy không có khả năng làm hại bất cứ ai vậy sao những người ấy lại không ngừng trách cứ.
"Vì nương ta không tin chuyện đó, ngày trước có lần cãi nhau với trưởng thôn kêu lão ta lừa người, lừa gạt bá tánh, làm chuyện thương thiên hại lý, trưởng lão liền nói quỷ đã ám vào nương của ta vì thế những người nghe theo lão ta đều bắt đầu nguyền rủa nương của ta." Bình Nhu buồn bã lên tiếng.
"Lừa người thì đúng rồi, nghe thôi đã thấy toàn lời xằng bậy, còn làm chuyện thương thiên hại lý chẳng lẽ trộm mộ." Cảnh Vân càng nói giọng càng nhỏ.
Lúc này A Kiệt từ ngoài trở về nói trên đường nghe được chuyện lạ.
"Như thế nào mà gọi là lạ?" Cảnh Vân lập tức hỏi.
"Thuộc hạ ra ngoài nghe được dạo gần đây Khởi Châu xuất hiện rất nhiều vật lạ, vì vậy thuộc hạ đã theo chân những người đi xem những đồ vật lạ đó phát hiện đều là đồ cổ, tuy không hiểu biết nhiều nhưng hoa văn họa tiết đồ cổ đó rất giống với những thứ còn sót lại trong cổ mộ."
"Dám ngang nhiên bán đồ trộm được như vậy sao?" Cảnh Vân có chút trầm trồ, sau ấy nàng liền kể những gì ban nãy Bình Nhu nói cho A Kiệt nghe rồi lên tiếng: "Ngươi nói xem có phải trưởng lão này cùng đồng bọn với đám người kia hay không?"
"Cũng có thể." A Kiệt nhanh chóng đáp, điều này chứng tỏ hắn và nàng cùng có một suy nghĩ.
"Nhưng để có thể chuyển những đồ vật ấy đến những nơi xa thì một là đi về phía Tần Châu hai là vào thành Khởi Châu, bây giờ đã xuất hiện trong thành rồi, nghĩa là đồ tất cả đều được chuyện vào thành, nhưng ban đêm khuya khoắt hay ban ngày sáng tỏ thì mang một số lượng đồ đi vào thành đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt và chắc chắn đồ cổ không có giấy buôn bán khó mà mang được vào thành đôi khi còn bị bắt lại, lần này thì bày bán công khai, quan phủ nơi này rốt cuộc là người như thế nào?" Cảnh Vân phân tích một lượt lập tức vấn đề được sáng tỏ hết sảy.
Trưởng lão chắc chắn có quan hệ với bọn trộm mộ vì muốn thuận lợi lấy được đồ trong ấy đi thế là bày ra một cái kế để đưa hết người trong thôn đi, sau khi lấy được đồ trong mộ cổ thì bọn chúng sẽ mang đi tiêu thụ, nhưng vì không có giấy buôn bán rất khó để đem đi nơi khác, vậy thì sao lại không thử liên kết với quan phủ nơi này cơ chứ, đôi bên đều có lợi ai lại bỏ qua món lời này cơ chứ.
"Tiếc rằng chứng cứ quá mỏng, nếu không kiếm được thứ gì đó đủ để chứng minh những gì ta nói thì rất khó kết tội bọn chúng, hơn nữa ta không phải quan tuần tra càng không có cơ hội điều tra tiếp." Cảnh Vân tiếc nuối nàng thật sự muốn gông xích vào chân kẻ vô lại ngồi trên ghế quan kia, vì vài đồng bạc mà dám cả gan gϊếŧ người đã thế còn dung túng thổ phỉ: "Ước chi cái tên quan Tuần Tra kia xuất hiện như vậy vấn đề có thể giải quyết rồi." Cảnh Vân nhớ đến Hoắc Uy Thần.
Không biết có phải ông trời thấu lòng người hay không hôm ấy khi xuống lầu dùng bữa Cảnh Vân vậy mà nhìn thấy kẻ ban ngày mình nhắc đến, kia không phải vị quan Tuần Phủ hay sao, thế là nàng vội vàng tiến về phía bàn của Hoắc Uy Thần.
"Đại Nhân sao lại xuất hiện ở đây?" Cảnh Vân lên tiếng trước tiên, Hoắc Uy Thần liếc mắt nhìn cũng hết sức bất ngờ.
"Còn ngươi sao lại ở đây?" Hoắc Uy Thần hỏi lại.
"Ta ở đây đâu có gì lạ mà sự xuất hiện của Đại Nhân mới là điều ta thắc mắc, chẳng lẽ nơi này có chuyện gì sao?" Cảnh Vân rất mong chờ đáp án.
"Không có là nơi khác Khởi Châu chỉ là điểm dừng chân." Hoắc Uy Thần không ngần ngại đáp, hắn cảm thấy hai người rất có duyên, không ngờ lại có thể gặp lại nhanh như vậy.
"Nếu vậy thì thật may quá, ta thật sự rất mong Đại Nhân đó." Cảnh Vân cười rất tươi nàng thầm cảm ơn ông trời đã cho ước nguyện của nàng thành hiện thức.
"Có chuyện gì sao?" Hoắc Uy Thần cảm thấy nơi này đã xảy ra chuyện và vô tình bị Cảnh Vân phát hiện, hắn đây là muốn hắn điều tra.
"Chuyện này không nên nói nơi này." Thế là Cảnh Vân dẫn Hoắc Uy Thần lên phòng đã thuê, còn lại A Kiệt, Bình Nhu, Tiểu Thất, Tiểu Bát đều đợi ở dưới.
Nàng rất nhanh vào thẳng vấn đề kể đầu đuôi câu chuyện: "Đại Nhân