Cảnh Vân đi tìm Thạch Dũng đúng lúc này hắn cũng đang chuẩn bị tìm nàng.
"Chúng ta có phải đều phát hiện ra gì đó hay không?" Cảnh Vân nhếch mép nói.
"Nói chuyện của ngươi trước đi" Thạch Dũng mỉm cười mời Cảnh Vân trước.
"Được ta hỏi ngươi, ngươi có biết đến sự tồn tại của á phiện hay không?" Cảnh Vân hỏi.
"Á phiện?? Chưa từng nghe tới" Thạch Dũng suy nghĩ chắc chắn bản thân hắn chưa từng biết tới.
"Vậy cái tên Đại Ma thì sao?" Cảnh Vân nhắc đến cái tên khác
"Không biết đến, rốt cuộc đó là thứ gì?" Thạch Dũng đúng là chưa từng biết đến.
"Ta chỉ nghi ngờ mà thôi, thứ này nghe có vẻ hơi khó tin nhưng khi ngươi dùng loại cây đó một cách quá nhiều sẽ dẫn đến sống mà phụ thuộc vào nó, nó được coi là một thứ nguy hiểm, ở tiệm thuốc kia ta thấy có rất nhiều người ra vào đó ban đầu cũng chỉ nghĩ người ta đến mua thuốc nhưng..." Cảnh Vân bắt đầu kể lại quá trình mình làm sao lại nghi ngờ như vậy: "Nếu thứ này có thì đó là mối nguy hiểm lớn và khó kiểm soát nếu nó xuất hiện ở kinh thành, ta hỏi được một tin khác là Lang Quốc từng có người tìm hiểu về nó cố gắng dùng nó chế thành thuốc giảm đau nhưng không thành công, ta đoán đó là lỗ hổng để kẻ gian phát hiện ra tác dụng của Đại Ma" Cảnh Vân cảnh báo.
"Điều này nên nói với vị đại nhân kia thì đúng hơn." Thạch Dũng đáp.
"Bởi vì chưa chắc chắn nên ta mới tìm ngươi nhờ ngươi điều tra, một mình ta sức lực quá mỏng." Cảnh Vân nhún vai: "Thế còn chuyện của ngươi là gì?"
"Kẻ theo dõi ta có chút manh mối, hắn có gương mặt rất giống tướng quân của Quý Châu nhưng nghe nói bị thiệt mạng sau trận đánh với cướp biển." Thạch Dũng nói.
"Tướng quân sao?" Cảnh Vân suy nghĩ sao lại liên quan đến cả Quý Châu đúng rồi lúc nàng rời đi không hề nghe tin tức của Bố Tử ra sao, liệu có liên quan hay không lúc này nàng nhớ tới bức chân dung kẻ ngày trước vẽ thế là Cảnh Vân lôi từ trong người ra: "Ngươi xem có phải kẻ này hay không?"
Thạch Dũng cầm lấy tờ giấy vừa liếc qua đã gật đầu xác nhận: "Chính là hắn, ta cũng có một bức chân dung." Thạch Dũng cũng lấy ra tuy là hai người vẽ nhưng vẫn có thể nhận ra là cùng một người: "Vì sao ngươi lại có thứ này?"
Cảnh Vân bèn kể lại chuyện ngày hôm đó: "Ta đoán rằng Trúc gia trang đang bị theo dõi rất nghiêm hơn nữa đám người đó không cần biết ai đến đó có mục đích gì đều sẽ ra tay, đây chính là thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót."
"Đám người đó rốt cuộc còn muốn thứ gì nữa?" Thạch Dũng nghiến răng nói.
"Ngươi có biết tên của kẻ theo dõi ngươi hay không?" Cảnh Vân lên tiếng hỏi.
"Nghe nói gọi là Tra Minh." Thạch Dũng nói.
"Tra Minh không ngờ đến cái tên cũng không đổi." Thạch Dũng nghe không rõ lời Cảnh Vân nói nhưng hắn thấy sự lạnh lùng rất rõ trong mắt Cảnh Vân đây là lần đầu hắn nhìn thấy được cảnh tượng như vậy xuất phát từ còn người Cảnh Vân: "Ngươi có nghe tin tức gì liên quan đến người tên là Bố Tử hay không?" Cảnh Vân hướng Thạch Dũng hỏi.
"Đương nhiên là có tin tức vì kẻ này chính là kẻ gϊếŧ chết vị tướng quân kia, hắn là cướp biển nổi tiếng." Thạch Dũng đáp.
"Có lẽ cần điều tra vị tướng quân kia nhiều hơn nữa, dù chỉ là trực giác nhưng ta nghĩ rằng... rất có khả năng hai người đó là một còn vì sao hắn lại phải bỏ thân phận tướng quân để đi làm một kẻ bí mật cơ chứ, đây vốn không phải hành động mà người bình thường làm, phải có bí mật, còn nữa chuyện ở tiệm thuốc thôi cứ ta đi điều tra trước vậy." Cảnh Vân nói.
"Ngươi không liên lạc với vị đại nhân kia sao?" Thạch Dũng nhắc đến Hoắc Uy Thần.
"Dù sao cũng là người triều đình chúng ta muốn nói cái gì cũng phải có bằng chứng." Cảnh Vân thật ra còn do dự việc tìm gặp Hoắc Uy Thần vì sự xuất hiện của Hoắc Tông Đế.
"Ngươi nói cũng đúng, vậy cứ quyết định vậy đi...nhưng...ngươi định một mình vào hang cọp bắt cọp hay sao?" Thạch Dũng lộ rõ vẻ lo lắng.
"Đúng là vào hang cọp nhưng chưa bắt cọp." Nói rồi Cảnh Vân bật cười rời đi.
Muốn vào ấy thì cần phải điều tra, cần tìm người để biết "dịch vụ" đặc biệt ấy kêu ra sao, Cảnh Vân cất công cả ngày tìm kiếm kẻ ăn mày hôm trước nhưng còn chưa thấy hắn thì lại gặp kẻ ngày trước định ám hại nàng, Cảnh Vân thấy hắn đang ngồi ăn liền tiến lại gần rất tự nhiên ngồi xuống lớn tiếng: "Ông chủ cho một bát mỳ."
Kẻ kia đang ăn thấy lạ bèn ngẩng đầu lên thì hốt hoảng hết sức định động đậy thì con dao từ khi nào đã đặt trên bàn Cảnh Vân mỉm cười nói: "Huynh đệ lâu rồi không gặp."
"Ngươi...ngươi là ai? Ta và ngươi quen biết nhau sao?" Hắn dám thẳng thừng từ chối quen biết Cảnh Vân.
"Ngươi quên ta rồi, thật đáng tiếc." Cảnh Vân thở dài tiếc nuối tay vân vê chuôi dao: "Vậy có cần ta giúp ngươi nhớ hay không?" Dáng vẻ sẵn sàng cho hắn ăn một nhát dao khiến hắn sợ hãi nuốt nước miếng.
"Hóa ra là công tử...dạo này ta...ta hơi mệt nên lỡ quên mất." Hắn đột nhiên tay bắt mặt mừng cầm tay Cảnh Vân như cố ngăn lại hành động không đáng có của nàng.
"Ồ hóa ra là vậy, vị huynh đệ này chúng ta đúng là có duyên mà, cho ta biết tên của ngươi đi." Cảnh Vân thu dao lại tươi cười ngồi nói chuyện cùng hắn.
"Ta tên ...Vương Dã." Vương Dã như con một con hổ hóa mèo trước mặt Cảnh Vân dù gì thì hắn cũng là thua dưới tay Cảnh Vân.
"Vương Dã cái tên hay, nhưng...tâm không tốt, được rồi ta hỏi ngươi, ngươi là người Bắc Châu?" Cảnh Vân hỏi.
"Đúng vậy ta lớn lên ở đây có việc gì sao?" Vương Dã cảnh giác nhìn xung quanh rồi lại nhìn Cảnh Vân.
"Chỉ có mình ta thôi." Cảnh Vân nhếch mép nói.
"Có phải công tử tìm ta là vì chuyện người thuê ta đúng không? Ta nói này ta không biết hắn chúng ta chỉ là giao dịch thôi, hiện tại ta cũng phải đi trốn này vì dù sao cũng đã nói dối còn nhận tiền người ta nữa." Vương Dã nói khuôn mặt đầy buồn bã nói.
"Không phải chuyện ấy ta không cần ngươi nói, ta chỉ muốn hỏi ngươi về tiệm thuốc ở phố lớn gần đây mà thôi, ta nghĩ ngươi chắc chắn là biết nơi ấy đúng không?" Cảnh Vân không chút vòng vo nói chuyện thật ra nàng không phải kẻ dễ tin người, nhưng kẻ trước mặt này bị nàng nắm thóp hắn lại còn yếu hơn nữa hắn còn yêu mạng lắm, điều này có thể lợi dụng triệt để được.
"Nơi ấy Công tử hỏi làm gì, chỉ là tiệm thuốc thôi mà." Vương Dã thản nhiên nói nhưng càng như vậy Cảnh Vân càng cho rằng hắn đang giấu gì đó.
"Ngươi định tự mình nói hay để ta giúp ngươi?" Cảnh Vân đeo dọa.
"Ta thật sự không biết." Vương Dã lắc đầu kịch liệt.
Cảnh Vân thấy muốn tên này khai ra cần phải có biện pháp mạnh, nàng không tin một kẻ chuyên đi nghe ngóng tin tức để làm sát thủ như hắn lại không biết chỗ ấy có vấn đề, thế là Cảnh Vân đứng lên vứt một đồng bạc xuống bàn coi như trả tiền, tay hướng cổ áo Vương Dã mà kéo, hắn bị bất ngờ định phản kháng nào ngờ gặp ánh mắt có thể gϊếŧ người của Cảnh Vân biết bản thân mà dám chạy thì chắc chắn hôm nay không thể về nhà thế là đành mặc Cảnh Vân kéo đi, đến một con hẻm vắng người Vương Dã càng lo lắng hơn hắn ngập ngừng lên tiếng: "Công...tử...nơi này đủ để nói chuyện rồi...không có người khác."
"Chính vì không có người khác nên phi tàng xác ngươi cũng dễ hơn." Cảnh Vân nhếch mép nói.
"HÁÁÁÁÁÁ" Vương Dã ánh mắt khó tin nhìn Cảnh Vân hắn vội vàng vùng vẫy thoát khỏi tay Cảnh Vân đúng là khi cận kề cái chết con người thật phi thường, không biết hắn lấy lực ở đâu mà thành ra thoát được nhanh chân muốn chạy nào ngờ con dao trên tay Cảnh Vân phi đến cắm vào cột gỗ gần ấy Vương Dã lập tức dừng lại.
"Ngươi có muốn biết dao của ta nhanh hơn hay chân của ngươi nhanh hơn không?" Cảnh Vân lạnh lẽo hỏi.
Vương Dã chậm rãi quay người cười gượng: "Đương...đương... nhiên là dao...dao của Công tử nhanh hơn rồi."
"Ta đang tự hỏi ngươi rõ ràng là một