Đến lúc bữa ăn dừng cũng là khi trời đã về đêm muộn, lão kêu nàng cùng lão đến một nơi: "Lão không định cho ta ăn rồi sẽ đi thủ tiêu ta chứ, ta không mong bữa ăn ban nãy là bữa ăn cuối cùng đâu." Cảnh Vân nói giỡn.
"Yên tâm ta không đáng sợ đến vậy đâu, trước nay có chút quái gở chỉ là không muốn nhưng quá nhiều người đến làm phiền mà thôi." Lão Khổng lúc này trong người có chút hơi men nên nói chuyện rất gần gũi.
"Lão trước nay có người từng đến tìm nhận làm sư phụ hay sao, người như lão mà cũng được người khác ngưỡng mộ thì thật là lạ." Cảnh Vân tiếp tục không nể nang mà phán xét.
"Ta làm sao cớ chứ, vỗ công của ta là võ công đã thất truyền, ngày ấy sư phụ chỉ truyền dạy cho mình ta mà thôi, đám người đó đánh hơi thấy việc đó liền muốn bái ta làm sư, nhưng còn chưa gì đã bị cái phong cảnh ở sân làm cho hoảng sợ mất mật rồi, đều là đám nhát gan." Lão Khổng khinh thường.
Đi bộ một đoạn xa thì Cảnh Vân nhìn thấy một cửa động: "Động này có tên là Cửu Tử, chính là muốn nói có chín cửa tử, lối vào thì chỉ có một nhưng lại có đến chín lối ra, không ai biết rõ lối ra mà bản thân chọn là cửa sống hay cửa chết, không ngại nói với ngươi Vương Dã thật ra là đệ tử của ta nhưng hắn ta ấy à, chăm ăn chăm ngủ, nhưng rất lười làm lười học, vì thế chắc ngươi cũng biết võ công rất tệ, nhưng được cái hắn có ngón nghề là ăn trộm rất giỏi, lần đầu gặp ta là khi hắn còn bé, khi đó ta rất đói lại mang trong mình nhiều vết thương nên không thể làm gì cả không thể đi kiếm đồ ăn, không hiểu sao Vương Dã đi lạc khi ấy ta còn chưa đến nơi này sống vẫn còn ở ngoài bìa rừng xung quanh có nhiều nhà khác, hắn ta người nhỏ con nhanh nhẹn đi trộm về một con gà mái hoa mơ, hắn ta tự mình gϊếŧ gà rồi nướng lên, đứa trẻ tốt bụng chia cho ta nửa con gà, hắn nói ta và hắn cùng cảnh ngộ có thể chia sẻ." Lão Không chia sẻ chuyện của Vương Dã.
"Hắn cũng là người có lòng." Cảnh Vân không ngờ quan hệ giữa hai người lại như vậy nhưng.
"Sau ấy cha nương hắn tìm được hắn về, ta cũng bỏ đi vào sâu trong rừng hơn đến khi gặp lại đã là lúc hắn ở độ tuổi thiếu niên, ta liền gợi ý cho hắn theo ta học võ, hắn sảng khoái đồng ý nào ngờ đệ tử này ta không có biện pháp ép khắn vào khuôn được, hắn đánh võ rất tệ nhưng thân thủ chạy rất nhanh cứ mỗi lần bị phạt hắn liền chạy biến đi luôn vài ngày sau mới quay lại, cuối cùng ta đành mặc kệ không muốn dạy hắn nữa." Lão Không bật cười nói.
"Thảo nào hắn ta võ nghệ tệ như vậy." Cảnh Vân ban nãy cũng đã kể lại việc vì sao nàng biết Vương Dã.
Từ cửa hàng đi vào sâu bên trong, lối đi ngày càng nhỏ lại hang động ẩm thấp lạnh lẽo nghe có vẻ giống cổ mộ, rẽ ngang rẽ dọc cuối cùng ra một nơi rất rộng nghe được cả tiếng nước chảy, phía trước có ba cửa nàng đương nhiên là cứ đi theo Lão Khổng, cả hai cứ đi cứ đi như vậy không ai còn tiếp tục lên tiếng, ánh sáng khá mờ ảo vì chỉ có cây đuốc của Lão Không, nơi này đúng là quá nhiều ngã rẽ Cảnh Vân ban đầu còn có thể nhớ được chút ít nhưng càng đi thì càng thấy hỗn loạn.
Cuối cùng đến một núi đá nhỏ giữa hang khi thấy phía bên kia có ánh lửa rất lớn thì Cảnh Vân thấy Lão Không dập đuốc trên tay lão ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, nàng lần theo bước chân của lão trèo lên núi đã nhỏ đó đến một chỗ đủ để nhìn thấy bên dưới, nàng đứng ở chỗ cao nhìn xuống thấy phía bên kia chính là một cái động rất lớn, lán trại còn được dựng lên, người đi đi lại lại khá nhiều sau lưng ai cũng có hai cây đao, Cảnh Vân rất nhanh chóng đong đếm số lượng số lượng không quá 300 người rất.
"Bọn họ đều là những người có võ công tốt tuy không thể nói một địch mười nhưng năm người thì có thể đánh được." Lão Không thì thầm: "Muốn đánh chúng thì ta cũng phải có lực lượng tương đương hơn thì càng tốt."
"Nói như thế thì binh lính Bắc Châu không thể sánh bằng, có thể dùng số lượng áp đảo lại." Cảnh Vân đáp.
"Không phải ngươi nói đám người này sẽ liên minh với Lang Quốc hay sao, như vậy thì chắc chắn chúng sẽ không hành động đơn lẻ, binh lính Bắc Châu vừa cần đánh giặc ngoài vừa phải chống giắc trong, trước hay sau đều phải đánh, số lượng không đủ." Lão Khổng phân tích.
Cảnh Vân nghe vậy xong thì càng thêm lo lắng, nàng quan sát nơi ấy thật kỹ, phát hiện ra một chỗ được canh gác rất cẩn thẩn, rất giống nơi chứa vũ khí của bọn chúng thời cổ đại này súng là thứ chưa ra đời, trên lưng mỗi tên này đều có hai thành đao tượng chưng cho hai tay vậy kho vũ khí đựng gì, chỉ có thể là thuốc nổ.
Nàng cùng Lão Khổng sau khi quan sát tình hình liền lặng lẽ rời đi như lúc đến đây: "Lão Khổng nghe lão nói chuyện ta thấy lão rất hiểu về binh pháp." Cảnh Vân nhận xét.
"Từ nhỏ có thú vui nghiên cứu trận thế đánh giặc nên cũng hiểu đôi chút." Lão Khổng nhanh chóng đáp.
"Tiễn phật tiễn đến tận Tây Thiên, đã làm người tốt thì giúp cho chót lão cùng ta đi gặp vị Đại Nhân mà ta bảo được không?" Cảnh Vân mở lời: "Dù sao lão vẫn cần phải chỉ đường trong hang mà, ta không nhớ được đâu nó thật hỗn loạn."
"..." Lão Khổng im lặng tiếp tục đi, Cảnh Vân nóng ruột.
"Lão yên tâm vị Đại Nhân kia không phải là tham quan đâu, hắn tuổi trẻ tài cao, xử án rất được." Cảnh Vân bắt đầu thuyết phục lão, nàng kể những điểm tốt của Hoắc Uy Thần.
"Ngươi bỏ nhà theo nam nhân." Lão Khổng tự dưng quay phắt lại ánh mắt bắt đầu tìm tòi.
"Cái gì mà bỏ nhà theo nam nhân, lão đang nghĩ cái gì, hắn ta là ta vô tình gặp được, cũng mấy lần giúp hắn tra án nên quen biết thôi, nhưng mà đúng là mới gặp có vài lần nhưng ánh nhìn người của ta cũng rất khá đó." Cảnh Vân khó hiểu nhìn lão rồi giải thích: "Lão cứ gặp thì sẽ biết thôi."
"Được rồi cứ tạm tin như vậy đi, ta đã đưa ngươi đến đây rồi thì không có gì mà không giúp ngươi tiếp." Lão Khổng nhếch mép nói, cả hai trở về ngôi nhà của lão nghỉ ngơi sáng sớm hôm sau bắt đầu xuất phát.
Hoắc Tông Đế cùng Hoắc Uy Thần trong phòng