Khi Hoắc Uy Thần trở lại nghe lời kể lại của Tiểu Bát lúc ấy phó tướng cũng ở đó.
"Người đến tìm ta?" Hoắc Uy Thần rất bình thản hỏi lại phó tướng.
"Bẩm Đại Nhân lúc ấy binh lính canh gác đã nói có một kẻ khả nghi liên tục xin gặp Đại Nhân ta thấy vẫn nên bắt lại rồi đợi Đại Nhân về mới giải quyết, hiện tại tình hình Bắc Châu không được ổn định nên rất nhiều kẻ sẽ nhân cơ hội này mà làm xằng bậy, nhưng không ngờ đã không thấy kẻ đó đâu nữa chỉ thấy Tiểu Bát huynh đệ trong phòng của Đại Nhân."Phó tướng trình bày sự việc
"Ý của ngươi ta là kẻ đáng nghi hay sao, Đại Nhân rõ ràng ngài nói sáng nay đến sắp xếp văn kiện cho ngài, thuộc hạ chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi thật sự lúc thuộc hạ vào không hề gặp ai cả." Tiểu Bát lập tức phản bác ánh mắt nhìn phó tướng đầy giận dữ.
"Ta không vu oan cho huynh chỉ là nói rõ ràng có người đưa được "hắn" ta vào trong này vậy thì người đâu rồi?" Phó tướng đáp lại
"Ta làm sao mà biết được ngươi nói cứ như ta giấu "hắn" ta làm của riêng vậy." Tiểu Bát càng nói càng tỏ vẻ bực tức: "Ta thèm vào ta không đánh chết hắn là may cho hắn đấy, sao ngươi không thử động não hắn thấy ta vào liền trốn đi mà cứ phải chỉ đích danh ta có chuyện mờ ám."
"Ta không có ta..." Phó tướng biết bản thân không thể cãi lại Tiểu Bát đành bất lực quay sang nhìn Hoắc Uy Thần nói: "Đại Nhân ta chỉ lo lắng cho sự an nguy của ngài mà thôi."
"Được rồi cả hai người không cần cãi nhau nếu "hắn" có ý đồ xấu thì chắc chắn sẽ quay lại mà thôi, được rồi ta mệt rồi giải tán đi." Hoắc Uy Thần mệt mỏi đứng dậy đi vào phía trong, mọi người cũng không còn bàn luận chuyện này nữa Tiểu Bát cùng Tiểu Thất cũng không tiến vào quấy rầy Hoắc Uy Thần, giờ không phải là lúc nói những chuyện như thế này nữa, đám người kia dám manh động như vậy thì chắc chắn bọn họ đã bị theo dõi rồi.
Ngày hôm sau Hoắc Uy Thần lại rời doanh trại nhưng lần này dẫn theo cả Tiểu Bát đi cùng bọn họ vào trong thành tìm một tửu lâu nghỉ chân.
"Đại Nhân sớm nay thuộc hạ nhận được mật báo đoàn người trở về kinh thành vẫn rất an ổn." Tiểu Thất nói.
"Không ngờ bọn chúng kiên nhẫn tới vậy đã đi đến đâu rồi?" Hoắc Uy Thần nói xong thì uống trà mắt liên tục quan sát động tĩnh xung quanh.
"Đã vào thành Quý Châu."
"Tiến độ nhanh như vậy thì càng tốt càng thể hiện chúng ta đang vội vã về kinh." Hoắc Uy Thần nhếch mép nói sau ấy quay sang nhìn Tiểu Bát hỏi: "Chuyện ngày hôm qua là sao?"
Tiểu Bát cuối cùng cũng có thể kể chuyện hắn liền một mạch nói rõ sự việc ngày hôm qua: "Thuộc hạ thấy có vẻ Mã công tử rất vội vã đến gặp người, nếu không phải thuộc hạ vào thư phòng trước có lẽ "hắn" sẽ người bị vu oan là hãm hại Đại Nhân."
"Vội vàng sao? Không rõ bây giờ "hắn" đang ở đâu? Bọn chúng rốt cuộc là âm mưu gì mà phải lợi dụng một người ngoài như Cảnh Vân?" Hoắc Uy Thần có chút tức giận nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm cảm thấy may mắn Cảnh Vân không có vấn đề gì nếu không cảm giác hối hận có lẽ đeo bám hắn dù hắn không chắc bản thân có cảm giác ấy.
Ở bên này Cảnh Vân cũng đang đau đầu tìm cách liên lạc với Hoắc Uy Thần, đến doanh trại là điều không thể nữa, ngày hôm qua rời đi quá vội không nghĩ đến việc nói cho Tiểu Bát chỗ nàng đang dừng chân.
"Vì sao ngươi không dùng nữ trang đến gặp hắn." Lão Khổng trái ngược hẳn với dáng vẻ của Cảnh Vân lão ta còn ngồi thản nhiên ăn uống.
"Nữ trang? Lão điên rồi sao đây không khác nào vạch áo cho người xem lưng." Cảnh Vân lập tức phản đối.
"Thế ngươi nghĩ có cách nào hay hơn sao? Thời gian càng dài đám người kia càng có lợi." Lão Khổng đáp.
Quả thật là thời gian giờ là vàng là bạc không thể phung phí, nhưng thật sự Cảnh Vân không muốn mặc nữ trang trước mặt Hoắc Uy Thần, nàng thở dài hết đứng rồi ngồi suy nghĩ cách, nhưng đến cuối cùng vẫn là câu nói của lão Khổng đúng, không còn cách nào cả ngoại trừ đến doanh trại ra.
Cảnh Vân lôi bộ nữ trang đơn giản ra lão Khổng vừa nhìn liền nhíu mày nói: "Ngươi không thể mặc như thế được, thật là giống thôn nữ quá đi chắc chắn không gặp được hắn ta đâu, không phải hắn ta là Đại Nhân sao muốn có quan hệ với hắn ít nhất ngươi phải trông giống vị tiểu thư nhà phú hào hoặc..." Nói đến đây lão Khổng liền dừng lại Cảnh Vân hiểu rất rõ ý là những cô gái làm những chuyện không đứng đắn chỉ là lão ta ý tứ nên không nói thẳng ra.
Cảnh Vân suy nghĩ kỹ lời lão Khổng thấy cũng đúng nàng thở dài: "Vậy nghĩ là phải mua một bộ y phục mới sao? Thật phung phí tiền mà."
"Ngươi sau này thảo nào chẳng dùng lại cái gì mà phí với không phí." Lão Khổng chép miệng nói.
"Một kẻ nợ tiền người khác như lão đúng là không biết trân trọng đồng tiền mà, nhắc đến nợ tiền rốt cuộc lão làm cái gì mà nợ người ta nhiều tiền như vậy?" Cảnh Vân thu lại bộ y phục ngồi đối diện lão Khổng nói chuyện.
"Mua rượu, mua thịt." Lão Khổng mắt không chớp lập tức có đáp án.
"Mua rượu hết những năm nghìn lượng, lão mua rượu của Hoàng Thượng à?" Cảnh Vân sao có thể tin cái lý do vớ vẩn này chứ.
Lão Khổng nghe xong lập tức cười lớn: "Ngươi nghĩ con ngựa ta cưỡi đào đâu ra?" Lão ta cuối cùng cũng nói thật
"Mua ngựa? Được rồi tùy lão không hỏi nữa ta ra ngoài mua y phục." Cảnh Vân nói xong thì nhanh chóng rời đi, vì nàng thuê phòng tận lầu ba của khách điếm mà trên lầu này có đúng hai phòng lớn nhất nàng muốn đi xuống thì cần phải đi qua cửa phòng người khác, đúng lúc này vô tình cửa phòng đó mở cửa có người thấp người đi ra, hình như là gia nhân của người bên trong, sự tò mò thúc đẩy Cảnh Vân hướng mắt vào bên trong, chỉ trong tíc tắc nàng như bất động người bên trong vì sao lại ở đây, nhưng nàng cứ coi như không có gì mà rời đi, cả đoạn đường nàng liên tục nhớ tới cách thức đánh chống khua chiêng mà khi Hoắc Tông Đế rời đi, xem ra đúng là cố tình như thế rồi, vì sao Hoắc Tông Đế vẫn chưa thật sự rời đi, nàng rất chắc chắn rằng vị đó là Hoắc Tông Đế vì bên cạnh không phải chính là Lý công công hay sao?
Cảnh Vân ngoài mua y phục còn mua thêm nữ trang nữa sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Vương Dã đến hắn nhìn Cảnh Vân bận y phục nữ nhân mà mắt như muốn rớt ra.
"Nhìn cái gì mà nhìn mau xuống chuẩn bị ngựa." Lão Khổng gõ vào đầu Vương Dã mắng, hôm nay lão sẽ đóng giả quản gia của Cảnh Vân còn Vương Dã sẽ làm kẻ đánh ngựa, cả ba cùng nhau diễn tuồng, đây là kế hoạch Cảnh Vân mới nghĩ ra trong lúc trang điểm.
Đến trước doanh trại lão Khổng xuống ngựa bắt đầu nói chuyện đám bính lính nơi này, nhưng sao có thể dễ dàng được vào chỉ là khi nghe nói nữ nhân đây đã có hẹn với Tuần Phủ Đại Nhân, lính gác nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn chạy vào truyền tin.
Hoắc Uy Thần đang bàn bạc chiến sự với các tướng quân thì nghe bẩm báo hắn nhíu mày nữ nhân đến gặp hắn, hắn từ lúc ra ngoài với thân phận Tuần Phủ Đại Nhân chưa từng gần nữ nhân vậy mà giờ lại xuất hiện một người không rõ lai lịch còn nói quen biết hắn, đây có thể là kế hoạch của người muốn hãm hại hắn, được nếu đã vậy hắn cũng không ngại chơi đùa một lần.
"À là vị tiểu thư trước đây ta từng giúp đỡ đưa nàng ta vào thư phòng ta." Hoắc Uy Thần nhướng mày nói, những vị tướng quân kia biết ý liền xin phép lui trước.
Tiểu Bát đi đằng sau Hoắc Uy Thần nhỏ giọng thắc mắc: "Đại Nhân ngài có quen nữ nhân hay sao?"
"Không quen cũng phải làm cho quen cùng xem hôm nay có kịch gì hay." Hoắc Uy Thần ánh mắt sắc bén nói.
Vừa vào bên trong đã thấy một thân xiêm y quý phái dáng người mảnh mai, tóc dài đen nhánh vấn một kiểu đơn giản, bên cạnh không phải là tì thiếp hầu hạ mà lại là một lão nhân, Hoắc Uy Thần kêu Tiểu Bát ở bên ngoài canh gác, lão Khổng thấy vậy cũng lui ra ngoài đứng cùng Tiểu Bát
"Vị tiểu thư này hôm nay đến tìm ta là có việc gì?" Hoắc Uy Thần trực tiếp lên tiếng, hắn vô tư ngồi xuống ghế dáng vẻ lười nhác thấy rõ.
Cảnh Vân tháo mạng che mặt xuống chậm rãi quay người lại: "Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi." Hoắc Uy Thần vốn chẳng muốn nhìn mặt nữ nhân đó nhưng nghe giọng có chút quen thuộc chỉ là có nhẹ nhàng hơn liền liếc mắt qua lập tức không tin vào mắt mình, người này...vì sao lại giống Cảnh Vân đến như vậy.
"Đại Nhân không nhận ra ta?" Cảnh Vân nhếch mép nói nhưng nàng biết nơi đây vốn là hang cọp nên không thể thoải mái nói chuyện được nàng tự mình xưng thân phận: "Đại Nhân thật mau quên mới ngày hôm trước còn gặp ta mà." Sau ấy nàng nhanh chóng chỉ tay về phía cửa sổ, chuyện này là lão Khổng vô tình phát hiện ra trong lúc đứng đợi Hoắc Uy Thần đến, lão liền nhắc nhở nàng.
"Ngươi...đương nhiên là không quên, mỹ nhân như ngươi thật khiến người khác phải khắc sâu trong lòng" Hoắc Uy Thần hiểu ra lời nói bình thản đáp, từ từ đứng dậy tiến đến chỗ Cảnh Vân lưng xoay về phía cửa sổ che lấp nàng, ảnh mắt hắn rất