"Người khống chế được cả tú bà chắc chắn không đơn giản, công tử mấy kẻ này không nên đưa đến quan phủ chúng ta nên điều tra thêm." Tiểu Thất đứng phía sau lên tiếng.
Cảnh Vân đồng ý với việc này, nàng từng đọc được một tài liệu lịch sử có nói thanh lâu chính là nơi được nhiều người bảo kê nhất, nhưng lần này tú bà ở đó còn phải cúi mình xin lỗi chứng tỏ người kia còn có chức vụ lớn hơn cả người đứng ra bảo lãnh cho bà ta nhưng còn một khả năng khác.
"Công tử vậy vứt mấy tên này ở đâu?" Tiểu Bát đá đá hai kẻ dưới đất, bọn chúng từ nãy tới giờ một kẻ thì bất tỉnh một kẻ thì đau đến mức không nói nổi.
"Ở gần đây có chỗ cho thuê phòng, không biết vị huynh đệ có thể giúp đỡ?" Hoắc Uy Thần hướng Cảnh Vân.
"Có lẽ sẽ khó đó nhưng có thể thử." Cảnh Vân rất nhanh đáp lại, nàng cũng muốn biết rốt cuộc vụ án này sẽ đi đến đâu.
Khi trở về Cảnh Vân tiến tới đàm phán mong muốn có thể giữ hai người này lại.
"Không được không được như vậy nhớ đâu gia đình ta đắc tội với quan phủ thì sao?" Lão bà lập tức từ chối.
"Lão bà không giấu gì vị bằng hữu này của ta chính là quan Tuần Phủ, hắn có chức vụ cao hơn cả quan phủ thành Tần Châu, hắn đại diện cho Hoàng Thượng chẳng lẽ bà sợ đắc tội với quan phủ nhưng lại không sợ đắc tội với Hoàng Thượng sao?" Cảnh Vân cố gắng thuyết phục.
"Nương con thấy chuyện này cũng có thể giúp đỡ, hơn một tháng nay không đêm nào nữ nhi có thể an giấc cả, bây giờ quan Tuần Phủ cũng đã xuất hiện ở đây chắc chắn việc này đã đến tai Hoàng Thượng, đây chẳng phải là muốn giúp bá tánh Tần Châu mau chóng quay trở lại cuộc sống bình thường hay sao?" A Nương cũng thay Cảnh Vân thuyết phục.
"Được rồi, đây đều là người đứng đắn bà không cần nghĩ nhiều làm gì cứ coi như là khách qua đường là được." Ông lão đã lên tiếng thì không có lý gì bà lão sẽ phản đối nữa, bà lão như suy nghĩ lại lời mọi người sau ấy cũng gật đầu đồng ý.
"Nhưng các ngươi không thể ở đây, ta còn một căn nhà nữa vốn muốn để năm sau bắt đầu cho thuê thôi thì lần này giúp các ngươi." Bà lão nói xong lật đật chạy đi lấy chìa khóa: "Đây là chìa khóa, các ngươi cứ đi về phía tây sau hai con ngõ sẽ thấy một căn nhà có mặt giáp với phố." Bà đưa chìa khóa cho Cảnh Vân là vì nàng từng giúp bà.
"Cảm ơn." Cảnh Vân cúi đầu cảm ơn sau đó đi thu dọn đồ theo lời và hành động của bà lão thì nàng cũng không được ở đây phải đi cùng đám người kia.
Căn nhà này có hai lầu sáu phòng, chia ra mỗi người một phòng dư một phòng để nhốt hai tên kia, trong phòng cũng đã có sẵn chăn nệm có vẻ bà lão định sớm kinh doanh nơi này nên đã chuẩn bị đầy đủ.
Cảnh Vân đêm ấy nằm suy nghĩ khó khăn vào giấc ngủ đến lúc tỉnh dậy đã thấy mặt trời nằm trên đỉnh, hôm nay có lẽ A Kiệt sẽ đến tìm nàng, bước ra ngoài thấy mọi người đang ở dưới lầu nói chuyện, đúng hơn thì cái vị Tuần Phủ đại nhân đó đang hỏi cung cô nương ở thanh lâu, hôm qua cô nương có giới thiệu bản thân tên là Tiểu Liên.
"Đúng là lần đầu mất tích ba người." Tiểu Liên đáp.
"Vậy thì không hợp lý, công tử rõ ràng chúng ta nghe được là ba người đó thời điểm tìm ra xác chết là khác ngày." Tiểu Bát ngồi bên cạnh nói.
"Dân nữ có thể đảm bảo là ba người đó mất tích cùng một thời điểm bởi vì...trong số ba người đó có hai người cùng phòng với dân nữ." Tiểu Liên vội nói nàng ta sợ bản thân bị nghi ngờ là nói dối.
"Có thể ba người cùng chết nhưng để tránh lớn chuyện mỗi ngày họ sẽ để quan phủ phát hiện một cái xác, vì vậy có thể giải thích được việc ba người rõ ràng cùng mất tích một thời điểm nhưng thời gian xuất được tìm thấy lại khác nhau." Cảnh Vân tiến lại lên tiếng.
Mọi người nghe được lời của Cảnh Vân gật gù đồng tình, cách giải thích này rất hợp lý.
"Ế vì sao ngươi cứ thích quan tâm chuyện của người khác thế?" Tiểu Bát không ưa Cảnh Vân vì cảm thấy nàng rất bao đồng không phép tắc rõ ràng nhìn thấy công tử nhà hắn là quan nhưng không có dáng vẻ khép nép giống những bá tánh khác khi gặp quan, hơn nữa cái giáng vẻ nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ ấy khiến Tiểu Bát coi thường nghĩ rằng có lẽ đây là công tử bột, ăn chơi chắc tác.
"Ta cũng đâu có làm gì chỉ là đóng góp ý kiến thôi mà, người ta nói ba gã thợ giày còn hơn một ông Gia Cát đó." Cảnh Vân bĩu môi đáp lại.
"Còn có một khả năng là quan phủ cố tình...thông báo sai thời gian phát hiện ra xác người." Hoắc Uy Thần thêm một ý kiến.
"Cũng có khả năng đó nhưng hôm qua ta có nói chuyện cùng người dân ở đây bọn họ nói trong số năm xác chết có người không rõ dung mạo, điều này có thể dẫn đến hai trường hợp một là bị hủy dung hai là quá trình phân hủy của xác chết." Cảnh Vân nói.
"Phân hủy là gì?" Tiểu Liên không hiểu từ Cảnh Vân nói liền buột miệng hỏi.
"Là một quá trình...hiểu đơn giản giống như thức ăn bị hỏng." Cảnh Vân không muốn sáng sớm đã nhắc đến những thứ ghê ghê nên chỉ giải thích đơn giản, hơn nữa nếu cô nói ra thì sẽ kèm theo một đống từ ngữ hiện đại chắc chắn sẽ bị hỏi nhiều hơn nữa.
"Ngươi là ngỗ tác?" Hoắc Uy Thần nhìn Cảnh Vân hỏi.
"Không có, ta chỉ là kẻ vô công rồi nghề mà thôi lại hay có tính thích hóng chuyện." Cảnh Vân nói xong còn liếc nhìn Tiểu Bát, nàng hừ một tiếng rồi đứng lên rời đi vừa ra đến cửa thì gặp Tiểu Thất, hắn đi rất vội vã có lẽ có chuyện cần bẩm báo nhưng Cảnh Vân cũng chẳng buồn để tâm nàng đang đói cồn cào chính vì vậy còn nhìn thêm Tiểu Bát sẽ nổi đóa mất.
Nàng ghé một quán mì ven đường nào ngờ vô tình nhìn được bóng hình quen thuộc: "A Kiệt?"
A Kiệt đang uống trà nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu lên nhìn: "Công tử."
"Ngươi đang đi tìm ta sao?" Cảnh Vân gọi một bát mì sau ấy ngồi xuống đối diện với A Kiệt.
"Vâng thuộc hạ mới đến đây đêm qua." A Kiệt định đứng lên thì Cảnh Vân giữ lại.
"Không cần phải phép tắc như vậy chứ cứ ngồi đi, ta ở trọ gần đây thôi tính ở thành Tần Châu này đợi ngươi đến rồi đi nhưng lại gặp một chuyện rất thú vị làm ta nổi hứng lắm đó." Cảnh Vân nháy mắt.
"Công tử gặp được gì sao?" A Kiệt nhíu mày hỏi.
"Một vụ án, ta đương nhiên sẽ không nhúng tay nhúng chân chỉ là muốn xem xem bản mặt của quan lại nơi này mà thôi." Cảnh Vân nhếch mép: "Phụ thân có gửi thư cho ta không?"
"Lão gia chỉ nói đã biết." A Kiệt bẩm báo lại.
"Được rồi, A Kiệt ngươi lát nữa đi cùng ta đến một nơi." Cảnh Vân ánh mắt nhìn ngó xung quanh sau đó quay lại mỉm cười: "Nơi ấy chắc chắn sẽ rất hợp với ngươi."
Hai người đi đến trước cửa thanh lâu nơi mà Tiểu Liên mới thoát được, A Kiệt ngớ người có ý định ngăn cản Cảnh Vân nhưng nàng lại kéo ngược hắn vào bên trong.
"Bà chủ cho một phòng." Cảnh Vân lớn giọng dáng vẻ rất hào phóng.
Tú bà lần đầu thấy người này nhưng từ phong thái đào hoa mà nàng thể hiện lập tức tin tưởng đây là kẻ có tiền: "Công tử mời đi lối này." Bà ta vui vẻ dẫn đường.
"Công tử muốn dùng gì trước?" Tú bà miệng rộng mang tai, trang điểm lòe loẹt vui vẻ mời chào.
"Ta hiện tại chỉ mong có đồ nhắm, có rượu ngon, có mỹ nhân mà thôi không biết bà chủ đây có đủ hay không?" Cảnh Vân nhếch mép nói.
"Công tử thật có khiếu hài hước, nơi này của ta sao có thể thiếu những thứ đó, nhưng cũng phải tùy khả năng của công tử muốn dùng hạng gì?" Tú bà ra vẻ ngắm móng tay.
Cảnh Vân bật cười vui vẻ lấy trong tay áo ra một túi bạc: "Một trăm lượng bạc này không biết có đủ để đêm nay ta có được một đêm vui