Mỹ Nhân Bại Hoại

TRÁNH MẶT


trước sau

Tối hôm đó sấm chớp rền vang, sét đánh giữ dội cả một vùng. Trương Lập Á nằm mộng, một giấc mộng thật đáng sợ...!

-Á Á... Hãy đi đi.... Hãy đi khỏi đây...!!

Hoàng Tử San toàn thân đẫm máu, gương mặt tuyệt trần cũng nhuốm đầy máu.... Tất cả xung quanh cũng là máu. Ánh mắt của nàng ẩn chứa một chút u buồn, cùng thống khổ. Nàng đưa tay đẩy Trương Lập Á xuống vực sâu...

-Hãy đi đi.... Vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại!!!! Ta hận nàng, ta không bao giờ muốn gặp lại nàng!!! Trương Lập Á... TA HẬN NÀNG!

-KHÔNGGGGGGG

Thân ảnh Trương Lập Á cứ thế bị cuốn vào hố đen vạn trượng không cách nào cưỡng lại được, tất cả mọi vật xung quanh dần dần.... chìm vào màn đêm u ám.

-KHÔNG... KHÔNGGGGG!!!!

Trương Lập Á bật dậy, mồ hôi thấm đẫm thân mình....

RẦM_xẹt...xẹt

Ngoài trời, từng đợt sét đánh cũng không hề ngừng thậm chí ngày còn to hơn....


.

.

.

.

.

.

.

..........................

Ở một nơi xa, cách hoàng cung hàng ngàn dặm cũng có một thân ảnh đang quằn quại trong đau đớn.... Hắc y nhân yếu đuối rêи ɾỉ, thống khổ.... Từng tiếng rên như cắt cả ruột gan Dương Ngọc Lan.

-Chủ nhân lại độ kiếp rồi!

Chịu đựng lôi kiếp để thăng cấp khiến cả thể xác lẫn linh hồn hắc y nhân như lạc vào 18 tầng của địa ngục!!!

RẦM_

Lại một đạo thiên lôi đánh xuống...

-AAAAAAAAAAA....!

.

.

.

.

.

.

.

.

................................

HỒ ĐIỆP PHỦ_Phủ tam công chúa

-Thập tứ hoàng tử..!

Hộ vệ canh gác nhìn thấy Trương Lập Á liền cúi chào nghênh đón. Trương Lập Á gật đầu rồi cùng Trần Ngọc Hà đang ngồi trên vai, bước nhanh vào phủ.

Chỉ mới vài ngày rời xa phủ công chúa mà sao bây giờ khi trở về lại có vẻ ảm đạm như vậy! Hình như phủ công chúa đã mất đi sự náo nhiệt khi xưa.


-Lập Á...

Mộc Quế Anh bước đến ôm lấy thân thể Trương Lập Á còn đang cứng đờ. Hất văng cả Trần Ngọc Hà xuống đất, Trần Ngọc Hà nhìn đôi cẩu nữ-nữ kia mà lòng đầy u oán, kêu lên chít chít....còn Trương Lập Á thì vẫn còn đang ngây người

"Sao hôm nay nàng ấy lại tình cảm như vậy nhỉ???"

Mộc Quế Anh ôm thêm hồi lâu nữa thì buông, sau đó nàng xoay người Trương Lập Á một vòng để xem xét, rồi nói:

-Nàng ốm đi rồi... nữa tháng nay ta rất nhớ nàng!!

Kể từ khi Trương Lập Á nhập cung, Mộc Quế Anh mới dần cảm nhận được sự nhớ nhung dai dẳng trong lòng. Nàng nhớ nụ cười của Lập Á, nhớ tiếng nói của Lập Á, nhớ tất cả những gì thuộc về nàng ấy. Khi xa nhau rồi, nàng mới bắt đầu nhận ra, nàng đã yêu Trương Lập Á từ lúc nào. Nàng rất muốn nhanh chóng gặp lại Lập Á để nói với nàng ấy rằng... Nàng đồng ý từ bỏ tất cả chỉ để ở bên nàng ấy, cùng nhau sống đến cuối đời, chỉ cần có nàng ấy thôi là đủ!!!


-Lập Á, ta....

-Ơ.... San nhi...! San nhi...

Trương Lập Á cắt ngang lời Mộc Quế Anh khi nhìn thấy một bóng hình thoáng vụt qua....." Kia rõ ràng là Hoàng tử San, bóng dáng nhỏ bé, yêu kiều của nàng ấy thật không lẫn vào đâu được, nhưng sao nàng ấy thấy mình lại bỏ chạy chứ???"

-San nhi... nè...

Trương Lập Á nhíu mày tính đuổi theo nhưng vội nhớ ra Mộc Quế Anh còn đang đứng ở đây nên thôi. Hình như ban nãy Mộc Quế Anh còn tính nói gì đó với cô, cô quay lại hỏi Mộc Quế Anh vẫn còn đang đứng bên cạnh

-Anh nhi, ban nãy nàng định nói gì với ta??

-Ta...

Mộc Quế Anh thấy sắc mặt Trương Lập Á vừa trở về có lẽ hơi mệt mỏi nên nàng quyết định lựa một cơ hội khác, chỉ có hai người với nhau mới bày tỏ tâm tình mình.

-À... ta tính hỏi nàng đã dùng bữa chưa? có mệt không..?? ta sẽ kêu người đi chuẩn bị nước tắm và điểm tâm cho nàng. Sau đó dọn dẹp lại phòng cho nàng nghỉ ngơi !
-Ừ... ta có hơi mệt. Tam công chúa về khi nào??

-Cũng vừa về sáng hôm nay!

-Vậy sao?? Ừ ta đi tắm rửa một chút, ta cũng rất nhớ nàng.

Trương Lập Á hôn nhẹ lên trán Mộc Quế Anh khiến nàng đỏ cả mặt, lắp bắp nói:

-Nàng... mau đi nghỉ ngơi đi, ta chuẩn bị điểm tâm cho nàng.

Trương Lập Á cười cười nhìn theo bóng dáng của Mộc Quế Anh cho đến khi bóng nàng ấy khuất dạng, cô mới chợt tắt đi nụ cười. Thay vào đó là cái nhíu mày đầy suy tư...

Sao bây giờ Hoàng Tử San thấy cô lại tránh như tránh tà thế kia??

Lòng Trương Lập Á bỗng có một chút thất lạc không thôi!

-E hèm... Tao chưa chết! Người ta mới ôm một cái đã ngẩn ngơ cả người rồi!! Nàng ấy cũng thật là.... hất tao một phát quá cha như vậy...! Ôi... Cái mông tao...!!

Trần Ngọc Hà cũng vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, cái người xấu xa kia sao không thấy ở đâu vậy nhỉ? Ban nãy khi Trương Lập Á gọi tên Hoàng Tử San, tim cô cũng bất giác đập mạnh mà quay qua nhìn... nhưng tìm hoài vẫn không thấy bóng dáng Dương Ngọc Lan đâu. Không phải nàng ấy hay đi theo bên cạnh để hầu hạ tam công chúa sao???
Mà thôi... dù sao cô cũng đã trở về làm chuột rồi, ngày tháng gặp nàng ấy sẽ lại nhanh đến thôi!

"Ủa??... mà sao mình lại mong gặp nàng ta nhỉ? Nàng ta không phải là nữ nhân xấu xa vì tình mà hành hạ mình sao? Tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt mình luôn đi!!!"

BỐP_

-Ui da... Con điên, mày làm gì thế hả?

Trương Lập Á giơ chân ngắm ngay mông Trần Ngọc Hà mà đá, cô bình thản bỏ đi, chỉ buông lại một câu nói:

-Mày không mệt sao? Không về phòng nghỉ ngơi à??

-Mày cũng đâu cần mạnh chân thế hả... Đợi tao vớiiiiiii !!!!

.

.

.

.

.

.

.

..........................

-San nhi... San nhi....

Trương Lập Á giang hai tay chắn trước mặt Hoàng Tử San. Đã là lần thứ ba mà Hoàng Tử San trốn tránh cô. Cô thật không hiểu...!! Không phải trước kia nàng ta thích nhất là đeo bám mình?

-San nhi, sao nàng lại tránh ta???
Trương Lập Á ôm bụng thở phì phò, gấp gáp hỏi. Hoàng Tử San có vẻ hơi rụt rè nói:

-Thập... Thập tứ ca!

-Sao???

Trương Lập Á sững sờ nhìn nàng. Vẫn là gương mặt ngốc nghếch, ngây thơ ấy nhưng mà thái độ của nàng ...

-San nhi, nàng vừa gọi ta là gì?

-San San gọi người là Thập tứ ca, người không phải là thập tứ ca của San San sao?

-Đây.... Đúng là vậy, nhưng... nhưng không phải nàng vẫn thường gọi ta là Á Á..??

-San San không được gọi như vậy, Lan tỷ có dạy ta... Á Á.... Không phải, người bây giờ thân phận là đại ca của ta, ta không thể gọi người như vậy! Dù rất muốn gọi người là Á Á nhưng không được! San San đang tập trưởng thành nên thập tứ ca yên tâm, từ nay về sau muội không có đeo bám làm phiền người đâu!

-NÀNG KHÔNG PHIỀN, TA....

Trương Lập Á không hiểu sao bản thân lại không tự chủ được mà hét lên như vậy! Cô thật sự, thật sự không muốn nhìn thấy Hoàng Tử San xa lạ với cô, thật không muốn. Cảm giác xa lạ này cứ quấn lấy trái tim cô, rất khó chịu!! Nhưng cô lại không thể lý giải được vì sao !
Chính cô là người từng chê nàng phiền. Chính cô luôn tỏ thái độ mệt mỏi, chán nản khi nhìn thấy nàng. Cũng chính cô muốn thoát khỏi nàng càng nhanh càng tốt, nhưng đến khi nàng rời khỏi cô, lòng cô lại dâng lên một chút cảm giác trống vắng lạ thường, cô đã từng nghĩ có thể là do thói quen nhưng mà ngay lúc này đây, sự xa lạ của nàng lại làm cô cảm thấy không thể chịu được, tất cả là vì đâu..??? Vì cô đã đánh mất đi một tiểu bằng hữu sao???

-San San... Sau này nàng cứ gọi ta như xưa, và đừng tránh mặt ta như thế này nữa, vì sao nàng lại tránh mặt ta??

-Vì...

Hoàng Tử San cúi đầu lí nhí nói:

-Vì... Á Á bây giờ đã là người của Anh tỷ. San nhi không thể làm phiền Á Á, vì như vậy tỷ tỷ sẽ không vui!!!

Trương Lập Á lại sững người, chuyện này... sao nàng ấy lại biết chứ, không lẽ đêm nàng tỏ tình với Anh nhi, nàng ta cũng nhìn thấy...? Nhưng một kẻ ngốc như nàng ta làm sao biết yêu đương là gì mà lại nói như vậy, hay là có ai đó nói lại với nàng ta...? Chắc chắn là Dương Ngọc Lan rồi!!!
Và cứ thế nữ nhân vô tội nhất nơi đây không ai khác ngoài Dương Ngọc Lan, hai lần bị hiểu lầm mới đau!!! Dương Ngọc Lan thật muốn khóc thầm ...!!!

-San San... Ta và Anh tỷ của nàng.... Đúng là, đúng là ta có thích Anh tỷ của nàng nhưng nàng và Anh tỷ khác nhau. Mặc dù ta bây giờ sẽ thường xuyên ở bên cạnh Anh tỷ của nàng, nhưng ta vẫn có thể làm bạn với nàng như xưa mà!! Cho nên...

-Thật sao..??

Hoàng Tử San hơi mừng rỡ ôm lấy cánh tay Trương Lập Á mà lắc, nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai chiếu rọi cả linh hồn Trương Lập Á, phút chốc khiến cô ngẩn ngơ. Cô ngây ngốc gật đầu

-Ờ... thật... thật mà!!!

-Nhưng không được!!

Hoàng Tử San lại yểu xìu nói:

-Làm vậy rất không hay, một người không thể ở bên hai người đâu, như vậy rất xấu. Lan tỷ thường vẫn nói với San San như vậy. (Dương Ngọc Lan said: liên quan gì đến ta ????) Cho nên... San San không muốn Á Á trở thành người xấu đâu, với lại San San cũng phải nên tập thói quen xưng hô với Á Á nếu không phụ hoàng sẽ phạt San San mất!! Vì San San muốn trưởng thành, muốn mình không còn là kẻ ngốc nữa. Vì là kẻ ngốc Á Á thật không thích. Á Á vì San San ngốc nên mới bên cạnh Anh tỷ, Á Á vì San San ngốc nên mới bỏ lại San San một mình. Mẫu hậu cũng vậy và Á Á cũng vậy, nên San San thật không muốn đâu!!!!
-San nhi.... San nhi....

Hoàng tử San chạy đi bỏ lại Trương Lập Á vẫn còn ngẩn ngơ đứng nhìn! Đáy lòng như có thứ gì đó thêu đốt.... Là đau lòng sao? Không ngờ có một ngày... một người không bao giờ tắt đi nụ cười trên môi như cô lại vì một kẻ ngốc mà đau lòng!

.

.

.

.

.

.

.

...............................

-Chủ nhân, mừng người đã thăng cấp! Người phải chịu khổ rồi!

-Hừm, để hoàn thành mọi chuyện không gì là không thể chịu được! Vụ án của Ngọc vương phi đã tìm ra thủ phạm??

-Đúng...!! theo như người dự đoán, nàng ấy đã chỉ đích danh hoàng hậu nương nương.

-Ha... thật là mọi chuyện không ngờ lại đi đúng hướng, sắp tới Hoàng Tử San sẽ có một chuyến đi xa và mọi chuyện sẽ bắt đầu lý thú đây hahaha.... Tà Linh... quay về!

QUÁC_QUÁC_

Tiếng vỗ cánh tạo ra gió xoáy rất lớn nhưng thân hình hắc y nhân kia vẫn trụ rất vững vàng. Trong một thoáng tích tắc, bóng dáng hắc y nhân cùng Tà Linh đã biến mất!!! Dương Ngọc Lan đứng đó nhưng gương mặt vẫn hiện lên nét lo lắng. Chuyến đi xa sắp tới, chủ nhân đã có định đoạt? Hay người đang chờ đợi con mồi sập bẫy???
.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

...........................

-Tiểu Á, hai hôm nay mày có gặp Lan tỷ không?

Trần Ngọc Hà ngồi trên giường Trương Lập Á, lơ đãng hỏi... Mắt
thì nhìn về xa xăm... Trương Lập Á nhướn mi nhìn bộ dạng chuột chết của Trần Ngọc Hà rồi mở miệng nói:

-Tao không biết, nghe nói tỷ ấy có chuyện cần làm. Mà sao vậy? Hiếm khi thấy mày hỏi đến một ai nha! Quan tâm quá nha ...há há.... Đánh mất nhịp tim với người ta rồi sao? Mới có sờ mông xíu đã khiến mày lạc lối rồi hả??? Thế con nào bảo không bao giờ cong, còn có giấy chứng nhận gái thẳng nhể??

-Im đi! Tao hỏi vì.... Ờ thì vì.... Tao... Tao vẫn còn áy náy với nàng ấy thôi!

-Ây da... Thịt, là thịt rồi phải không... Tao biết nè để mạnh dạng đoán nga..... Trong một đêm mưa to gió lớn, hai người con gái trong phòng uống rượu cùng nhau, chợt lửa tình bốc lên hừng hực và thế là...
"Khống Khống ta yêu muội , muội có thể giúp ta giải quyết nhu cầu sinh lý bấy lâu nay không, vì ta chỉ có thể tin tưởng mà giao một đời con gái của ta cho muội mà thôi"

"Ây da, Lan tỷ à... thật ra muội từ cái lần sờ phải mông tỷ là muội đã cong vòng như đèo Hải Vân rồi, chẳng qua không biết ý tỷ làm sao nên vẫn không dám mở lời, nay tỷ đã nói vậy thì ta đến đây!!"

"Khống khống đừng gọi ta là tỷ tỷ... Mau, mau đến đây giúp ta đi!! Ta thật chịu hết nổi rồi!!"

"Lan nhi, ta đến đây..."

"Ư...ư.... Khống Khống, cho ta, cho ta...."

"A... Lan nhi sâu nữa không, Lan nhi..."

"Uhm Khống Khống thật quá sâu rồi a....a...."

-CÂM NGAY CON ĐIÊN!!!

Trần Ngọc Hà chịu không nổi với những lời nói dâm mỹ và vẻ mặt dâm tặc của Trương Lập Á khi đang suy diễn về tình cảnh nhạy cảm ấy, cô thật muốn một đạp, đạp cho tên này chết đi ! Thật đáng khinh mà...
-Mày nghĩ ai cũng như mày hả? Bại hoại gia phong....! Nếu như thèm quá thì đi tìm Anh nhi của mày để khỏa lấp sự biếи ŧɦái đê hèn của mày đi! A... hay là... lúc trước cô công chúa nhỏ kia ngủ cùng mày không cho mày thỏa mãn nên mới vậy hả???

-CÚT!!!

RẦM_

Trương Lập Á thẳng chân đá văng Trần Ngọc Hà ra khỏi cửa, chỉ còn văng vẳng tiếng chửi bới của Trần Ngọc Hà ở ngoài xa....!

Trương Lập Á bưng nguyên bình trà mà uống, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh lúc còn ngủ chung với Hoàng Tử San, hình ảnh nàng ấy say mê liếʍ ʍúŧ hai hạt đào hồng hào của cô... còn có cả cơ thể tuyệt mỹ của nàng, khi cô giúp nàng tắm rửa.... Càng nghĩ cả người Trương Lập Á càng nóng bừng, nhịp tim hỗn loạn, hơi thở gấp gáp. Cô nốc hết cả một bình trà lớn để dập tắt đi du͙ƈ vọиɠ ở bên trong.
Nghĩ cũng quái lạ, rõ ràng cô yêu thích Mộc Quế Anh nhưng chưa bao giờ trong đầu cô lại hiện ra suy nghĩ hay có ham muốn.... cùng nàng ta làm chuyện nhạy cảm kia. Chỉ có mỗi lần ở bên Hoàng Tử San, mặc dù nàng ta ngốc nghếch, nhưng trong đầu cô lại toàn hiện lên những suy nghĩ bại hoại, những ham muốn du͙ƈ vọиɠ đối với nàng. Có phải cô thật sự quá biếи ŧɦái không? Hy vọng làʍ ŧìиɦ với một kẻ ngốc ? Hay là do tình yêu của cô đối với Mộc Quế Anh là xuất phát từ tận đáy lòng nên mới trong sáng, vậy thì cảm giác của cô đối với Hoàng Tử San lại là gì??? Kẻ qua đường sao?

Trương Lập Á nằm trên giường thở dài, dạo gần đây mức độ cô suy nghĩ về Hoàng Tử San ngày càng lớn đến cả khi luyện võ cùng Trương Lập Á cô cũng điều nghĩ đến gương mặt của Hoàng tử San, có phải cô có bệnh rồi không, hay do Hoàng Tử San mấy bữa nay toàn tránh né cô nên mới khiến cho cô nghĩ đến nàng nhiều như vậy....???
Haizzzz....

.

.

.

.

.

.

.

CỐC_CỐC_CỐC

-Lập Á, nàng có trong phòng không?

"Là Anh nhi? Sao nàng ta lại đến giờ này? Không phải lại muốn mình luyện võ chứ???"

KÉT_

Cửa vừa mở, Trương Lập Á đã nhìn thấy được nụ cười tươi rói của Mộc Quế Anh, nàng đang bưng một thố canh bốc khói nghi ngút, bước vào...

-Anh nhi, khuya rồi nàng đến có chuyện gì sao??

-Nàng ngốc à? Không thấy ta mang canh đến cho nàng sao?? Mau lại đây ăn đi, bồi bổ lại thể lực mà hai ngày qua nàng đã luyện võ!

-Nàng... có phải nàng có bệnh không Anh nhi? Lúc trước nàng đâu có vậy? Ta có mệt tới chết nàng cũng không màng!!

-Thế nào, ta quan tâm nàng ,nàng cũng không thích sao???

Mộc Quế Anh mỉm cười bước đến nắm lấy tay Trương Lập Á dắt nàng lại bàn, còn cẩn thận mở nắp đưa muỗng cho Trương Lập Á dáng vẻ cứ như một bà nội trợ đảm đang vậy.
Trương Lập Á hơi sững sờ nhưng rồi cũng mỉm cười, khó có dịp Anh nhi lại đối tốt với cô như vậy, đương nhiên phải nắm bắt rồi!!

Cô ngoan ngoãn húp hết thố canh hầm trước mắt, miệng còn tấm tắt khen ngon! Mộc Quế Anh nhẹ nhàng lau miệng cho cô, rồi nói:

-Ngày mai ta sẽ cho nàng nghỉ một ngày luyện võ nhưng nàng có thể đi dạo cùng ta chứ?

-Hả...??? Ta... ta không nghe lầm chứ?? Nàng dẫn ta đi chơi, đi du ngoạn sao??

-Đúng!! Ta sẽ đưa nàng đi du ngoạn! Ngày mai tam công chúa cùng Lan muội cũng sẽ rời khỏi phủ nên chúng ta cũng tranh thủ nghỉ ngơi, giành thời gian bên nhau, bộ nàng không thích sao??

-Không... không, ta rất thích, ta thích đến mức vui mừng không biết nói gì hơn! Anh nhi, đa tạ nàng!

-Ngốc... Sao lại nói câu khách sáo vậy? Giữa chúng ta còn phải khách sáo với nhau ư???

-Lan nhi ta yêu nàng quá mức...
-Hảo nịnh à...!

Mộc Quế Anh cười tít mắt, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nhìn Trương Lập Á. Nàng đã quyết định ngày mai nhân cơ hội này nàng sẽ bày tỏ lòng mình, đáp lại tình cảm của Lập Á. Vì nàng biết nàng từ bao giờ thật sự đã yêu Lập Á mất rồi, và nàng thật không muốn mất đi Trương Lập Á!!!

Mộc Quế Anh hạnh phúc là thế nhưng Trương Lập Á thì lại cau mày...

-À... mà San nhi với Lan tỷ, ngày mai họ xuất phủ đi đâu vậy??

-Mai mới chính là ngày giỗ chính thức của Ngọc vương phi, tam công chúa là đi viếng mộ người!!

-Hả?? Không phải mộ của Ngọc vương phi ở trong lăng mộ của hoàng gia? Sao lại phải đi!

Mộc Quế Anh thở dài đáp:

-Đây chính là tâm nguyện của Ngọc vương phi, khi qua đời chỉ muốn về lại quê hương mình nên hoàng đế đã cho chôn cất nàng tại Mộc quốc nhưng cũng không phải là trong lăng gia Mộc quốc, mà là ở một vùng thảo nguyên xinh đẹp, nơi mà ngày thơ bé Ngọc Vương Phi thường rất thích đến chơi!
-Quái lạ... không phải Ngọc Vương Phi và hoàng đế rất yêu nhau sau, tương thân tương ái như vậy nhưng tại sao khi chết đi, nàng ấy lại muốn xa rời hoàng đế??

-Ta cũng không rõ, ban đầu hoàng đế không muốn nhưng dù sao đó cũng là tâm nguyện của Ngọc vương phi, có lẽ cuối đời nàng ta vẫn còn có một chút dây dứt, hối lỗi đối với Mộc quốc... bởi vì nàng mà Mộc quốc thiếu chút nữa bị xóa sổ lại còn hại chết cả cha mẹ và anh chị em của nàng! Cho nên nàng muốn quay về nơi đó một phần để hối lỗi chăng?? Vốn chuyến đi mỗi năm này của tam công chúa rất ít ai biết được bởi vì hoàng đế cho phong tỏa tất cả tin tức về nơi chôn cất thật sự của Ngọc vương phi, ngài sợ nàng ta sẽ không có được một giấc ngủ an bình vì bị quấy nhiễu !! Nơi đó... hoàng đế cũng cho rất nhiều binh lính bảo vệ, nên tam công chúa dù có đi đến đó thì cũng an toàn. Vì vậy khi ta xin tam công chúa cho đi du ngoạn với nàng, tam công chúa đã đồng ý ngay, còn chúc ta và nàng đi chơi vui vẻ!! Tam công chúa thật rất tốt, phải không?
-Ừm...

-Lập Á nàng đang nghỉ gì vậy?

-À... không, không có gì!!

-Vậy ta về nghỉ ngơi đây! Nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi, mai chúng ta khởi hành sớm!!

-Được!!

Mộc Quế Anh đi rồi, trong đầu Trương Lập Á lại hiện lên vô vàn câu hỏi vì sao? Cô cảm thấy có gì đó sai sai nhưng nhất thời thì không biết sai ở đâu !!! Còn thái độ của Hoàng tử San nữa... Thái độ nàng ta bây giờ không hiểu sao lại khiến lòng cô có chút trống rỗng và buồn bã. Là do cô mất đi một ngời đã từng thân cận? Chuyến đi ngày mai sẽ không sao chứ? Lòng cô luôn có một dự cảm bất lành không sao hiểu nổi!

"Haizzz thôi mọi chuyện cứ theo tự nhiên đi, nhiệm vụ của mình chỉ có hoàn thành trò chơi và thoát khỏi nơi này, sao phải suy nghĩ nhiều!!"

Trương Lập Á vệ sinh cá nhân rồi bắt đầu lên giường chìm vào giấc ngủ, nhưng cả một đêm cô không thể nào chợp mắt nổi vì những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện