Thẩm Úc trừng mắt nhìn hắn: "Đến cuối cùng là đang phạt ta hay là phạt bệ hạ?"
Thẩm Úc cũng không quên chuyện mỗi lần xong chuyện là y sẽ phải nằm vài ngày, thay vì nói là phạt Thương Quân Lẫm thì không bằng nói là khen thưởng Thương Quân Lẫm.
"Đương nhiên là phạt trẫm, A Úc muốn làm như thế nào cũng được."
Giọng nói Thương Quân Lẫm nhẹ như đang lẩm bẩm, bên trong còn chất chứa sự mờ ám khó tả, nó tựa như cái móc xẹt qua trái tim của Thẩm Úc.
Hai người tựa sát vào nhau, Thẩm Úc cũng cảm nhận được sự biến hoá trên người nam nhân, y cố ý cọ qua nơi nào đó và y cũng được nhìn thấy biểu cảm nam nhân thay đổi đúng như ý muốn.
"Bệ hạ có làm gì sai đâu" Thẩm Úc cố ý nói, "Sao lại phải trừng phạt bệ hạ?"
Thấy không đạt được mục đích, Thương Quân Lẫm thấy hơi mất mát, hắn vẫn còn muốn cảm nhận một A Úc nhiệt tình và chủ động, thế nhưng trên mặt hắn lại không hiện ra chút biểu cảm nào: "A Úc nói không cần thì không cần."
Sóng mắt Thẩm Úc lay chuyển, y nắm lấy cổ áo của Thương Quân Lẫm rồi nheo mắt lại: "Đây là yêu cầu của chính bệ hạ nên đến lúc đó ngài đừng hối hận."
"Đương nhiên rồi."
Thương Quân Lẫm còn cầu mà không được.
Thẩm Úc buông tay ra rồi rời khỏi cái ôm của nam nhân: "Chuyện này tối lại nói sau."
Thương Quân Lẫm đã đạt được mục đích nên cũng không để ý đến chuyện phải chờ thêm một lát, hắn đi đến bên chiếc trường kỷ rồi ngồi xuống, nói: "A Úc có biết mấy phiên vương đó đã mang lại cho trẫm niềm vui bất ngờ lớn đến thế nào hay không?"
"Thứ bệ hạ nói chính là đống đồ bọn họ đưa đến Túc Bắc hay sao?" Thẩm Úc theo hắn tới đó rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Không sai, bọn họ đã làm trẫm mở rộng tầm mắt, nếu nói tài sản riêng của bọn họ giàu hơn quốc khố cũng không phải là nói giỡn." Thương Quân Lẫm cũng biết mấy phiên vương đó rất giàu có, nếu không bọn họ cũng sẽ không vì lấy lòng Thẩm Úc mà bỏ ra biểu vàng bạc như vậy, thế nhưng hắn cũng không ngờ những thứ trong tay bọn họ còn nhiều hơn tưởng tượng của hắn.
Không chỉ Thương Quân Lẫm, lúc mấy đại thần giám sát chuyện quyên góp truyền tin trở về cũng không khỏi hít hà một hơi, nếu không có cơ hội lần này thì chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn không biết rằng các phiên vương giàu có như vậy.
"Hèn gì quân vương đời nào cũng rất đề phòng các phiên vương."
"Còn không phải sao, các ngươi nhìn mấy thứ này đi, đây chỉ là đồ của một đất phong thôi mà cũng đã không thua kém gì đống đồ lấy từ kho bạc, Đại Hoàn cũng không chỉ có một vùng đất phong thôi đâu."
"Lúc bệ hạ nói để phiên vương góp một phần sức , là ai phản đối? Còn nói phiên vương cũng rất khó khăn, chúng ta không nên làm khó người khác, đây là khó khăn của bọn họ sao? Tiền nhiều quá không tiêu hết là một chuyện khó khăn sao?" Hộ Bộ thượng thư không nhịn được mà gia tăng âm lượng.
Làm việc với nhau nhiều năm nên các quan viên khác cũng hiểu rõ tính tình của Hộ Bộ thượng thư, vì vậy với mấy chuyện này bọn họ cũng thấy nhiều rồi nên không trách.
"Đừng vội tức giận," Công Bộ thượng thư vỗ vào bả vai của Hộ Bộ thượng thư rồi nhắc nhở, "Đây không phải chỉ mới là đống đồ đầu tiên thôi sao, chừng này vẫn chưa đủ để đáp ứng được nhu cầu của Túc Bác đâu."
"Ngươi nói rất đúng, nếu biết bọn họ giàu có như vậy thì ta đã lấy thêm nhiều hơn, may mà vẫn kịp, quả thật biện pháp này của bệ hạ là một biện pháp đúng đắn."
Những người khác nghe xong cũng thầm nâng khoé miệng lên, bọn họ cũng âm thầm mặc niệm cho những phiên vương đã được Hộ Bộ thượng thư lựa chọn.
Hộ Bộ thượng thư sửa sang lại danh sách, sau đó ông lại bắt đầu chuẩn bị cho giai đoạn gom góp đồ đạc tiếp theo, lần này cũng chỉ xem như sờ soạng được phần đáy, tiếp theo nếu không thể khiến các phiên vương đau đến nhỏ máu thì ông không xứng làm Hộ Bộ thượng thư!
Các phiên vương vẫn chưa biết rằng đống đồ của bọn họ đã bị Hộ Bộ thượng thư nhớ thương.
"Điện hạ, nhiều đồ như vậy, chúng ta thật sự đưa đến Túc Bắc hết sao?" Trên mặt quản gia của vương phủ lộ vẻ rối rắm.
"Không cho cũng biết sao giờ," Phiên vương cũng rất bất đắc dĩ, "Triều đình và toàn dân trong thiên hạ đang nhìn đấy, dân chúng mà cũng góp sức, chúng ta không làm gì cả là đang cảm thấy bệ hạ chưa đủ chướng mắt khi thấy chúng ta hay sao?"
Phiên vương muốn lấy mấy thứ này ra sao? Đương nhiên là không muốn, ai lại ngại việc mình nhiều tiền quá chứ?
Nhưng đường lui của bọn họ đã bị phá hỏng từ lâu rồi, nếu như không cho thì chẳng phải bọn họ đang tuyên bố với thiên hạ rằng mình hai lòng với Đại Hoàn sao? Đầu năm bọn họ đã bị Thương Quân Lẫm uy hiếp một lần, hiện tại bọn họ không muốn đối đầu với hắn thêm lần nữa.
"Người mà bổn vương để lại kinh thành đã thử liên hệ với quý quân, quý quân nói nếu lần này chúng ta biểu hiện thật tốt thì bệ hạ cũng sẽ rất vui, nếu bệ hạ vui thì nói không chừng ngài ấy sẽ bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa còn có thể nhận được gia thưởng*, bổn vương không cần gì cả, chỉ cần bệ hạ không đặt ánh mắt lên người bổn vương là được."(thưởng cho người trong nhà(?))
Hắn biết rằng phàm là người bị Thương Quân Lẫm chú ý thì sẽ không có kết quả tốt.
Nhìn Lệ Vương xem, lúc trước toả sáng đến cỡ nào, bây giờ cũng bị xoá tên khỏi dòng dõi hoàng thất, lại xem thử Việt Vương đi, hiện tại vẫn còn bị nhốt ở kinh thành đó, đời này hắn cũng chả có tham vọng gì, chỉ hy vọng có thể an ổn mà sống nửa đời còn lại.
Rất nhiều phiên vương có suy nghĩ tương tự, bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến một Thương Quân Lẫm tàn bạo, bọn họ biết hắn tàn nhẫn đến mức nào, những người có thể sống an ổn đến bây giờ không có ai ngu ngốc cả, trước kia bọn họ đã không đấu lại Thương Quân Lẫm rồi, càng đừng nói là hiện tại, phải đối đầu với vị hoàng đế đã cứng cánh.
Chẳng qua nên tiếc của thì vẫn tiếc.
Ở đất phong của Việt Vương.
Bởi vì Việt Vương- chủ nhân của nơi này không ở đây nên chuyện gom góp cũng do quan viên triều đình phái tới hợp tác với quan viên ở đất phong của Việt Vương xử lý.
Có người Thương Quân Lẫm phái đến tìm hiểu trước nên bọn họ cũng biết đất phong của Việt Vương có thể bỏ ra bao nhiêu, quan viên triều đình cũng hiểu rõ điều đó nên cuối cùng bọn họ quyết định lượng đồ bọn họ lấy đi sẽ không vượt qua năng lực tiếp nhận của đất phong nhưng vẫn có thể khiến đống tài sản Việt Vương tích góp nhiều năm nhỏ máu. (Cạn kiệt:)))
Hiện giờ Việt Vương vẫn còn đang ở kinh thành, không ai biết hắn thế nào nên mấy quan viên ở đất phong của hắn cũng không dám làm gì, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi.
"Nếu Việt Vương biết được tin tức này thì không biết hắn sẽ tức đến mức nào." Nghe Thương Quân Lẫm nói xong, Thẩm Úc không nhịn cười nổi.
"Trẫm sẽ sai người nói cho hắn biết." Trong giọng nói của Thương Quân Lẫm còn mang sự chán ghét.
Thẩm Úc phát hiện gần đây Thương Quân Lẫm càng ngày càng thích bộc lộ cảm xúc trước mặt y, lúc y mới vừa vào cung y còn cảm thấy Thương Quân Lẫm là một vị quân vương luôn ở trong trạng thái tức giận.
"Không biết mấy người đó còn đang e ngại cái gì, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có động tác nào, bọn họ là đang cảm thấy bệ hạ sẽ không thật sự ra tay với Việt Vương sao?" Cho nên mới không hề sợ hãi, mặc kệ Việt Vương ở trong ngục tối như vậy.
"Còn có một khả năng nữa đó là bởi vì bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, A Úc còn nhớ những người đi lan truyền lời đồn kia không, Đại Lý Tự đã lấy được rất nhiều tin tức có ích từ miệng của bọn họ, vì vậy chúng ta cũng đã phá hủy được vài căn cứ bọn họ chôn ở kinh thành từ nhiều năm về trước."
"Không phải ngài nói không tra được gì từ miệng của bọn họ sao?"
"Ban đầu quả thật không hỏi được gì nhiều, cho đến khi chúng ta bắt được một tên đứng đầu cấp thấp ở quán trà mới đỡ hơn, tuy chức vị của người này không cao nhưng lại biết khá nhiều chuyện, sau khi được Đại Lý Tự ân cần chăm sóc,