Có biết hay không thì phải đợi thẩm vấn đã rồi mới biết kết quả, ban đầu Thương Quân Lẫm định câu người phía sau lưng của Phùng đại nhân ra nhưng hiện tại hắn cũng không rảnh quản, trước tiên cứ khống chế Phùng đại nhân đã rồi nói sau.
Cùng lúc đó, hắn cũng vội truyền tin tức đến Túc Bắc, cũng may Túc Bắc vừa có Phương Quân trấn giữ, lại vừa có Cố Hoài dẫn theo Ẩn Long Vệ ở đó nên việc điều tra chuyện này cũng không tín là khó khăn.
Trong đống tin tức Phương Quân gửi về còn có những bức thư của đám Hầu đại nhân và phía Bắc Mạc, Thương Quân Lẫm đã đọc qua một lần, hắn cũng đã đưa cho thừa tướng xem qua, hiện tại hắn và Thẩm Úc lại cùng nhau đọc lại thêm một lần nữa.
Bức thư đầu tiên xuất hiện từ khoảng 5 năm trước, ban đầu hai bên đều còn thăm dò lẫn nhau, nhưng dần dần, Bắc Mạc đưa ra nhiều thứ tốt hơn nên thái độ của bên này cũng dần buông lỏng, chỉ sau một năm, hai bên đã thực hiện mưu đồ đầu tiên.
Chuyện này cũng không quá lớn, gần như là không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, sau khi lần đầu tiên kết thúc thuận lợi, Hầu đại nhân và đám người kia đã nhận được rất nhiều thứ tốt, sau đó còn vài lần như vậy nữa nhưng đều là chuyện nhỏ, rất dễ che đậy. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ cần nói thêm vài câu là đã đạt được rất nhiều thứ tốt, ai mà không bị lay động cơ chứ?
Dần dần, hai bên không còn thỏa mãn với những giao định nhỏ nữa, mấy lần trước quá thuận lợi nên đám Hầu đại nhân lại càng lớn mật hơn, những việc bọn họ làm cũng càng ngày càng quá đáng hơn.
Nhưng bởi vì hai bên đều làm việc cẩn thận, hơn nữa hầu hết quan viên cấp cao của Túc Bắc đều là người của Hầu đại nhân, quan hệ của người dân Đại Hoàn và Bắc Mạc lại không tốt nên hai bên lên lập mưu nhiều năm mà vẫn không bị phát hiện.
"Ban đầu người của Bắc Mạc chỉ yêu cầu đám Hầu đại nhân làm giúp bọn họ mấy việc nhỏ nên không thể nhìn ra cái gì, nhưng sau này gan của bọn họ lớn hơn nên lòng muông dạ thú* của bọn họ cũng dần bại lộ." Thẩm Úc nắm chặt một trong những phong thư đó, trong mắt y tràn đầy sự lạnh lẽo. (Lòng chim dạ thú:))
Như nội dung của phong thư này, người của Bắc Mạc nói bọn hắn muốn giả vờ ra tay với Túc Bắc, muốn để Túc Bắc quân ra trận sau đó bọn họ sẽ để Túc Bắc quân chiến thắng để cho vị tướng quân dẫn dắt Túc Bắc quân dành được công lao, mà người được lợi trong cái này có vẻ như là vị tướng quân dẫn binh cho Túc Bắc quân nhưng thực tế từ đầu đến cuối đều đang hướng về lợi ích của người Bắc Mạc.
Đương nhiên, kế hoạch lần này không thành công, vừa đúng lúc Túc Bắc quân tiến hành cải cách nội bộ nên đội ngũ bị phái đi không phải là đội ngũ bọn họ dự tính mà là một đội ngũ khác, vì vậy người nhận được quân công cũng không phải là người bọn họ dự định.
Sau lần này, Bắc Mạc đã ngưng nghỉ một khoảng thời gian, bọn họ không còn dám có ý nghĩ đánh với Túc Bắc quân, Túc Bắc quân đã từng mang ác mộng đến cho bọn họ, cho dù đã trôi qua nhiều năm nhưng sự sợ hãi từ sâu trong xương cốt của bọn họ vẫn chưa từng tiêu tan.
"Hiện tại bên trong Túc Bắc quân vẫn còn có người của bọn họ sao?"
"Lúc Phương Quân truyền tin trở về hắn cũng đã báo tin cho Túc Bắc quân, bọn họ sẽ tiến hành điều tra, dù mấy kẻ đó có chui sâu đến đâu thì cũng sẽ bị đào ra."
Đây cũng là điều khiến Thương Quân Lẫm tức giận nhất, đụng vào Túc Bắc quân thì cũng tương đương với việc đụng vào Đại Hoàn, Thương Quân Lẫm chắc chắn sẽ không để xảy ra loại chuyện này.
"Năm đó trẫm lấy lại Túc Bắc cũng không phải là vì để cho bọn họ chà đạp như vậy." Giọng nói của Thương Quân Lẫm rất nhẹ nhàng, thế nhưng ý nghĩa của lời này lại khiến người khác không thể bỏ qua.
Ngày hôm sau, lúc lâm triều, Thương Quân Lẫm đã công bố tin tức mình nhận được từ Túc Bắc ra, tựa như có một giọt nước rơi vào chảo dầu đã được đun sôi, các đại thần phía dưới lập tức bạo nộ.
"Thế mà lại dám bắt tay với quân Bắc Mạc?"
"Đó chính là Bắc Mạc đấy, bọn họ đã quên tình cảnh của Túc Bắc năm đó, khi rơi vào tay Bắc Mạc rồi hay sao?"
"Bọn họ muốn làm cái gì vậy chứ? Đang muốn để mất Túc Bắc thêm một lần nữa hay sao?"
"Sao bọn họ lại dám?!"
Các đại thần nói nhao lên, còn Thương Quân Lẫm thì vẫn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, trông hắn có vẻ như không thèm để ý đến bọn họ nhưng thực tế là vẫn luôn quan sát biểu cảm của từng người một, đặc biệt là Phùng đại nhân.
Hắn kêu Ẩn Long Vệ chú ý quan sát từng hành động của Phùng đại nhân thôi chứ vẫn chưa bắt ông ta lại, so với Phùng đại nhân thì hắn lại càng để ý đến thế lực đứng phía sau ông ta hơn.
Ngày hôm qua, trong lúc tức giận Thương Quân Lẫm đã định bất chấp tất cả để bắt giữ Phùng đại nhân và giao ông ta cho người của Đại Lý Tự thẩm vấn, thế nhưng sau đó, lúc ở bên người Thẩm Úc hắn đã bình tĩnh lại. Nếu Phùng đại nhân cũng tham gia vào chuyện này thì có phải trong triều vẫn còn có người khác tham gia vào chuyện này hay không? Hắn có thể bảo đảm rằng sau khi bắt được Phùng đại nhân, hắn sẽ không bỏ sót mấy kẻ cũng góp mặt kia sao?
Tuỳ tiện hành động chỉ có thể mang lại tai họa ngầm nghiêm trọng hơn mà thôi.
Hôm nay nhìn biểu cảm của Phùng đại nhân thì có vẻ ông ta cũng không biết được chuyện này.
Sau một lúc la hét ầm ĩ, Thương Quân Lẫm nâng tay lên, trong nháy mắt, đại điện trở nên yên tĩnh.
"Bệ hạ, việc này có có chứng cứ xác thực không?" Thông đồng với địch, phản bội đất nước, đây không phải là một chuyện nhỏ, sau khi các đại thần bình tĩnh lại liền hỏi về tính chân thật của chuyện này.
"Nếu không có chứng cứ xác thực thì trẫm cũng đã không nói ra ở trên triều, nếu các vị vẫn còn nghi ngờ thì Mạnh Thường, đưa đồ lên đây."
Mạnh công công chạy chậm* ra ngoài, chỉ một lát sau, các cung nhân tay nâng vật chứng đã nối đuôi nhau tiến vào.(không được chạy nhanh nhưng lại không thể đi từ từ nên phải chạy chậm để vừa thể hiện sự gấp gáp không muốn người ta chờ đợi lại vừa giữ sự thanh lịch:))
Mấy thứ này đều được Phương Quân sửa sang lại rồi mới được đưa về kinh, chuyện này rất quan trọng nên chắc chắn ông sẽ không định tội người ta chỉ vì mấy bức thư, sau khi tìm thấy mấy phong thư đó ông đã sai người điều tra sâu hơn và căn cứ vào những thông tin trong thư để tìm ra các manh mối, cuối cùng ông cũng đã tìm ra chứng cứ có thể sử dụng được.
Phương đại nhân không phải là người cẩu thả, trước khi mọi chuyện có kết luận rõ ràng ông sẽ không báo lên, ông đã làm cấp dưới của Thương Quân Lẫm nhiều năm nên Thương Quân Lẫm cũng hiểu rõ cách làm việc của ông.
Cho nên lúc nhận được tin tức hắn mới phẫn nộ đến vậy.
Sự thật được bày ra trước mắt, các triều thần không còn gì để nói.
Dù cho bọn họ có thấy khó hiểu, có thấy khó tin thì sự thật vẫn sẽ là sự thật, nó sẽ không thay đổi bởi vì thái độ của bọn họ.
Tiếp đó chính là sự nghĩ mà sợ và sự phẫn nộ, nếu không có trận thiên tai này, nếu mối nguy hiểm này vẫn chưa bị phát hiện thì mấy năm nữa, Túc Bắc sẽ trở nên như thế nào đây?
"Mong bệ hạ điều tra rõ việc này, lần này chúng ta tuyệt đối không thể nhân nhượng"
"Mong bệ hạ......"
Các đại thần sôi nổi quỳ xuống và hô to để bày tỏ thái độ.
"Trẫm sẽ kêu Phương Quân tiếp tục điều tra, trừ hắn ra trẫm còn muốn phái thêm người khác đi qua đó để hợp tác và điều tra với hắn, các ngươi có đề cử người nào không?"
Chuyện này rất quan trọng nên các đại thần cũng không kì kèo lâu, bọn họ nhanh chóng chọn được người, một người đến từ các gia tộc quyền thế và một người không có gì chống lưng cả, cả hai đều đang nhậm chức ở Đại Lý Tự và khá có tài trong việc tra án.
Không khí ở Túc Bắc đang rất khẩn trương, đương nhiên nó chỉ khẩn trương đối với những người biết rõ mọi chuyện.
Sau khi có mưa, tình hình thiên tai đã được giảm bớt, cuộc sống của dân chúng cũng dần quay về quỹ đạo, Phương đại nhân đã bãi miễn một số chính sách gây ảnh hưởng tới sự phát triển của dân chúng, vì vậy đối với dân chúng mà nói, mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
Gần đây Phương Quân rất bận, ban đầu còn tưởng rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong, chỉ cần chờ triều đình sai người tới bàn giao nữa là được, nào ngờ chuyện này lại liên quan đến một chuyện khác lớn hơn nữa.
Chỉ sợ tạm thời vẫn chưa thể trở về kinh thành.
Phương đại nhân thầm nghĩ.
Quả nhiên, sau khi ông báo tin về, bệ hạ đã ra lệnh phong ông làm khâm sai đại thần* và có mọi quyền hạn để xử lý những quan viên dám bắt tay với kẻ định. (là một chức vụ tạm thời cho phép vị đại thần được giao phó thay vua đảm nhiệm một việc quan trọng hoặc thay vua quyết định tại chỗ)
Tuân Triều cũng bị bắt ở lại để hỗ trợ, dù sao thì việc này cũng quan trọng hơn rất nhiều so với việc trở lại triều đình.
Vì muốn mọi thứ thuận tiện hơn nên Thương Quân Lẫm đã giao quyền hạn điều động Túc Bắc quân cho Phương Quân, vị tướng quân từng được sai đến để hỗ trợ cho Phương Quân cũng chính thức trở thành cấp dưới của Phương Quân.
Trời xui đất khiến thế nào mà vị tướng quân này lại chính là người từng thay quân cờ Bắc Mạc xếp vào kia ra trận, cũng là người vô tình phá vỡ kế hoạch lên chức của bọn họ.
Phương Quân cầm thánh chỉ lên: "Xem ra sắp tới ta và tướng quân sẽ trở thành cộng sự của nhau."
"Đại nhân, bên ngoài có một nữ tử nói muốn gặp ngài." Nha dịch đi vào rồi chắp tay nói.
"Nữ tử? Ngươi xác định rằng nàng muốn gặp bản quan sao?" Phương đại nhân thử nhớ lại, gần đây ông cũng không có mối liên hệ nào với nữ tử.
"Vâng ạ, trông nàng kia có chút hoảng loạn, hơn nữa nàng còn ôm