Cuộc chiến với Bắc Mạc, bọn họ tự tin rằng mình sẽ thắng.
Thẩm Úc mở một cuốn sổ con khác ở trên bàn, là do Bộ Hình dâng lên, hỏi về việc xử lý Phùng Bình Kỳ như thế nào.
Thế lực của nhà họ Phùng đã bị xoá sổ khỏi trung tâm quyền lực ở Đại Hoàn, vị Các lão họ Phùng trước đây tỏa sáng cũng đã bị giam vào ngục, những viên quan được ông ta che chở chỉ cần có chút dính líu vào cũng đã bị trừng trị, hiện tại chỉ còn chủ của nhà họ Phùng là chưa bị xử lý.
Thương Quân Lẫm cũng thấy cuốn sổ con kia, nhíu mày nói: "Loại chuyện này Bộ Hình tự định tội là được, còn hỏi trẫm làm gì?"
Thương Quân Lẫm phê một câu "Theo luật mà xử", rồi ném qua một bên.
"Nhắc đến Phùng đại nhân mới nhớ, vì sao lúc trước ông ta lại phải hãm hại An Vương?" Thẩm Úc đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm rồi ngồi xuống.
Bỏ thuốc ảo giác bên cạnh cây hoa kia, nếu Thẩm Úc xảy ra chuyện thì người đầu tiên Thương Quân Lẫm muốn hỏi tội chính là người đưa hoa vào cung-An Vương.
"Ông ta bảo đó là ý của bên kia."
Bên kia mà Thương Quân Lẫm nói đến chính là đám người ẩn nấp phía sau để điều khiển Phùng Bình Kỳ, hiện giờ đám người kia cũng bị nhốt trong nhà lao của Bộ Hình.
"Trẫm đã kêu Bộ Hình thẩm vấn những người đó, bọn họ nói bởi vì trẫm thiên vị ngươi nên muốn khiến trẫm thử cảm giác mất đi tình cảm chân thành nhất." Nói tới đây, trong giọng nói của Thương Quân Lẫm đã tràn đầy lạnh lẽo.
"Vậy lúc ta vừa vào cung thì sao, chẳng lẽ bọn họ biết trước chuyện sau này bệ hạ sẽ yêu ta sao? Nếu là như thế thì ngay từ đầu nên ngăn ta vào cung mới đúng." Thẩm Úc thấy rất khó hiểu. (Lúc Thẩm Úc mới vào cung đã bị hạ độc rồi.)
Nhưng sự thật là chuyện y vào cung là do một tay đám người này thúc đẩy.
Sau này muốn khiến y biến mất, Thẩm Úc có thể hiểu được, lúc ấy Thương Quân Lẫm không hề che giấu sự yêu chiều dành cho y, tuy rằng chỉ có bọn họ biết sự yêu chiều này chỉ pha trộn vài phần thật lòng.
Người ngoài lại không biết chuyện đó, từ góc độ của bọn họ mà nhìn thì Thẩm Úc vừa vào cung đã có được sự yêu chiều của đế vương, mãi cho đến hôm nay sự yêu chiều vẫn không suy giảm.
Thương Quân Lẫm: "Theo tin tức Bộ Hình truyền tới thì bọn họ chỉ làm việc theo mệnh lệnh, thuốc khiến người ta bị bệnh cũng là do người phía sau lưng đưa cho."
Thẩm Úc: "Có thể hỏi những người này tin tức của đám người cướp ngục kia không?"
Thương Quân Lẫm: "Sau khi Việt Vương bị cướp đi thì trẫm đã kêu người của Bộ Hình thẩm vấn, không ra kết quả nào."
Gần đây thượng thư Bộ Hình cũng rất buồn, bệ hạ giao chuyện của Phùng Các lão cho ông xử lý nhưng phía sau nó lại còn liên lụy đến chuyện mưu hại quý quân, việc bệ hạ coi trọng quý quân dù mắt có nhỏ đến mấy cũng biết, căn cứ vào việc này, ông không dám xử lý qua loa.
"Đại nhân, hôm nay vẫn thẩm vấn sao?" Cấp dưới chắp tay hỏi.
"Thẩm vấn đi, một ngày không hỏi được kết quả thì vẫn không thể lơi lỏng, bệ hạ giao người cho chúng ta xử lý là vì coi trọng chúng ta, bất kể thế nào chúng ta cũng không thể phụ sự chờ mong của bệ hạ." Thượng thư Bộ Hình lời lẽ chính đáng nói.
"Vâng!"
Bây giờ Phùng Bình Kỳ đã không còn được như ngày xưa, mái tóc rối tung dính vào mặt, trên bộ đồ dành cho tù nhân đầy những vết máu dơ bẩn, dưới những đợt tra tấn kéo dài, trạng thái của ông ta trở nên cực kỳ kém.
"Ta đã nói hết những gì ta biết, còn lại thì dù các ngươi có hỏi thế nào thì ta cũng không thể nói được." Nhìn thượng thư Bộ Hình đang đi về phía mình, giọng nói của Phùng Bình Kỳ đầy nghẹn ngào.
Kẻ đã từng là cấp dưới của mình giờ lại trở thành thẩm phán, đây là một cảm giác rất khó để diễn tả.
Thượng thư Bộ Hình vẫy tay để cấp dưới lấy roi tới.
Cùng lúc đó phía bên kia cũng gặp chuyện tương tự, nhưng lúc đối phó với người nọ cũng không khách khí như lúc đối phó với người đã từng là một Các lão.
Thương Quân Lẫm không quản bọn họ thẩm vấn thế nào, hắn chỉ cần biết kết quả cuối cùng mà bọn họ thu được.
Mùa thu trôi qua, mùa đông tiến đến, thời tiết càng ngày càng lạnh, Thẩm Úc cũng đổi qua quần áo dày hơn, đúng như lời Cố thái y nói, mùa đông năm nay y thấy nhẹ nhàng hơn những năm trước rất nhiều.
Sau vài lần thử, Túc Bắc quân và quân đội của Bắc Mạc cũng chính thức đối đầu với nhau, lần đầu tiên hai bên đối đầu, Túc Bắc quân đã đánh cho quân Bắc Mạc không kịp trở tay.
Lúc tin chiến thắng về tới triều đình, Thương Quân Lẫm thấy rất hài lòng.
Vị thân vương kia của Bắc Mạc vẫn còn đang bị giam ở kinh thành, từ sau khi Đại Hoàn và Bắc Mạc đánh nhau, cuộc sống của hắn lại càng tồi tệ hơn, nếu Bắc Mạc thắng còn đỡ, ít nhất hắn còn cơ hội quay trở lại Bắc Mạc, nhưng nếu Đại Hoàn thắng thì tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Kinh thành không chịu sự ảnh hưởng của chiến tranh, mỗi lần tin tức thắng lợi truyền đến, triều đình sẽ chọn những thời điểm thích hợp để tiết lộ cho dân chúng biết.
Trận chiến lần này với Bắc Mạc, trong lòng dân chúng đã có kết quả.
"Không hổ là Túc Bắc quân, năm đó có thể đánh cho người Bắc Mạc hoa rơi nước chảy* thì lúc này cũng có thể đánh lại thêm lần nữa!" (Chắc như đầu rơi máu chảy.)
"Thế mà còn muốn nhân cơ hội Túc Bắc gặp hạn để đánh chúng ta, ta thấy trận này rất đáng đánh, cũng phải cho bọn Bắc Mạc mọi rợ kia nhìn thấy chút màu sắc."
"Bọn họ còn sai người tới ẩn nấp ở Túc Bắc, hiện giờ lại còn đe dọa nếu chúng ta không chịu thả người thì sẽ khai chiến, thật là không biết xấu hổ!"
Có Dân báo dẫn đường, hướng đi của dư luận dân gian đã được nắm trong lòng bàn tay.
Thương Quân Lẫm vừa nhận được tin tức ngoài cung truyền vào liền kể cho Thẩm Úc nghe: "Không ngờ chỉ một tờ báo nho nhỏ mà cũng có thể tạo ra tác dụng lớn như vậy."
"Bệ hạ mãi mãi không được coi khinh lực lượng quần chúng, trước kia mấy người đó lợi dụng việc dân chúng và triều đình thiếu sự trao đổi tin tức để bôi nhọ bệ hạ, sau này đừng để loại chuyện này xảy ra." Thẩm Úc rũ mắt, che khuất sự tối tăm trong mắt.
"A Úc bảo vệ trẫm vậy sao?" Thương Quân Lẫm nhéo vào tay Thẩm Úc.
"Bệ hạ làm chuyện có lợi cho dân như vậy, cũng không thể để mặc những người lòng mang ý xấu bôi nhọ ngài được." Nhớ tới chuyện kiếp trước Thương Quân Lẫm bị người khác cố ý phá hỏng danh tiếng, trong lòng Thẩm Úc thấy rất không vui.
Triều đình đã sửa cách làm ngày xưa, bây giờ mỗi chuyện hoàng đế làm đều có lời giải thích hợp lý, sự xuất hiện của Dân báo đã hoàn toàn thay đổi hình tượng của Thương Quân Lẫm và triều đình trong cảm nhận của dân chúng.
Thẩm Úc rất vui khi nhìn thấy kết quả này.
"Trẫm đã sai Ẩn Long Vệ âm thầm đi đến Hán Châu trước, dọc đường đi đã phát hiện dấu vết của Việt Vương, chỉ là đối phương hành động rất cẩn thận, sau khi dựa theo dấu vết để đi theo được một lúc thì dấu vết cũng biến mất." Thương Quân Lẫm nói.
"Như vậy đã chứng minh suy đoán của chúng ta không sau, quả thật bọn họ tính đi đến Hán Châu," Thẩm Úc vuốt ve cái ly trong tay, "Hán Châu có gì đặc biệt sao?"
Thật ra ban đầu bọn họ đều cho rằng những người đó sẽ dẫn Việt Vương trở về đất phong, Thương Quân Lẫm sai người dọc đường tìm kiếm dấu vết của bọn họ, Hán Châu cũng không phải con đường tất yếu để qua lại giữa kinh thành và đất phong, nếu đi qua Hán Châu sẽ phải đi vòng một đường rất lớn.
"Khả năng cao là ở Hán Châu có người hỗ trợ." Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói.
"Bệ hạ nói xem chuyện này có phải rất trùng hợp hay không? Cô con gái con vợ cả của Hứa đại nhân phạm tội ở khu săn bắn, bệ hạ sai người đến Hán Châu để điều tra những chuyện trước kia của bọn họ, đám người kia vất vả lắm mới cướp được Việt Vương, thế mà nơi bọn họ muốn đi cũng là Hán Châu, nếu bọn họ biết người của bệ hạ cũng vừa lúc đi đến bên kia, trong lòng sẽ có suy nghĩ gì?"
Thẩm Úc chỉ cần nghĩ đến chuyện những người đó tự cho là đã an toàn rồi