Thẩm Úc sửng sốt một lúc mới phản ứng lại Thương Quân Lẫm đang nói cái gì, y không cam lòng yếu thế nói: "Bệ hạ có thể thử xem."
3
"A Úc đã đồng ý với trẫm, đến lúc đó không thể đổi ý đâu." Thương Quân Lẫm khẽ cười.
"Ta có gì mà hối hận," Thẩm Úc liếm liếm môi, "Một bệ hạ khác biệt, hẳn là có một loại hương vị khác."
Thương Quân Lẫm cắn một cái trên vành tai y, cầm lấy bức tranh trên bàn rồi nói: "A Úc nghĩ gì mà lại vẽ trẫm như thế này?"
"Có lẽ dạo gần đây nghe thấy quá nhiều, không nhịn được mà nghĩ bệ hạ ra trận giết địch sẽ trông như thế nào." Thẩm Úc chưa từng thấy Thương Quân Lẫm như vậy, người ta thường có hứng thú rất lớn đối với những thứ chưa từng thấy qua.
"A Úc muốn thấy, cứ nói thẳng là được, trong cung vẫn còn khôi giáp* năm đó trẫm đã mặc, trẫm sẽ kêu Mạnh Thường lấy ra." Một ít tâm nguyện không ảnh hưởng đến toàn cục, Thương Quân Lẫm vui vẻ thỏa mãn y. (Gồm mũ và áo giáp.)
Mạnh công công nhận được mệnh lệnh, ông vội đến nhà kho tìm khôi giáp năm đó Thương Quân Lẫm đã mặc, sau khi chà lau sạch sẽ liền trình lên.
Thương Quân Lẫm nâng tay lên ra hiệu cung nhân mặc vào cho hắn nhưng bị Thẩm Úc ngăn cản.
Thẩm Úc nhìn về phía khôi giáp nhiễm ánh sáng lạnh lẽo kia, nói: "Ta đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ của bệ hạ khi mặc nó."
Thương Quân Lẫm đi tới: "Sao lại không muốn nhìn thật?"
"Bộ chiến giáp này, ta hi vọng vĩnh viễn không có ngày phải nhìn thấy bệ hạ mặc nó." Giọng nói của Thẩm Úc dần trầm xuống.
Đế vương mặc giáp, tình huống nào mới có thể xảy ra chuyện đó?
Chỉ có khi trong triều không còn người có thể dùng lúc nguy cơ thì mới có khả năng này, Thẩm Úc hi vọng Đại Hoàn có thể ổn định và hòa bình lâu dài, vĩnh viễn không cần có sự xuất hiện của ngày đó.
"Nếu A Úc không muốn nhìn, trẫm sẽ không mặc," Thương Quân Lẫm phất tay, "Đưa xuống đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung nhân bưng khôi giáp lui ra bên ngoài.
Thấy Thẩm Úc không vui lắm, Thương Quân Lẫm cố ý nói một ít chuyện có thể khiến y vui.
"Bắc Mạc thua trận, trẫm đã sai thừa tướng, thượng thư bộ Hộ và các vị đại thần bàn bạc về việc bồi thường, A Úc có muốn thứ gì hay không?"
"Bắc Mạc chịu bồi thường sao? Bọn họ chủ động nói sao?" Thẩm Úc ngạc nhiên hỏi, nhìn thế nào thì Bắc Mạc cũng không giống loại người hào phòng như vậy.
"Đương nhiên là không phải, bọn họ chỉ đưa thư đầu hàng tới đây, bồi thường là điều trẫm yêu cầu, bọn họ chủ động khiêu khích thì cũng nên vì nó mà trả một cái giá lớn.
"Bệ hạ nói đúng, không để bọn họ chịu đau một chút thì sau này bọn họ còn dám." Đối với cách làm của Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc thật sự rất tán thành.
"Trong triều còn có vài đại thần cảm thấy làm như vậy là mất phong độ, trẫm thấy mấy năm nay mấy người bọn họ đọc sách đến choáng váng rồi, với cái loại xâm chiếm và cướp bóc ở Đại Hoàn thì có cái gì mà phải giữ phong độ." Nhắc đến mấy đại thần già cả nhưng chua ngoa này, Thương Quân Lẫm thấy rất không hài lòng.
"Bệ hạ không cần để ý đến bọn họ, bồi thường là điều nhất định phải làm, có cuộc chiến nào không có sự hi sinh? Dù chỉ vì những binh lính đã hi sinh thôi thì bọn họ cũng sẽ phải bồi thường đầy đủ."
Về phần những người đã hi sinh ở phía bên kia hả, cái gì? Đó không phải là do chính bọn họ tự khai chiến sao? Liên quan gì đến Đại Hoàn chúng ta?
"Trong cuộc chiến này Cố Hoài đã thể hiện được sự nổi bật, đợi qua một khoảng thời gian nữa là hắn có thể trở về kinh để báo cáo công tác được rồi." Thương Quân Lẫm vuốt ve mái tóc của Thẩm Úc.
"Hiện tại bệ hạ đã công bố chiến công của hắn ở trong triều rồi sao? Có phải Cố thái y đã biết trong khoảng thời gian này Cố Hoài đi làm cái gì rồi hay không?"
Có nói như thế nào thì kiếp trước cũng là người cùng chung hoạn nạn, kiếp này ở giữa còn có một Cố thái y, Thẩm Úc không thể không quan tâm đến tình hình của Cố Hoài.
"Tạm thời vẫn chưa, thân phận của hắn có chút vấn đề, trẫm tính đợi hắn trở về lại nói."
Đáng lẽ nếu trận chiến ấy không đột ngột xuất hiện thì ít nhất Cố Hoài sẽ phải ở lại Túc Bắc 3 đến 4 năm, nếu có khoảng thời gian dài như vậy để giảm xóc thì tính khả thi của những việc khác sẽ lớn hơn.
Ở Túc Bắc.
Doanh trại của Túc Bắc quân.
Sau khi dành thắng lợi, tướng lĩnh của Túc Bắc quân đã vung tay, tổ chức một bữa tiếc chúc mừng, việc được ăn ngon uống tốt là sự khen thưởng mà họ xứng đáng nhận được.
"Cố tiểu tướng quân đang làm gì vậy?"
Cố Hoài ngồi uống rượu một mình ở một bên, một vị tướng lĩnh ngày thường có quan hệ khá tốt với hắn đi tới hỏi.
Hai người cụng bầu rượu của nhau, Cố Hoài nói: "Nghĩ xem khi trở về phải nói như thế nào."
"Nói thẳng không phải là được rồi sao, lần này Cố tiểu tướng quân đã lập công lớn, dù không nói cái gì cả thì triều đình cũng sẽ nhớ kỹ thay ngươi."
"Không phải cái này, là không biết nên nói thế nào với người nhà, lúc ta đi đã gạt người nhà." Cố Hoài uống một ngụm rượu.
"Hóa ra là lo cái này, không có việc gì đâu, đàn ông tốt chí ở bốn phương, huống chi hiện giờ ngươi đã lập được công lớn, người nhà sẽ không trách ngươi đâu." Hắn có thể hiểu được, Cố Hoài vẫn còn khá trẻ, ban đầu để hắn dẫn binh, rất nhiều huynh đệ ở bên dưới đã cảm thấy không phục, sau vài lần thắng lợi, tất cả mọi người mới tâm phục khẩu phục.
Không phục không được, trông người ta còn trẻ tuổi nhưng trong việc điều khiển đoàn binh thật sự rất có thiên phú, lại còn có thể ứng phó cục diện, xoay chuyển càn khôn, có thể nói chỉ cần hắn ra tay thì sẽ không có cơ hội bại trận.
Người bị sai đến đội ngũ của hắn đều lúc ban đầu thì thấy không hài lòng và khinh thường, còn bây giờ thì cứ mở miệng là "Cố tướng quân", kêu thôi cũng biết tâm phục khẩu phục đến nhường nào.
Cố Hoài nhìn ánh trăng ở phía chân trời, không nói chuyện nữa, lần đầu tiên xa cách ca ca lâu như vậy, lại còn đi không một lời từ giã, không biết ca ca có tức giận hay không.
"Đúng rồi, ngươi tới từ kinh thành ha, thuốc ở kinh thành dùng tốt thật, cũng nhờ những thứ Ngô thái y đưa tới mà không ít thương binh đã giữ được tính mạng, vị hoàng đế hiện tại của chúng ta cũng ra tay hào phóng, lương thực trong quân đã phát ra bên ngoài trước, nếu không nhờ việc sau khi cứu tế xong liền vội bổ sung lại lương thực và bổng lộc luôn thì lần này nếu muốn dành thắng lợi thì cũng gian nan hơn hiện tại rất nhiều." Đánh thắng trận, trên dưới Túc Bắc đều vui mừng khôn xiết, trái ngược với nó, không khí ở Bắc Mạc tràn đầy âm u.
Vào thời điểm phát động chiến tranh, người Bắc Mạc hoàn toàn không ngờ mình sẽ thua thảm như vậy.
"Không phải nói Túc Bắc quân thiếu lương thực sao? Đây là chỉ chống đỡ được vài ngày mà các ngươi nói sao?" Nghĩ đến việc mấy ngày nay bị Túc Bắc quân đùa giỡn xoay quanh, trong bụng hoàng đế Bắc Mạc lại tràn đầy lửa giận.
"Chuyện này... Trước kia tin tức phía Túc Bắc truyền tới quả thật là Túc Bắc quân đã dùng lương thực trong quân để tiếp tế cho dân chúng, lúc đó người của chúng ta còn chưa bị phát hiện, chắc chắn sẽ không truyền tin giả về."
"Vậy tình huống hiện tại các ngươi giải thích thế nào?"
Các đại thần ấp úng nói không nên lời.
"Bỏ đi, thua cũng thua rồi, thư đầu hàng cũng đã gửi, nói cái gì cũng đều uổng công." Hoàng đế Bắc Mạc dường như đã chấp nhận cục diện này, thở dài một hơi thật sâu.
Đánh thì đánh không lại, ngoại trừ việc chấp nhận thì còn có thể làm gì đây?
"Hoàng thượng, thần nhận được một tin tức, nghe nói có một vị Vương gia ở Đại Hoàn đang dẫn binh tạo phản, hay là chúng ta hợp tác với vị Vương gia kia...."
Ánh mắt của hoàng đế Bắc Mạc chợt loé lên: "Còn có chuyện này sao? Nói rõ xem nào?"
Vị đại thần vừa nói chuyện khẽ rũ mắt, che khuất sự mưu toan dưới đáy