"Mạnh Thường, ngươi rất rảnh sao?" Thương Quân Lẫm híp mắt hỏi.
"Nô tài còn có rất nhiều chuyện phải làm, nô tài đi đây." Mạnh công công có thể hiểu được.Bệ hạ tuổi trẻ cường tráng, hậu cung lại chỉ có một mình Thẩm quý quân.Một thân tinh lực nhưng Thẩm quý quân lại không đủ sức hưởng.
Cũng khổ cho Thẩm quý quân, cũng may Cố thái y y thuật cao minh nên không cần quá lo lắng thân thể Thẩm quý quân sẽ không chịu nổi.
Thẩm Úc thay quần áo xong xuôi đã không còn thấy Mạnh công công đâu.Tầm mắt đảo qua trong phòng một lần, cũng không thấy người đâu.
"Đang tìm gì sao?" Thương Quân Lẫm đi tới, sờ sờ Trâm cài trên búi tóc của Thẩm Úc.
Thẩm Úc còn chưa tới tuổi nhược quán*, bình thường đều là không vấn tóc.Chính Thẩm Úc cũng không thích sửa soạn quá rườm rà, thông thường đều dùng một sợi dây cột tóc tùy tiện buộc lại.
(Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, thường chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là "nhược quán chi niên"(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.)
Nhưng hôm nay lại khác,Thẩm Úc cài một chiếc trâm ngọc được khảm một viên hồng bảo thạch.So với ngày thường nhiều hơn chút quý khí, cả người càng thêm rực rỡ lấp lánh.
"Mạnh công công đâu? Hắn không phải vẫn luôn hầu hạ bên cạnh sao?"
Thẩm Úc đang mặc trang phục đại biểu cho thân phận Quý quân. Vừa đẹp đẽ, quý phái lại có chút đoan trang, loá mắt đến mức làm người ta không dời mắt được.
Thương Quân Lẫm lẳng lặng đánh giá y một hồi, mới nói: "Trẫm phân phó hắn đi làm chút việc."
"À." Thẩm Úc cũng không hỏi nhiều.
Ngoại trừ cái ngày tiến cung thì đây là lần đầu tiên Thẩm Úc mặc trang phục rườm rà như vậy.Sửa sửa tay áo một chút, bộ quần áo này rất đẹp,thế nhưng không tiện để làm ra bất cứ hành động nào quá lớn.
"Bệ hạ,hôm nay ta có đẹp không?" Thẩm Úc tới gần Thương Quân Lẫm, thanh âm mềm nhẹ phảng phất như nước chảy.
Thương Quân Lẫm đối diện với khuôn mặt tuyệt diễm vô song kia, rất khó nói ra hai chữ "Không đẹp".
Thẩm Úc đợi nửa ngày cũng chưa chờ được câu trả lời của Thương Quân Lẫm bèn cố ý tỏ ra bộ dáng khó chịu: "Quả nhiên rất xấu sao? Xấu đến nỗi bệ hạ nói không nên lời."
"Không xấu,hôm nay Quý quân rất đẹp." Không chỉ hôm nay, trong mắt Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc mỗi thời khắc đều đẹp đến rung động lòng người.
Nghĩ đến cảnh Quý quân xinh đẹp của mình sẽ bị chúng triều thần nhìn thấy... Thương Quân Lẫm nhíu nhíu mày, hắn đột nhiên muốn để Thẩm Úc ở mãi trong hậu cung.Không cho bất luận kẻ nào thấy y.
Bỏ qua ý định kỳ quái đột nhiên nghĩ tới kia, Thương Quân Lẫm mở miệng: "Quý quân đã chuẩn bị xong thì đi thôi."
Thẩm Úc không biết ý nghĩ trong lòng Thương Quân Lẫm, cười tủm tỉm dựa sát vào, nhỏ giọng cảm thán: "Bệ hạ hôm nay cũng rất đẹp."
"Cũng chỉ mình ngươi dám dùng từ đó khen vậy trẫm." Nhìn dung nhan mĩ lệ gần trong gang tấc,ngón tay Thương Quân Lẫm có chút ngứa ngáy.
Thẩm Úc: "Ta chỉ nói lời thật lòng thôi, bệ hạ sẽ không bởi vì ta nói lời thật lòng mà phạt ta chứ?"
Thương Quân Lẫm: "Trẫm thấy lá gan ngươi rất lớn, còn sợ bị phạt sao?"
"Đây là ảo giác của bệ hạ thôi, lá gan của ta rất nhỏ, chỉ được từng này." Thẩm Úc vươn tay, tách ngón cái cùng ngón trỏ ra một đoạn ngắn "Hơn nữa, ta sợ nhất là đau,sau này bệ hạ không được làm ta đau đâu."
"Chuyện này phải xem biểu hiện của quý quân." Thương Quân Lẫm nhìn y bằng ánh mắt sâu xa.
Thẩm Úc làm bộ không hiểu thâm ý trong lời nói của Thương Quân Lẫm, nghi hoặc nói: "Biểu hiện của ta còn chưa đủ tốt sao, ý bệ hạ là muốn, muốn ta sẽ làm nũng, sẽ dính người, hay là muốn ta thanh lãnh......"
Thương Quân Lẫm không tự chủ được tưởng tượng một Thẩm Úc khác.Trong lòng cảm thấy rất kỳ quái vội đánh gãy lời Thẩm Úc nói: "Trẫm thích Quý quân như hiện tại."
"Đúng đấy, ta cũng thích ta như vậy." Thẩm Úc ngừng đề tài vừa nãy, thấy sắc mặt Thương Quân Lẫm khẽ biến liền bổ sung "Đương nhiên, ta thích nhất vẫn là bệ hạ."
Mặt mày Thương Quân Lẫm dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy như hoà hơn rất nhiều.
Bận bịu xong xuôi, Mạnh công công vừa trở về liền nghe thấy đoạn đối thoại đó, không khỏi lắc đầu.Bệ hạ cùng Quý quân quả thực tình sâu như biển.
Trong đại điện hoa lệ, các triều thần, phiên vương đã ngồi xuống.Các cung nhân động tác nhanh nhẹn bưng lên những của ngon vật lạ.Vị trí ở trên đài cao kia có hai chỗ ngồi.Một chỗ là dành cho hoàng thượng, chỗ còn lại là chuẩn bị cho Thẩm Úc.
Bệ hạ còn chưa tới,mọi người đều tương đối thả lỏng, ghé sát vào nhau nhỏ giọng nói chuyện.
Đề tài chủ yếu đều là vấn đề triều chính. Các gia tộc lớn thường không có đề tài chung,điều khác biệt là hôm nay tất bọn họ đều thảo luận về Thẩm quý quân.
"Bệ hạ thật sự rất sủng ái Thẩm quý quân."
"Còn không phải sao, hiện tại hậu cung chỉ có một mình Ngọc Chương Cung độc sủng.Nghe nói trước đó không lâu, Thẩm quý quân còn bởi vì đố kỵ mà đem mấy phi tần Tiên đế lưu lại bắt về Ngọc Chương Cung tra tấn."
"Này...... Là thật sao? Bệ hạ cũng không quản?"
"Lúc chuyện đó xảy ra bệ hạ cũng có mặt. Người nọ gan cũng lớn,lấy cái cớ đang chơi trốn tìm bèn trực tiếp nhào vào lồng ngực bệ hạ.Thẩm quý quân liền phát hỏa, phế đi cánh tay dám chạm vào bệ hạ của nàng ta."
"Nói năng cẩn thận, nói năng cẩn thận."
Người nói chuyện vừa nói vừa cẩn thận nhìn ra cửa, đè thấp thanh âm "Ta nói với các ngươi chuyện này.Nghe nói buổi tối ngày hôm đó Quý quân đã rất tức giận, bệ hạ phải dỗ rất lâu mới được."
"Này, chuyện này chắc không thể nào đâu?" Có người không chịu tin tưởng"Một nam nhân mà thôi.Nếu bệ hạ muốn, chẳng phải muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu sao?"
"Nhưng là bệ hạ chỉ vừa mắt một mình Thẩm quý quân thôi ."
Lúc này có một người chức quan không cao, cảm giác tồn tại rất thấp thò tới cũng thấp giọng hỏi: "Hậu phi bị Thẩm quý quân mang đi giờ ở đâu?"
"Đương nhiên còn bị nhốt ở Ngọc Chương Cung.Nếu không cần thiết không chừng Thẩm quý quân sẽ không thèm thả người."
"Bệ hạ cũng quá......" Có người không nhịn được nói"Tốt xấu gì cũng là người của Tiên đế người."
Cũng có người đứng về phía Thẩm Úc: "Nếu không phải các nàng dám nổi lên tâm tư không đáng có,lại còn dám hành động. Nếu không bị bắt gặp, Thẩm quý quân cũng sẽ không tìm các nàng trút giận."
Bọn họ nghị luận đến hăng say không chú ý tới, ở vị trí cách bọn họ không xa có một nam nhân lặng yên không một tiếng động bóp nát cái ly trong tay.
"Bệ hạ, Quý quân giá lâm!"
Đại điện tức khắc an tĩnh lại.
Thương Quân Lẫm dắt Thẩm Úc đến trung tâm đại điện, nhìn quần thần hành lễ.
Rất nhiều người lần đầu tiên thấy rõ gương mặt của Thẩm Úc.Chỉ một khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia, mọi người đã tìm ra nguyên nhân vì sao Thương Quân Lẫm đột nhiên dị thường như vậy.
—— Một mỹ nhân như vậy, đổi lại là bọn họ, cũng sẽ nguyện ý cung phụng như bảo bối.
Thẩm Úc đẹp một cách tinh xảo, diễm lệ, giống như một đóa nở rộ đến tận cùng. Nhìn thấy được nhưng với không tới.
"Các khanh bình thân." Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, đi qua vị trí vốn dĩ dành cho Thẩm Úc, dắt y lên chỗ ngồi tối cao kia.
Thẩm Úc kinh ngạc nhướng mày, chọc chọc cánh tay nam nhân, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ?"
Triều thần đứng dậy cũng nhìn thấy một màn này,tất cả đều nhíu mày.
"Ngồi cùng một chỗ với trẫm, sợ sao?" Thương Quân Lẫm rũ mắt nhìn người thanh niên bên cạnh , trong mắt tràn đầy u tối.
Lý trí nói cho hắn biết, hắn hẳn nên để Thẩm Úc ngồi ở vị trí kia.Nhưng vào thời điểm đi đến vị trí đó,ma xui quỷ khiến hắn không buông tay, mà lại mang theo y đi tới vị trí tối cao ngồi.
"Không sợ," Thẩm Úc cầm lấy góc áo của nam nhân "Bệ hạ không chê ta chiếm chỗ là