Thương Quân Lẫm: "......"
"Quý quân nói lời nào cũng khiến người ta phải kinh ngạc."
Nói thì nói như vậy nhưng Thương Quân Lẫm cũng không cầm lòng được mà bắt đầu nghĩ theo lời nói của Thẩm Úc. Nếu trong bụng Thẩm Úc thực sự có con của hắn......
Thẩm Úc cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nói xong cũng không để ý lời nói của mình đã khơi dậy biết bao gợn sóng lớn trong lòng Thương Quân Lẫm. Y xoa xoa cái bụng hơi trướng lên của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Thời tiết dần dần ấm lên, những người suốt ngày ở trong nhà cũng đi ra ngoài dạo chơi.Không phân bình dân hay các gia đình quyền quý cũng đều gọi một vài người bạn tốt đi chơi.
Cuối cùng Lệ Vương cũng ổn định lại các mối quan hệ của mình, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm liền quyết định vào hoàng cung.
Sau khi giao lại những thứ đại biểu cho thân phận vương gia, Lệ Vương cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Ông đứng đối diện với Thương Quân Lẫm, cuối cùng cũng có thể tìm được cảm giác của người một nhà.
"Mấy ngày nay thần cũng thử suy nghĩ lại những hành động trước đây của mình, mấy năm nay đã gây nên rất nhiều phiền toái cho bệ hạ. Không có thân phận Lệ Vương trói buộc, được trở về là chính mình thần cảm thấy việc này đối với thần và thê tử của thần là đều là điều may mắn."
Quyền thế trước nay đều là một thanh kiếm hai lưỡi, có được thì cũng đồng thời mất đi. Có lẽ cũng có người có thể chống lại sự mê hoặc của quyền thế, nhưng hầu hết đều bị lạc mất chính mình.
Lúc Lệ Vương kiểm kê thế lực của mình mới biết được trong mấy năm qua mình đã phạm phải bao nhiêu sai lầm. Lấy cớ là vì muốn tốt cho Thương Quân Lẫm nhưng thật ra là vì muốn thỏa mãn tư dục của mình.
"Trước kia thần vẫn luôn cảm thấy, bên cạnh bệ hạ cần phải có một người vừa ý bầu bạn nên thần mới cảm thấy con gái của Tiền gia cũng không tồi. Thần vẫn luôn cho rằng nàng ta sẽ xứng với bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ nghĩ giống như thần......"
Quả thật ban đầu, Lệ Vương chỉ muốn đưa cháu gái đến cho Thương Quân Lẫm chứ cũng không muốn nâng cao thân phận của Tiền gia. Ông cũng chỉ đơn thuần muốn có người nâng đỡ cho Thương Quân Lẫm, chỉ là dần dần ý định đó cũng bị vẩn đục, chỉ còn lại mục đích phục vụ cho cá nhân.
"Con gái của Tiền gia có tốt thì trẫm cũng không thích." Thương Quân Lẫm bình tĩnh mà trần thuật một sự thật.
"Thần biết, hiện tại thần rất may mắn. Thẩm quý quân trời xui đất khiến vào cung, có thể đứng ở bên cạnh giúp đỡ bệ hạ. Thứ gọi là tình cảm không thể cưỡng cầu, thần cả đời hồ đồ cả, đến bây giờ mới hoàn toàn sáng suốt. Mọi thứ đều đã được định sẵn, ví dụ như thần, ví dụ như Tiền gia, không thể cưỡng cầu được."
Lệ Vương thở dài, tiếp tục nói: "Thần đã phái người đi tra xét từng chuyện lớn bé mà Tiền gia đã gây ra, kết quả cũng sẽ trình lên cho ngài. Ngài muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế đó. Bệ hạ không cần nể mặt mũi của thần mà bỏ qua sự công bằng, giảm nhẹ tội cho bọn họ. Xét cho đến cùng, bọn họ thành ra như vậy cũng có phần do thần dung túng quá đà."
Nếu không phải nhờ Thương Quân Lẫm lật tẩy, lá gan của Tiền gia cũng sẽ càng lúc càng lớn. Cũng may ông kịp thời thanh tỉnh, Tiền gia cũng chưa gây ra sai lầm không thể vãn hồi, chặt tay cầu một con đường sống, tóm lại cũng còn có một cơ hội.
"Lệ Vương không sợ Lệ Vương phi trách tội sao?" Thương Quân Lẫm biết tình cảm của Lệ Vương và Lệ Vương phi rất tốt.Lệ Vương chiếu cố Tiền gia như vậy cũng là vì Lệ Vương phi, ngay cả lúc tới cửa cầu tình cũng là vì Tiền gia là nhà mẹ của Lệ Vương phi.
"Đây cũng là ý tứ của thê tử thần, Tiền gia đã phạm phải sai lầm, cần phải chịu trừng phạt. Hơn nữa Tiền gia cũng không phải chỉ có những người vô dụng, xóa bỏ những cành lá thối rữa, Tiền gia mới có thể phát triển tốt được."
Đạo lý này, ông cũng học được trên người Thương Quân Lẫm. Năm đó ở Đại Hoàn loạn đến cỡ nào, nếu không nhờ Thương Quân Lẫm ra tay chặt đứt tất cả, dứt khoát giết sạch một đám quan lại tham ô, chỉ sợ Đại Hoàn cũng không thể khôi phục nhanh chóng như vậy được.
"Trẫm đã hiểu, đối với những người của Tiền gia nhưng vẫn cống hiến cho Đại Hoàn, trẫm sẽ không truy xét trách nhiệm."
"Tạ ơn bệ hạ."
Đêm đó, Lệ Vương bị đoạt đi tước hiệu vương gia, ngày hôm sau, chuyện của Tiền gia cũng bị xử lý.
Ai cũng không ngờ tới người cắm rễ ở trong triều nhiều năm như Lệ Vương, sẽ chọn phương thức như vậy để rời khỏi sân khấu chính trị.
Người không biết cuộc trò chuyện giữa Lệ Vương và Thương Quân Lẫm đã thiếu lại càng thêm thiếu, Thẩm Úc cũng được tính là một trong số đó.
Y biết là bởi vì Thương Quân Lẫm nói cho y.
Thương Quân Lẫm nói được thì làm được, những người có tội của Tiền gia đều bị xử lý theo đúng luật pháp. Những người vô tội cũng không bị tước đoạt chức quan, bọn họ vẫn ở lại đúng vị trí công tác của mình.
Không biết có phải Lệ Vương đã nói trước với Tiền gia cái gì hay không mà đối với kết quả này, Tiền gia đã yên lặng tiếp nhận.
"Còn tiểu thư của Tiền gia thì sao?" Thẩm Úc nghe Thương Quân Lẫm nói xong, có chút tò mò hỏi.
"Nàng kia cũng rất thân cận với Lệ Vương phi, cha anh của nàng đều phạm phải sai lầm, nàng cũng không sống nổi ở Tiền gia nữa. Vì vậy bị Lệ Vương phi đón đi rồi." Bởi vì liên quan đến Lệ Vương nên Thương Quân Lẫm cũng đặc biệt chú ý tới Tiền gia.
Thẩm Úc: "Bệ hạ đã từng gặp tiểu thư của Tiền gia chưa? Lệ Vương đã từng muốn tác hợp hai người, hẳn đã từng để hai người gặp mặt rồi chứ."
"Đã từng gặp, vào mấy năm trước." Thương Quân Lẫm liếc mắt nhìn sắc mặt Thẩm Úc, thấy sắc mặt y không có gì khác thường, bỗng có chút cảm giác khó tả.
Thẩm Úc: "Bệ hạ, sau đó hai người chưa từng gặp lại nhau? Đó là một nữ tử như thế nào?"
Thương Quân Lẫm: "Trẫm biết được ý định của Lệ Vương nên chưa từng gặp lại, vì sao đột nhiên quý quân lại quan tâm tới vị cô nương của Tiền gia như vậy?"
Thẩm Úc: "Chỉ là ta rất tò mò cháu dâu đủ tư cách trong mắt Lệ Vương là người như thế nào thôi."
Không biết bị cái gù chọc trúng, cảm xúc kì lạ trong lòng Thương Quân Lẫm chậm rãi biến mất, hắn nâng chum trà lên nhẹ nhấp một ngụm: "Quý quân không cần lo lắng, ở trẫm trong lòng trẫm tất cả đều thua quý quân."
Thẩm Úc: "???"
Sao đột nhiên đề tài lại chuyển tới chuyện này?
Thẩm Úc bỏ qua lời đột nhiên thốt lên của Thương Quân Lẫm, hỏi: "Có phải bệ hạ nên để các phiên vương trở về hay không?"
"Sao đột nhiên quý quân lại nhắc đến chuyện này? Có người đến cầu xin quý quân à?" Thương Quân Lẫm hơi hơi nhíu mày.
Thẩm Úc gật đầu: "Có vài người thân của các Vương gia tới tìm ta, bệ hạ yên tâm, ta không đồng ý bọn họ bất cứ cái gì."
"À, nhưng những lễ vật bọn họ đưa tới ta đều nhận hết." Thẩm Úc nói xong còn chậm rì rì bổ sung thêm.
"Nếu quý quân thích thì cứ nhận lấy, những gì ta nhắc nhở hẳn tất cả bọn họ đều đã hiểu rõ. Đúng là lúc để bọn họ rời đi." Thương Quân Lẫm suy tư.
Vẫn luôn giữ các phiên vương lại kinh thành cũng không được. Hai ngày trước đã có đại thần dâng sổ con lên, có nói qua chuyện này. Kỳ thi mùa xuân cũng sắp tới, tiếp tục giữ bọn họ, chỉ sợ lại xảy ra thêm nhiều chuyện.
Được Thương Quân Lẫm đồng ý, Thẩm Úc sai Mộ Tịch tới thông báo tin tức cho người nhà của các phiên vương.
Thẩm Úc không