"Tiếng "lạch cạch" vang lên, đôi đũa của Giang Hoài Thanh rớt xuống mặt bàn.
Người thanh niên khẽ cong miệng, phát ra một âm tiết vô nghĩa.
Động tác của Thương Quân Lẫm cũng hơi dừng một chút.
Chỉ có mỗi Hạ Thừa Vũ đã đoán được mối quan hệ của hai người nên vẫn cư xử như thường.
"Thế nào?Rất kinh ngạc sao?" Thẩm Úc nhìn Giang Hoài Thanh trông có vẻ rất khiếp sợ liền hỏi.
"Cũng không phải," Giang Hoài Thanh xấu hổ cười cười, "Chẳng qua rất ngạc nhiên."
Chỉ trong một khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi đã có thể thấy nam nhân không hề che giấu dục vọng chiếm hữu đối với Thẩm Úc. Mà Thẩm Úc cũng hoàn toàn dung túng cho những hành động đó của nam nhân. Giang Hoài Thanh có thể nhìn ra quan hệ của hai người không bình thường, chẳng qua không ngờ tới chính là......
"Hoá ra các ngươi đã thành thân."
Thẩm Úc chớp chớp mắt: "Cũng không còn biện pháp nào khác, người trong nhà cứ thúc giục mãi."
"Nhìn hai vị không giống như người sẽ để gia tộc tuỳ ý sắp xếp......" Giang Hoài Thanh vẫn ngơ ngác như cũ.
Thẩm Úc chỉ cười không nói.
Tiếp đó, Giang Hoài Thanh ăn ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì.
Ăn cơm xong, Giang Hoài Thanh lôi kéo Hạ Thừa Vũ nói lời tạm biết, hiện tại hắn cần đi tiêu hóa những tin tức vừa rồi nghe được.
Thẩm Úc cũng không giữ lại, muốn kết bạn cũng không cần phải quá vội vàng.
"Hình như A Úc rất có cảm tình với Giang công tử." Thương Quân Lẫm cầm khăn chậm rãi lau tay.
"Rõ ràng vậy sao?"
"Ngươi chưa bao giờ đối xử với người khác như vậy." Thương Quân Lẫm nhàn nhạt chỉ ra sự thật.
"Bệ hạ không thích ta kết bạn với những......" Thẩm Úc cố ý kéo dài thanh âm, thấy thân thể Thương Quân Lẫm dần dần căng chặt, mới phun ra ba chữ còn lại "Công tử khác?"
"Quý quân có một mình trẫm là đủ rồi," Thương Quân Lẫm nói xong còn nêu ví dụ, "Giống như Việt Vương thật sự không tốt chút nào."
"Ha ha ha ha," Thẩm Úc rất vui vẻ, " Sao A Lẫm lại lấy Việt Vương làm ví dụ? Là do cảm thấy ta cũng sẽ giống như Việt Vương, gom đủ mọi màu sắc sao?"
"Ý ta không phải như vậy." Chỉ là hắn không muốn phải thấy bên người Thẩm Úc lại mọc ra thêm Giang công tử, Hạ công tử.
"Ta biết," Thẩm Úc xoa xoa khóe mắt đã tiết ra nước mắt, "A Lẫm cứ yên tâm đi, ta không có hứng thú mở phường nhuộm."
Nói đến phường nhuộm, Thẩm Úc lại nhớ tới nữ tử khiến cho Việt Vương không thể cãi lại kia.
"Bệ hạ biết vị tiểu thư của Phương gia kia sao?"
Thương Quân Lẫm cảnh giác: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Bệ hạ nghĩ cái gì đâu không." Thẩm Úc buồn cười "Chỉ là ta cảm thấy vị cô nương này không thể cống hiến cho Đại Hoàn, có chút cảm giác nhân tài không được trọng dụng."
"Nhưng nàng là nữ tử." Thương Quân Lẫm nhíu mày, tuy rằng phong tục ở Đại Hoàn cởi mở hơn so với những triều đại khác, cũng ít trói buộc nữ tử hơn nhưng chưa từng có trường hợp cho nữ tử vào triều làm quan.
"Này không phải chỉ cần một câu của bệ hạ sao?" Thẩm Úc hơi suy tư một chút "Đương nhiên phải hỏi ý của Phương tiểu thư trước."
Thẩm Úc nhớ rất rõ, ở thời đại mà Thẩm Thanh Nhiên ở trước kia, nữ tử cũng có thể một mình đảm đương một phía. Từ xưa đến nay, nữ tử có tài khá nhiều nhưng chỉ có thể ở yên trong nhà, thật sự có chút lãng phí.
Thương Quân Lẫm quả thật đã đưa ý tưởng này lên triều để tạo nên sự mới mẻ, hắn cũng nghiêm túc cân nhắc, tính toán tính khả thi của chuyện này.
Phía bên này, dưới sự hộ tống của cấm quân, Phương tiểu thư an toàn trở về Phương gia.
Phương đại nhân hoảng sợ khi thấy một giàn cấm quân được huấn luyện chuyên nghiệp bước vào cửa.
"Con lại gây nên chuyện gì vậy?"
"Phụ thân yên tâm, con không hề đi gây họa, bọn họ chỉ đưa con về thôi, phiền phụ thân giúp con chiêu đãi bọn họ một chút." Nói xong, Phương tiểu thư nhanh chóng chạy về phòng của mình.
"Tiểu thư, cuối cùng người đã trở lại, lần sau người ra cửa đừng ném nô tỳ ở nhà được không, nô tỳ thật sự không ứng phó nổi phu nhân."
"Đã biết đã biết," Phương tiểu thư đáp cho có lệ, "Nhanh lên, mau lấy cho ta một bộ quần áo để thay, đừng lấy những thứ hoa hòe loè loẹt."
"Tiểu thư của ta ơi, cái váy lụa hồng nhạt này không phải rất đẹp sao? Rất hợp với tiểu thư mà." Nha hoàn bên cạnh khuyên nhủ.
Tiểu thư nhà nàng cái gì cũng tốt, chẳng qua về phương diện ăn mặc, trang điểm thật sự không giống một nữ tử đang độ thanh xuân chút nào. Cô nương nhà khác đều thích xinh đẹp, tươi tắn, tiểu thư nhà nàng thì không, nàng luôn thích những thứ không hợp với kiểu dáng và độ tuổi của nàng.
"Lần sau đừng mang những loại váy này tới trước mặt ta." Phương tiểu thư thay lại trang phục ngày thường mình mặc.
Nha hoàn không lay chuyển được nàng, đành phải cất bộ trang phục hồng phấn kia.
"Sao con lại mặc một thân xám xịt như thế nữa?" Phương phu nhân nghe nói con gái đã trở lại, vội chạy tới đây, "Bộ trang phục hồng nhạt không phải rất đẹp sao? Thế nào, tiễn người không thuận lợi sao?"
Phương phu nhân biết hôm nay con gái của mình đặc biệt trang điểm một phen để đi tiễn đưa người ta.
"Đừng nói nữa, mẹ à, người nọ chính là một tên khốn, ngoại trừ con hắn còn hẹn một phòng đầy các công tử tiểu thư, mập ốm cao thấp gì cũng có cả. Ai không biết chắc còn tưởng rằng hắn đang tuyển phi đó, sau này đừng nhắc hắn nữa, thật xui xẻo."
Phương phu nhân thở dài, "Con tự quyết định là tốt rồi."
Xử lý xong chuyện của cấm quân, Phương đại nhân cũng vội chạy tới, sau khi biết được đã xảy ra chuyện gì, ông vỗ vỗ bả vai con mình: "Việc này là Việt Vương sai trước, bệ hạ sẽ không thiên vị Việt Vương."
Phương tiểu thư nghĩ đến hai người dám trực tiếp đối kháng với Việt Vương dù hắn đã bại lộ thân phận liền hỏi: "Phụ thân có thể nói với con về chuyện của bệ hạ và quý quân không?"
"Con hỏi cái này làm cái gì?"
"Nghe nói bệ hạ tình sâu như biển với quý quân, lúc này con muốn nghe chuyện tình yêu này để an ủi bị tâm hồn bị tổn thương này."
Phương đại nhân giựt giựt khóe miệng, ông chỉ thấy gương mặt con gái đầy vẻ hưng phấn chứ không hề thấy bất cứ thứ gì gọi là bi thương trên mặt nàng. Thế nhưng ông vẫn rất đau lòng cho con mình nên cũng không từ chối.
Ông nói hết những gì mình biết cho con mình.
Ông không hề chú ý tới ánh mắt suy tư của con mình khi nghe kể.
"Không chừng Phương tiểu thư nói đã đoán được thân phận của chúng ta bệ hạ à." Thẩm Úc đi theo phía sau Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm dừng chân, chờ Thẩm Úc đi đến cạnh mình liền cầm lấy bàn tay đang rũ trong ống tay của y: "Ừm."
"Bệ hạ đang muốn mang ta đi đâu vậy?" Thẩm Úc để nam nhân nắm tay đi vào một hẻm nhỏ xa lạ.
"Mang ngươi đến toà nhà chúng ta ở trong khoảng thời gian này."
Mặc kệ là vì an toàn hay là bất cứ thứ gì khác, dù sao thân phận bọn họ vẫn rất đặc thù, vẫn nên ở một nơi khiến mình cảm thấy an tâm.
Sợ Thẩm Úc không thích, Thương Quân Lẫm nghĩ nghĩ bèn bổ sung: "Nếu A Úc thích Nghênh Tinh Lâu thì ngày mai chúng ta có thể tới tiếp."
Ánh mặt trời vào lúc chạng vạng không quá chói mắt, chỉ mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, Thẩm Úc híp híp mắt: "Bệ hạ đã chuẩn bị từ khi nào?"
Thấy Thẩm Úc không tỏ vẻ khó chịu với sắp xếp của mình, Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng thở ra, "Lần trước, sau khi đưa người đi xem lễ thắp lửa xong liền cho người chuẩn bị."
"Hoá ra bệ hạ cũng muốn cùng ta rời cung chơi sao." Thẩm Úc trêu chọc.
"Đúng vậy, muốn cùng với A Úc."
Hai người chậm rãi bước đi trong hẻm nhỏ lát đầy đá xanh, xa xa có tiếng người mơ hồ truyền đến. Thực vật trong hẻm nhỏ cành lá xanh ngắt, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim kêu, tràn đầy sức sống mùa xuân.
Đi qua hẻm nhỏ, một cánh cửa lớn được sơn màu đỏ ánh lên trong mắt hai người.
Mạnh công công đã sớm chờ ở bên trong mở cánh cửa ra:"Cuối cùng hai vị chủ tử đã trở lại, mọi thứ trong nhà đều đã được chuẩn bị tốt."
Thẩm Úc tò mò đi vào trong.
Sân không lớn nhưng chỗ nào cũng được trang trí rất độc đáo. Hành lang được xây dựng như những dải lụa, xung quanh trồng đầy cây xanh tràn đầy sức sống.
Thẩm Úc đi dạo một vòng, y cảm thấy rất hài lòng với toà viện tạm thời trú ngụ này.
Nghỉ ngơi một lát, Mạnh công công liền đưa những tấu chương Thương Quân Lẫm muốn phê tới.
"Bệ hạ đi chơi còn phải vội vàng