Trong lòng Thẩm Úc đã nhảy dựng lên, ánh mắt loé lên rồi đảo qua hai bên: "Trước tiên bệ hạ cho ta xem kết quả đi."
"Trẫm đã biết trước ngươi sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận," Thương Quân Lẫm vẫn giữ nguyên động tác, quay mặt về phía bên ngoài hô một tiếng, "Mạnh Thường, đưa đồ đã lấy vào đây."
Mạnh công công cúi đầu tiến vào, đưa đồ trong tay vào vị trí Thương Quân Lẫm duỗi tay là có thể với tới, toàn bộ quá trình đều không dám nhìn nhiều, đưa xong lập tức lui ra ngoài.
Thương Quân Lẫm dùng một tay cầm lấy, mở nó ra rồi đưa tới trước mặt Thẩm Úc: "A Úc lúc này đã tâm phục khẩu phục rồi đi?"
Thẩm Úc cúi đầu, thứ đầu tiên ánh vào đôi mắt y là tên của Hạ Thừa Vũ, phía dưới nó là tên của Giang Hoài Thanh.
"Bệ hạ thật đúng là không chờ nổi dù chỉ một khắc." Thẩm Úc nhận mệnh thở dài.
Màu đen trong mắt Thương Quân Lẫm càng đậm hơn, kêu lên như muốn thúc giục: "A Úc...... A Úc......"
Đôi tay Thẩm Úc chống ở phía sau, thân thể y hơi ngửa ra phía sau, phía trước là Thương Quân Lẫm đang không ngừng tới gần, hai bên người y là cánh tay có lực của Thương Quân Lẫm, xem ra hôm nay Thương Quân Lẫm quyết tâm phải có được "Chiến lợi phẩm" thuộc về mình rồi.
Thẩm Úc rũ mắt xuống, trái tim buông lỏng, đột nhiên tiến về phía trước, khoé môi y chạm vào môi của Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm còn chưa phản ứng lại thì Thẩm Úc đã lui về.
"Giờ bệ hạ có thể buông ta ra rồi đúng không?" Thẩm Úc ngoảnh đầu qua một bên, vành tai đỏ bừng đã bại lộ tâm trạng của y vào ngay lúc này.
Thương Quân Lẫm cười nhẹ, không những không buông ra, ngược lại còn tới gần hơn: "Sao A Úc có thể làm cho có lệ như vậy được? Thứ trẫm muốn chính là như vậy......"
Giọng nói biến mất vào lúc hai đôi môi chạm vào nhau.
Một tay Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc, một tay khác lại đè lên ót của y, hắn hơi cúi người, mang theo hơi thở không cho phép cự tuyệt mà phủ lên cánh môi mềm mại của Thẩm Úc, sau khi cẩn thận miêu tả hình dạng của môi y xong mới đẩy lưỡi vào trong, môi lưỡi dây dưa với y.
Hai mắt Thẩm Úc hơi khép lại, mọi cảm quan của y đều tập trung ở trên môi, răng môi đã bị Thương Quân Lẫm chiếm lĩnh mất, y thì bị sự mạnh mẽ lại ôn nhu ấy thu hút còn Thương Quân Lẫm thì như muốn chậm rãi nuốt y vào bụng.
Những cảm giác tồn tại ở bên ngoài đều đã biến mất, chỉ còn lại cảm xúc rõ ràng trên môi truyền vào trong óc, cảm giác rùng mình không ngừng lan tràn, hai chân y dần dần nhũn ra mà rũ xuống, lúc y sắp ngã xuống thì được cánh tay vững vàng của Thương Quân Lẫm ôm lấy.
Mọi thứ trong trời đất đều chậm rãi hoá thành hư vô, chỉ còn mình y với Thương Quân Lẫm là sự tồn tại chân thật.
Ánh sáng lay động, Thẩm Úc khép hờ mắt, đôi mắt y như có một tầng sương mù mông lung.
Y rất hiếm khi có cảm giác như vậy, kiếp trước bởi vì thân thể không tốt nên hầu như chưa từng phải giải quyết vấn đề này, chỉ mỗi việc bày mưu cho Việt Vương thôi mà đã hao hết tinh lực mà y có, hơn nữa vì đủ loại nguyên nhân nên y cũng hiếm khi tiếp xúc thân mật với Việt Vương, lúc đó không cảm thấy có vấn đề gì, hiện tại nghĩ lại mới cảm thấy vì để trói y lên chung một thuyền với Việt Vương mà thế lực thần bí kia quả thật đã không từ thủ đoạn.
Hiện tại Thẩm Úc cảm thấy thật may đã không làm gì với Việt Vương nếu không hiện tại y sẽ cảm thấy rất ghê tởm.
"A Úc, tập trung đi."
Giọng nói khàn khàn của nam nhân đã gọi suy nghĩ của Thẩm Úc trở lại, ngay sau đó, y cũng không rảnh để hồi tưởng lại mọi chuyện nữa.
Như là đặt mình vào biển rộng lớn bát ngát, y chỉ có thể phập phồng, phập phồng theo sóng biển.
Sau lưng là mặt bàn cứng rắn, ngón tay của Thẩm Úc túm chặt lấy áo bào màu đen đang rũ xuống bên cạnh, để lại từng nếp gấp.
Không biết đã qua bao lâu, sóng biển rốt cuộc cũng ngừng, Thẩm Úc hơi mờ mịt mà nhìn về phía nam nhân đang gần trong gang tấc, thân thể không ngừng rùng mình.
Thương Quân Lẫm lấy chiếc khăn dự phòng một bên qua, tùy ý lau bàn tay đã bị thấm ướt, khuỷu tay chống ở bên đầu thanh niên, cúi người nói: "A Úc, thoải mái không?"
Giọng nói của nam nhân khàn khàn, mang theo dục vọng chưa tiêu tán, gây rung động lòng người.
Thẩm Úc mơ hồ thu hồi lại những suy nghĩ trong đầu, nhớ lại những chuyện vừa rồi xảy ra, mặt y lại càng đỏ hơn.
Thương Quân Lẫm cũng không nghĩ y sẽ trả lời, hắn sửa sang lại quần áo giúp y rồi ôm người đặt lên chiếc giường.
Đuôi mắt của thanh niên đỏ ửng làm người ta cảm thấy thương tiếc, trong chốc lát Thương Quân Lẫm cũng không muốn buông tay, ôm chặt người vào trong ngực.
"Bệ hạ......" Thẩm Úc không được tự nhiên cử động, hiện tại giọng của y cũng khàn khàn chứ cũng không giống như ngày thường. Nghe thế ánh mắt Thương Quân Lẫm lại càng tối hơn.
"A Úc cũng giúp trẫm chút được không?" Thương Quân Lẫm bám vào bên tai Thẩm Úc, lẩm bẩm.
Thẩm Úc có chút khó chịu, vừa mới được trợ giúp một lần nên nếu giờ từ chối rồi để mặc Thương Quân Lẫm thì không tốt lắm.
Nhìn ra y đã buông lỏng, Thương Quân Lẫm lại càng không ngừng cố gắng: "Không khó, làm giống như hồi nãy trẫm đã làm cho ngươi, được không?"
Theo bản năng, Thẩm Úc muốn nói không muốn, nhưng Thương Quân Lẫm đã không chờ y nói mà đã nắm lấy tay y, Thẩm Úc không còn cách nào khác chỉ đành để mặc hắn lôi kéo.
Mạnh công công đợi ở bên ngoài rất lâu thì mới nghe thấy tiếng gọi đưa nước vào của Thương Quân Lẫm vọng ra từ trong phòng, ông vội gọi cung nhân đưa tới.
Nước ấm đã được chuẩn bị tốt từ trước, ông tự mình dẫn người vào trong, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Người của Ngọc Chương Cung vừa mới được cảnh cáo qua, cũng cúi đầu, không dám làm gây ra chút sai lầm nào.
Trong phòng tối tăm, tầng tầng lớp lớp giường màn đã che đậy mọi thứ, Mạnh công công kêu người đặt nước ấm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ còn có gì phân phó không?"
"Nơi này không cần hầu hạ, đi chuẩn bị một ít thức ăn nóng, đợi lát nữa đưa lên."
"Vâng ạ." Mạnh công công dẫn đầu lui ra.
Sau khi không còn người nào, Thương Quân Lẫm ôm người dậy, đặt người vào trong thùng tắm đang nóng hôi hổi kia.
Nước ấm giúp thư giãn, ngâm một hồi, Thẩm Úc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại một lần nữa quay lại trên giường nằm.
Thẩm Úc nằm một hồi, đột nhiên nhớ ra, ngồi thẳng lại, quay qua phía Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, hình như kết quả cuối cùng còn chưa có đúng không?"
Đáng tiếc giờ phút này đuôi mắt thanh niên phiếm hồng, trên mặt cũng đỏ ửng khác thường, không hề có chút khí thế đe dọa nào.
Thương Quân Lẫm nhìn thanh niên đang "Hưng sư vấn tội"* kia, chỉ muốn ôm người vào trong lồng ngực. (Hỏi tội.)
Động tác trên tay cũng không ngừng lại, hắn nói: "A Úc nghĩ như thế nào?"
Còn có thể như thế nào nữa? Thẩm Úc liếc mắt nhìn hắn, tiền đặt cược đều bị hắn đòi cả vốn lẫn lời rồi.
"Như vậy nếu lúc có thành tích thi đình, Giang Hoài Thanh đạt hạng nhất thì trẫm sẽ thực hiện chuyện lúc trước đã đồng ý, thế nào?"
"Nếu người thắng vẫn là bệ hạ thì sao?"
" Thì A Úc không cần làm gì hết."
Lúc này Thẩm Úc mới miễn cưỡng vừa lòng.
Thấy lông vừa xù lên đã được vuốt xuống, Thương Quân Lẫm hôn lên thái dương Thẩm Úc: "Ngày yết bảng A Úc phải rời cung sao?"
"Lúc trước bệ hạ đã đồng ý với ta, không được đổi ý."
"Được."
Ngày yết bảng rất nhanh đã đến, Thẩm Úc muốn gặp Giang Hoài Thanh trước nên hai người vừa đi đến Nghênh Tinh Lâu liền thấy Giang Hoài Thanh cùng Hạ Thừa Vũ đi tới.
Hôm nay Nghênh Tinh Lâu náo nhiệt hơn ngày thường nhiều, các học sinh tụ tập với nhau, vừa khẩn trương vừa mong chờ kết quả cuối cùng.
So sánh với bọn họ thì trông Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ có vẻ rất bình tĩnh.
"Hôm nay sao trông Hoài Thanh có vẻ không khẩn trương lắm?" Thẩm Úc gắp một khối đậu hũ vào trong chén Thương Quân Lẫm.
Lần trước Thẩm Úc phát hiện Thương Quân Lẫm rất thích đậu hũ ở đây, Thẩm Úc cũng cảm thấy món này làm không tồi, cắn vào liền cảm nhận được sự non mềm nhiều nước của nó.
"Hai ngày trước vẫn còn khẩn trương, hôm nay đột nhiên cảm thấy mọi chuyện cũng đã có kết quả nhất định, dù có khẩn trương cũng không thay đổi được cái gì." Giang Hoài Thanh nói.
"Quả thật như vậy, khoảng thời gian trước ngươi viết thư cho ta, làm cho một người không tham gia khoa cử như ta cũng khẩn trương theo, còn bị A Lẫm giễu cợt một phen."
"Chuyện này...... Là ta không đúng, khiến cho Dư huynh phải lo âu theo." Trên mặt Giang Hoài Thanh đầy vẻ hối lỗi.
"Không sao, thi