"Không đi đâu." Thẩm Úc không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, y có thể tưởng tượng được sau khi Thương Quân Lẫm công khai dẫn y đi đại điện thì các đại thần sẽ có phản ứng gì.
Thẩm Úc cảm thấy vì để trái tim của các đại thần đó được an lành thì y vẫn không nên đi xem náo nhiệt thì hơn.
"A Úc đang lo lắng cái gì vậy?" Thương Quân Lẫm vuốt ve phần da thịt non mịn ở cổ của Thẩm Úc, "Lo lắng các triều thần phản đối sao? Yên tâm, bọn họ sẽ không nói gì đâu."
Lần này xem như Thẩm Úc đã hiểu, việc Thương Quân Lẫm muốn dẫn y đi xem hiện trường thi đình không phải chỉ mới quyết định mà đã được quyết định tốt từ sớm, y có chút khó hiểu hỏi: "Vì sao bệ hạ cứ nhất định phải mang ta đi?"
"Có phải A Úc đã quên giữa chúng ta còn có một món cược hay không? A Úc không muốn được xem kết quả trước sao?" Thương Quân Lẫm nhỏ giọng dụ dỗ.
Thẩm Úc nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Đương nhiên sẽ không quên, bệ hạ đã đòi tiền đặt cược từ trước, kết quả thi Đình có ra sao cũng không có gì khác nhau."
Thẩm Úc nghĩ đến cảnh tưởng ngày đó, trên mặt lại nóng lên.
Hai mắt mỹ nhân chất chứa sự xấu hổ, trên mặt mang theo phấn hồng nhợt nhạt, Thương Quân Lẫm hơi động lòng.
Hắn ghé sát vào chỗ có màu hồng nhạt kia, hôn xuống: "Là trẫm muốn mang A Úc đi xem, A Úc cứ xem như đi cùng trẫm, được không?"
"Bệ hạ," Thẩm Úc tỏ vẻ thấu tình đạt lý nói "Từ xưa đến nay hậu cung không được tham gia vào mấy chuyện này, bệ hạ bàn luận chuyện trên triều với ta đã là một sự ưu ái, thi đình không thể so với những chuyện khác, từ góc nhìn kia có thể thấy ta thân là một quý quân thì không nên đặt chân đến đó."
"Vợ chồng vốn là một thể, A Úc và trẫm cũng chẳng cần phân biệt ngươi hay ta, chuyện trẫm có thể làm thì A Úc cũng có thể làm, chỗ trẫm có thể đi thì A Úc cũng có thể đi."
Thương Quân Lẫm thân mật cọ lên gương mặt Thẩm Úc, "Trẫm biết A Úc rất có tài, khiến ngươi bị vây trong hậu cung là không công bằng đối với ngươi, trẫm không thể chấp nhận chuyện trẫm che giấu tài hoa của A Úc."
Thẩm Úc sửng sốt, không ngờ Thương Quân Lẫm sẽ nói ra lời như vậy, trong lòng trở nên bủn rủn, không hề phát hiện vị ngọt ngào ẩn nấp trong đó đang chậm rãi lan tỏa.
Thẩm Úc há miệng thở dốc, trong giọng nói có chút thiếu trơn tru: "Vốn dĩ ta cũng không để ý chuyện này, bệ hạ không cần vì ta mà làm mấy chuyện này đâu."
Thương Quân Lẫm kéo người vào lồng ngực rồi ôm chặt: "Coi như là vì thỏa mãn niềm vui của trẫm đi, A Úc."
Vốn A Úc của hắn nên là chú ưng bay lượn trên chân trời nhưng lại vì hắn, bởi vì sự ngu xuẩn của Trấn Bắc Hầu mà bị vây nhốt trong hậu cung, nhưng hắn cũng không muốn buông tha y, A Úc của hắn, y chỉ có thể đứng bên người hắn, chỉ có thể là của hắn!
Thẩm Úc bị nói đến không còn biện pháp nào khác nên đành đồng ý.
Thương Quân Lẫm vui vẻ mà bế người lên, nhỏ giọng nói: "Thật ra ngồi ở trên kia rất nhàm chán, hơn một canh giờ không được làm gì hết."
Thẩm Úc sờ những sợi tóc buông xuống của nam nhân: "Cho nên bệ hạ muốn ta ngồi cùng để giúp ngươi giải sầu?"
"A Úc nghĩ như vậy cũng đúng."
Thẩm Úc cười khẽ một tiếng, đôi tay giữ chặt gương mặt của nam nhân: "Bệ hạ không cần cảm thấy mình đã làm chậm trễ ta, vào cung là lựa chọn của chính ta, không có bất cứ kẻ nào ép buộc ta, bệ hạ đối xử với ta tốt như vậy trong lòng ta rất vui, bệ hạ cũng không cần phải để ta thể hiện tài năng của mình ở trên triều, ta không thích."
Thẩm Úc thẳng nhìn chằm chằm đôi mắt của Thương Quân Lẫm như là muốn xem xem hắn đang nghĩ gì trong lòng, lại lần nữa nhấn mạnh: "Thứ ta thích là không gánh nặng, không rằng buộc chứ không phải sự lừa gạt không có chừng mực vĩnh viễn, bệ hạ à."
Ở bên người Thương Quân Lẫm, y cảm thấy rất an bình, nói y ích kỷ cũng được, yếu đuối cũng được nhưng y thật sự rất chán ghét cuộc sống của kiếp trước, rất ghét cảm giác mỗi bước đi đều phải tính toán từng bước. Ban đầu lúc vào cung y cũng không định ở đây lâu, là nhờ Thương Quân Lẫm cho y được trải nghiệm một cách sống khác
——hoá ra cảm giác có người che mưa chắn gió cho là như vậy.
Trong mắt Thương Quân Lẫm là một mảnh đen đặc, sau một lúc lâu hắn đột nhiên cười, "A Úc, dù cho ngươi có muốn thì trẫm cũng sẽ không cho ngươi cơ hội thoát khỏi trẫm."
A Úc là của hắn, nếu đã đi tới trước mặt hắn thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc rời khỏi hắn!
Tin tức Thương Quân Lẫm muốn mang Thẩm Úc đi thi đình cũng đã được các đại thần thông qua, mấy người hiểu rõ tính tình của Thương Quân Lẫm không đưa ra ý kiến gì, bình tĩnh tiếp nhận chuyện này. Còn có vài người cảm thấy không hài lòng nhưng thấy thừa tướng không phản đối nên bọn họ cũng không dám nói gì.
Xong việc, có người khó hiểu hỏi: "Dù bệ hạ có sủng ái quý quân đi nữa cũng nên có mức độ thôi chứ, đưa người vào trường thi đình thì còn ra cái dạng gì nữa?"
"Đúng vậy, sao thừa tướng không khuyên bệ hạ mà lại để bệ hạ làm bậy như vậy?"
Thừa tướng thong thả sửa sang lại tay áo của mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: "Các ngươi cảm thấy bệ hạ nói chuyện này với chúng ta là đang trưng cầu ý kiến của chúng ta sao?"
Mấy người nghĩ nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi.
"Hiển nhiên các ngươi cũng biết, không phải trong lòng bệ hạ đã sớm có quyết định hay sao, việc chúng ta phản đối trừ việc làm tăng sự ghét bỏ của bệ hạ ra thì còn có tác dụng khác sao?"
"Nhưng...... Từ xưa đến nay hậu cung không tham gia vào mấy chuyện này, trường hợp quan trọng thế này không phải quý quân càng nên né tránh để tránh bị tị hiềm sao?"
Thừa tướng nhớ tới thanh niên đưa ra ý kiến về chuyện thương nghiệp và phương pháp trị thủy, thở dài trong lòng, "Bệ hạ làm như vậy đương nhiên là có đạo lý riêng, chúng ta không cần nhọc lòng nhiều đâu."
Nếu không phải bởi vì Trấn Bắc Hầu mờ mắt khiến y bị nhốt vào hậu cung thì chắc giờ này thanh niên ấy phải tỏa sáng rực rỡ ở trên triều mới đúng.
Vài vị đại thần thấy thừa tướng kiên định đứng về phía bệ hạ nên cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đành nhắm mắt ngậm miệng, để bọn họ đi tìm bệ hạ vì việc này thì bọn họ trăm triệu lần không dám.
Những thư sinh thi rớt trong kì thi Hội đã lục tục rời đi kinh thành, hoặc là tìm một nghề nghiệp để làm, hoặc là về quê nhà tiếp tục ôn tập để ba năm sau tái chiến*. (Thi lại:))
Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ thân là người đứng đầu kì thi Hội, sau khi chọn xong các con đường khả quan để sau này
làm xong* thì cũng nghiêm túc đóng cửa ôn tập để chuẩn bị cho kì thi cuối cùng-thi Đình. (QT: ứng phó xong các con đường khả quan mã sau. Không hiểu lắm nên chém đại.)
Trong lúc này Nghênh Tinh Lâu lại lần nữa an tĩnh lại.
Sau khi Công Bộ thượng thư được bệ hạ cho phép liền phái người tìm Nghiêm Tranh để bàn chuyện tài trợ.
Sau khi nghe những lời người của Công Bộ nói xong, Nghiêm Tranh gấp quạt: "Biện pháp này rất có lợi đối với thương nhân chúng ta, không ngờ ta lại chiếm được chỗ tốt nhờ chuyện này."
"Nghiêm công tử không cần nói như thế, nếu Nghiêm công tử không có cái tâm thiện thì sao có chuyện này được." Người tới có ấn tượng tốt với Nghiêm Tranh nên lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần thân mật.
Sau một thời gian kính* qua kính lại, không khí càng thêm nhiệt liệt hơn, Nghiêm Tranh làm ăn buôn bán nhiều năm