"Chỉ có những lúc này thôi sao? Còn những lúc khác thì sao, A Úc sẽ không nghĩ đến trẫm sao?" Thương Quân Lẫm vẫn còn chưa thỏa mãn.
"Vậy thì bệ hạ muốn thế nào?"
"Mỗi ngày, mỗi một khoảnh khắc trẫm đều nghĩ về A Úc." Thương Quân Lẫm tràn ngập ám chỉ nói.
"Ồ, ta đã biết," Thẩm Úc kéo dài âm điệu, "Ý bệ hạ là muốn ta cũng sẽ luôn luôn nghĩ về bệ hạ sao?"
"Ừm." Thương Quân Lẫm rụt rè gật đầu.
Thẩm Úc ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực của Thương Quân Lẫm, trong mắt y ngậm ý cười, nói: "Bệ hạ có biết hiện tại mình giống thứ gì không?"
Thương Quân Lẫm đạt được mục tiêu, tâm trạng rất tốt, bàn tay đang đặt ở bên hông Thẩm Úc cũng nhẹ nhàng vuốt ve: "Trẫm giống thứ gì không quan trọng, A Úc đừng quên những gì đã đồng ý với trẫm mới quan trọng."
Đồng ý cái gì? Thẩm Úc đang muốn hỏi thì bỗng nhiên nhận ra Thương Quân Lẫm đang nói chuyện vừa rồi, đầu y lại đâm vào lồng ngực nam nhân thêm một lần nữa, tiếp đó, giọng nói rầu rĩ truyền tới: "Đã biết, mỗi ngày ta sẽ nghĩ về bệ hạ nhiều hơn một ít."
Một tay của Thương Quân Lẫm đặt ở sau lưng Thẩm Úc, hắn vuốt tay xuống theo mái tóc dài, trong lòng dâng lên một loại thỏa mãn.
Bọn họ đứng ở dưới ngọn đèn dầu sắp cạn, rời xa sự náo nhiệt, tạo nên một phần trời đất của riêng mình, không khí giữa hai người hòa hợp đến nỗi không thể cho phép bất cứ người nào xen vào.
Sau một khoảng thời gian lẳng lặng ôm nhau, Thương Quân Lẫm buông Thẩm Úc ra, hai người lại tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ phía trước.
"Sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay, các gia tộc quyền thế đó chắc chắn sẽ buông lỏng chuyện của Phương Gia Di hơn chút." Dù sao nhược điểm của bọn họ vẫn đang nằm ở trong tay Thương Quân Lẫm, dù có lên tiếng phản đối thì cũng sẽ không thể nắm chắc được như lúc trước.
"Trẫm cố ý cho bọn họ một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, còn phải xem bọn họ lựa chọn thế nào." Lúc nhắc tới các gia tộc đó, giọng nói của Thương Quân Lẫm không hề có chút cảm xúc nào.
"Vừa nãy ta thấy vị cô nương của Phương gia kia, lúc đứng giữa một đám thư sinh kia vẫn đối đáp rất thành thạo, không hề có chút gò bó nào, những người tiếp xúc với nàng cũng rất thản nhiên." Thẩm Úc không muốn làm giảm sự hứng thú của Thương Quân Lẫm, vì vậy y tùy ý xoay chuyển đề tài.
Hôm nay Phương Gia Di trang điểm thiên về sự trung tính* hơn, nàng không mặc váy áo vừa hoa lệ vừa rườm rà của nữ tử, trên đầu nàng cũng không gắn quá nhiều trâm cài nhưng đủ để khiến người khác vừa liếc mắt một cái đã biết nàng là nữ tử, như thế cũng sẽ không tạo nên cảm giác không hài hoà với bầu không khí của Quỳnh Lâm Yến. (Không rõ giới tính.)
"Trẫm cũng đã chú ý tới, nàng cũng có quan hệ tốt với Trạng Nguyên và Thám Hoa." Trong lúc ngồi ngay ngắn ở trên kia thì Thương Quân Lẫm vẫn không quên chú ý những động tác của những người ngồi ở phía dưới.
Quả thật Phương Gia Di cũng thích nói chuyện với Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ hơn so với những người khác, lúc nàng nói chuyện với hai người này thì bọn họ sẽ không có bất cứ biểu hiện khác thường nào đối với thân phận nữ tử của nàng. Mặc dù những người khác đã cố gắng khắc chế nhưng trong những lời nói hay hành động của bọn họ vẫn sẽ mang chút gì đó không thể nói ra.
Không khí của yến hội rất náo nhiệt, các thư sinh sẽ trao đổi và học hỏi tri thức của nhau, người có lá gan lớn một chút sẽ trực tiếp tìm các quan viên để dò hỏi các vấn đề.
Còn các quan viên thuộc các gia tộc quyền thế thì đang đứng ngồi không yên, hoàng đế có thể tùy ý rời khỏi bữa tiệc nhưng bọn họ thì không được, cho dù bọn họ có sốt ruột và muốn giải quyết chuyện của Dịch Giản Minh thì bây giờ cũng chỉ có thể ngồi yên ở chỗ này và miễn cưỡng nở nụ cười, hơn nữa bọn họ cũng không thể biểu hiện ra chút khác thường nào.
Dịch đại nhân gõ lên bàn: "Đã phái người đi truyền tin cho hai vị đại nhân kia chưa?"
"Đại nhân yên tâm, đã phái người đi."
Bởi vì thành tích sát nhau nên ba người Phương Gia Di, Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh cũng được sắp xếp vị trí gần nhau, Phương Gia Di là người thận trọng, nàng chú ý tới chuyện hôm nay không có nhiều quan viên thuộc các gia tộc quyền thế lắm nên nhỏ giọng hỏi:"Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao? Có vài vị đại nhân có biểu hiện rất kì lạ, cũng không thấy Dịch công tử đâu, ta nhớ lúc vừa tới đây còn đụng phải hắn."
Chuyện này tạm thời bị áp xuống nên Giang Hoài Thanh cũng không tiện nói rõ, vì vậy hắn hơi mịt mờ, nhỏ giọng nói: "Hắn làm chút chuyện bậy bạ nhưng vừa lúc bị bệ hạ bắt gặp."
Chỉ nói đến thế thôi, sau đó nói thêm hai câu nữa rồi hai bên thay đổi đề tài một cách rất tự nhiên.
Phía bên kia hai vị đại thần ở Nội Các cũng đã nhận được tin tức về những chuyện xảy ra ở Quỳnh Lâm Yến, đêm đó hai người đi đến chỗ thường dùng để bàn chuyện để ngồi xuống nói chuyện.
Hai vị đại thần ở Nội Các có xuất thân từ Phùng gia và Đoạn gia, bọn họ rất có tiếng nói khi đứng giữa các gia tộc quyền thế ở kinh thành.
Sau khi ngồi xuống, hai người phất tay để tất cả mọi người lui ra.
Phùng đại nhân: "Bệ hạ hoãn việc xử lý chuyện này ra sau là có ý gì?"
Đoạn đại nhân: "Rất rõ ràng mà, bệ hạ là đang ép chúng ta nhân nhượng, nếu không thì dựa theo tính cách của bệ hạ thì hắn* sẽ trực tiếp xử lý người ngay lúc đó chứ sẽ không cho chúng ta thời gian để phản ứng đâu."(Đang nói xấu nên đừng hỏi sao không dùng kính ngữ nha.)
Phùng đại nhân: "Nói cũng đúng, sao bệ hạ lại vẫn vậy nhỉ, vẫn trước sau như một, không nghe lọt tai những lời khuyên."
Đoạn đại nhân: "Nếu hắn có thể nghe lọt tai thì đã không phải là hắn, ngươi đã quên những chuyện hắn làm lúc vừa mới lên ngôi sao? Tiên đế muốn hắn giữ Việt Vương ở lại kinh thành để Việt Vương được sống trong sự vinh hiển, nhưng hắn không màng đến sự phản đối của quần thần mà trực tiếp tiễn người đi, lúc ấy hắn đã xử lý bao nhiêu quan viên phản đối hắn chứ?"
Phùng đại nhân: "Việt Vương cũng không có chút triển vọng nào, nếu không chúng ta cũng không cần khó xử như thế."
Đoạn đại nhân: "Ta thấy hắn đã dâng lên ý định giết Việt Vương rồi, lần này hắn đã bỏ tù Việt Vương, lại còn không cho Việt Vương cơ hội phản bác mà trực tiếp đẩy tội danh cho Việt Vương, biến Việt Vương thành chủ mưu đứng sau màn trong vụ án làm rối loạn kỉ cương kia, nếu Việt Vương muốn xoay người thì có thể nói là khó càng thêm khó."
Phùng đại nhân: "Bên kia đã liên hệ với chúng ta, nói muốn muốn chúng ta giúp một tay, chúng ta có nên ra tay không?"
Đoạn đại nhân: "Không cần nóng nảy, phải chờ tới cuối cùng thì mới có thể thấy kết quả."
Phùng đại nhân: "Còn chuyện về khoa cử lần này thì sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự để hắn đạt được điều hắn mong muốn sao?"
Đoạn đại nhân: "Nếu không còn có thể làm như thế nào? Hắn quyết tâm nâng đỡ những quan viên nhà nghèo để đối đầu với chúng ta, hiện tại càng quá đáng hơn, cho phép nữ tử vào triều làm quan, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự hủy đi thành quả của mình."
Ngày hôm sau lúc lâm triều, khi đang thảo luận về chuyện nữ tử vào triều làm quan thì những lời phản đối đã giảm bớt rất nhiều, ngoại trừ chuyện chức quan của Phương Gia Di còn chưa được quyết định ra thì tất cả những người khác đã được định ra.
Theo thời tiết càng ngày càng ấm áp thì thời gian Thẩm Úc ra khỏi phòng cũng dài hơn, Cố thái y cũng đã nói y có thể ra ngoài đi lại nhiều hơn.
Thương Quân Lẫm thật sự rất chú ý đến sức khỏe của Thẩm Úc, sau khi nghe Cố thái y nói Thẩm Úc hoạt động nhiều sẽ tốt hơn thì hắn đã lôi kéo Thẩm Úc đi dạo một thời gian dài.
Vốn dĩ Thương Quân Lẫm còn muốn để Thẩm Úc tập võ, huấn luyện sức khỏe nhưng bị Thẩm Úc từ chối ngay và luôn, sống lại một đời y chỉ nghĩ làm thế nào để được thoải mái hơn mà thôi.
Lúc chạng vạng, hai người đã ăn tối xong, Thương Quân Lẫm buông hết mọi công việc ra rồi nắm tay Thẩm Úc đi ra vườn hoa nhỏ của Ngọc Chương Cung để tản bộ.
"Phùng gia và Đoạn gia?" Bước chân của Thẩm Úc hơi dừng lại một chút, y có ấn tượng với hai gia tộc này bởi vì kiếp trước hai gia tộc này đều ngầm đứng về phía Việt Vương, trước khi Việt Vương làm được việc thì bọn họ cũng đã góp phần để hắn làm gì cũng thuận lợi hơn.
"Thật ra Phùng gia và Đoạn gia đều đã chiếm cứ một phần ở Đại Hoàn từ lúc Đại Hoàn vừa mới dựng nước, nhưng thời điểm bọn họ cường thịnh nhất chính là những năm cuối khi tiên đế còn tại vị, lúc đó tiên đế sủng ái bọn gian thần, nịnh thần, thân nắm quyền to nhưng lại không đặt trong tay nên đã bị mấy gia tộc quyền thế vẫn luôn như hổ rình mồi kia ngoạm mất, trong số đó thì hai nhà đoạt được nhiều lợi ích nhất chính là Phùng gia và Đoạn gia."
Thấy Thẩm Úc cảm thấy hứng thú về Phùng gia và Đoạn gia nên Thương Quân Lẫm nhiều lời hơn chút.
"Lúc trẫm lên ngôi