Ánh mắt Thương Quân Lẫm bỗng chốc có tính xâm lược hẳn lên.
Hắn không trả lời y mà là trực tiếp cúi đầu, bắt lấy môi của thanh niên.
Hương vị vẫn ngọt lành giống như trong trí nhớ, cánh môi bị lực mút vào, hơi thở của nam nhân lại càng trầm trọng hơn, một tay hắn đặt ở sau gáy của Thẩm Úc, không cho y bất cứ cơ hội nào để hối hận.
Nụ hôn này lâu dài, lại đầy mạnh mẽ, Thẩm Úc không cam lòng chịu yếu thế nên cũng đón nhận nó, cùng đi vào để múa.
Không biết hai tay của y đã nắm chặt quần áo của nam nhân từ khi nào, thân thể y hơi ngửa ra sau, đầu bị bắt nâng lên để thừa nhận từng cơn công kích đang ngày một mãnh liệt của nam nhân.
Thẩm Úc không nhắm mắt lại, y có thể nhìn thấy gương mặt đang phóng đại của nam nhân, còn có thể xuyên thấu qua một góc mà nhìn thấy dù trên đỉnh đầu.
Hoa văn trên dù như đang xoay tròn, mọi thứ trước mắt đều dần trở nên kỳ quái, lực áp lên môi cũng càng ngày càng nặng......
Thẩm Úc chậm rãi khép mắt, đôi tay y chủ động đặt lên cái eo mạnh mẽ và có lực của nam nhân.
Dưới cơn mưa bụi mông lung, một chiếc dù màu xanh lá đã che khuất màn mưa, cũng che khuất cảnh xuân tươi đẹp.
Mạnh công công và Mộ Tịch đang đứng phía sau hai người, nhưng vì đứng cách hai người khá xa nên chỉ có thể nhìn thấy hai thân thể đang kề sát vào nhau và chiếc dù che khuất cả hai người.
Một nụ hôn nhưng không biết đã giằng co bao lâu, Thẩm Úc chậm rãi buông ra nhưng nam nhân vẫn chưa chịu rút lui, hô hấp hắn vẫn kề sát vào cánh môi của Thẩm Úc.
Thẩm Úc tỉnh táo lại, thoát khỏi ảo cảnh.
Y không đẩy Thương Quân Lẫm ra, hô hấp hai người vẫn đang đan chéo vào nhau, chỉ một chiếc dù nhưng đã ngăn cách bọn họ khỏi thế giới bên ngoài, giờ khắc này y không nghĩ gì hết mà mặc kệ tất cả mọi thứ, thế giới này chỉ còn lại y và Thương Quân Lẫm, y có thể để mặc mình đắm chìm trong thế giới nho nhỏ này.
Hô hấp của nam nhân đang phả lên mặt y rồi một nụ hôn rơi xuống mang theo sự trấn an, tâm trạng của Thẩm Úc cũng dần bình tĩnh trở lại.
Mưa không ngừng rơi xuống nhưng vẫn không thể ngăn cản được tình ý dưới cây dù, cuối cùng Thương Quân Lẫm vẫn lo Thẩm Úc sẽ cảm lạnh nên đã chủ động đưa ra về phòng.
Thẩm Úc ở bên ngoài đủ rồi nên cũng không phản đối.
Tạnh mưa rồi, mặt trời lại treo trên trời cao thêm một lần nữa, Thẩm Úc giơ tay che mắt: "Hôm nay thời tiết thật thú vị."
Y nhớ rõ ràng trước lúc mình ngủ trưa thì mặt trời vẫn đang nằm trên cao, sau một cơn mưa thì mặt trời lại trở lại thêm một lần nữa, cứ như mặt trời cũng chọn giờ ngọ để nghỉ ngơi một lát.
Thương Quân Lẫm cất dù, đưa cho Mạnh công công đang đứng phía sau, hắn duỗi tay sờ thử quần áo của Thẩm Úc, thấy không bị ướt thì mới yên lòng.
"Bệ hạ bị ướt rồi," tuy rằng trên quần áo màu đen thì rất khó thấy nhưng lúc đến gần Thẩm Úc vẫn có thể nhìn thấy bả vai của nam nhân đã bị ướt, "Trước tiên bệ hạ hãy thay quần áo đi đã."
Mạnh công công vội đưa quần áo sạch sẽ tới, Thương Quân Lẫm nhìn thấy sự quan tâm trong đáy mắt của Thẩm Úc, cuối cùng cũng không thể nói ra lời cự tuyệt mà đi qua một bên thay quần áo.
"Vừa nãy A Úc đã quan tâm trẫm sao?" Thương Quân Lẫm thay quần áo xong rồi đi ra kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực mình rồi cười hỏi.
"Nếu bệ hạ vì ta mà nhiễm phong hàn thì không tốt lắm." Thẩm Úc nhích lại gần hắn, cảm nhận được hơi ấm đang không ngừng truyền tới từ trên người nam nhân liền híp mắt lại.
Hai người nói một lát thì Mạnh công công đi vào, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân cầu kiến."
Cuộc chiến giữa các gia tộc quyền thế và hoàng quyền cũng nên dừng lại được rồi.
"Bệ hạ bận thì đi đi, ta đọc sách một lát." Thẩm Úc đã khôi phục lại, dù sao y cũng không phải chú chim nhỏ lạc đàn chỉ biết ỷ vào Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm thấy y không hề có chút miễn cưỡng nào nên nói: "Trẫm đi một lát thôi, sau khi xử lý mọi chuyện xong thì trẫm sẽ trở về với ngươi."
Bầu trời đã trong xanh trở lại, cơn mưa vừa rồi cứ như chỉ là một giấc mộng, Thương Quân Lẫm nghĩ đến thanh niên bỗng trở nên chủ động và nhiệt tình hơn dưới cơn mưa bụi kia thì tâm trạng rất tốt, khoé miệng còn hơi cong lên.
Lúc đi đến Ngự Thư Phòng thì Thương Quân Lẫm lại biến trở về bộ dạng người sống chớ gần như bình thường kia, Mạnh công công thu hết tất cả sự biến hoá này vào trong mắt, ông thầm hô lên trong lòng, cũng chỉ có một mình quý quân mới có thể khiến bệ hạ mềm lòng.
Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân đều biết, bọn họ chủ động tới tìm Thương Quân Lẫm cũng đã đại biểu cho việc các gia tộc quyền thế tình nguyện cúi đầu, cuộc chiến này bọn họ đã thua rồi.
"Các ngươi tới tìm trẫm là vì có chuyện gì quan trọng sao?" Thương Quân Lẫm ngồi ở trên cao, hắn đang nhìn xuống để đánh giá hai vị đại thần của Nội Các, hai vị này cũng không còn trẻ.
Hai người quỳ xuống hành lễ, sau khi được đứng dậy mới nói: "Chúng thần tới vì những chuyện xảy ra trong Quỳnh Lâm Yến."
"Các ngươi cũng biết à?" Thương Quân Lẫm dùng một tay đỡ trán, "Nói xem xem các ngươi tính xử lý như thế nào."
Sau khi đám Dịch Giản Minh bị dẫn đi thì cũng bị giam mất, không cho bất cứ ai tới thăm hỏi, Thương Quân Lẫm vẫn không chịu hạ lệnh để nói muốn xử lí bọn họ như thế nào, các gia tộc đó không thể ngồi yên nên đành nhờ hai nhờ hai vị đại thần của Nội Các ra mặt.
Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân cũng biết chuyện này nói lớn thì sẽ lớn, nhưng nói nhỏ thì sẽ nhỏ, hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của Thương Quân Lẫm, nhưng bọn họ không đoán được suy nghĩ của Thương Quân Lẫm nên cũng không thể làm gì được.
"Bệ hạ, quả thật những bọn trẻ làm có chút không ổn nhưng chúng thần đã kiểm chứng qua, quả thật bọn nó không hề ra tay với người ta mà cả hai bên đều chỉ mâu thuẫn trong lời nói thôi......"
Điều khiến bọn họ cảm thấy may mắn nhất chính là bọn họ không thật sự ra tay, nếu những người này còn chưa ra tay thì tất cả cũng chỉ là những lời nói, chỉ được xem là kế hoạch thôi, chỉ cần bọn họ vẫn chưa thực hiện những chuyện đó thì bọn họ vẫn còn một con đường sống.
Thương Quân Lẫm không ngắt lời hai người mà để mặc bọn họ nói cho xong, sau đó mới nói: "Cho nên nếu theo như lời các ngươi nói thì trẫm đang chuyện bé xé ra to đúng không?"
"Thần không dám!"
"Thần biết lần này cách làm của mấy đứa nhỏ không thỏa đáng lắm nhưng sau này mọi người cũng sẽ gặp lại nhau ở trong triều, cũng sẽ phải cởi bỏ hiểu lầm, nếu bệ hạ không ngại thì cho bọn hắn một cơ hội đi, để cho bọn họ đối mặt với nhau để giải trừ hiểu lầm."
"Nếu mỗi người đều nói như thế thì đâu còn có uy nghiêm của triều đình chứ? Trẫm tin hai vị đại nhân cũng không muốn chứng kiến cảnh mình không được tôn trọng, đúng chứ?"
Biểu cảm trên mặt của Thương Quân Lẫm không hề thay đổi chút nào, cục đá trong lòng của Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân đang dần chìm xuống sâu hơn, tuy rằng trước lúc đến đã đoán được chuyện này nhưng chưa tới khoảnh khắc cuối cùng thì bọn họ vẫn muốn giãy giụa một chút.
Sau một hồi nói chuyện, chắc khoảng chừng hai canh giờ* thì Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân mới rời khỏi Ngự Thư Phòng, lúc này trời đã tối rồi.(4 tiếng.)
Hai người liếc nhau, đều thấy được sự chua xót ở trong mắt đối phương, suy cho đến cùng thì Thương Quân Lẫm vẫn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, biến thành một quân vương mà bọn họ không thể dễ dàng lay động.
Hai người không trở về phủ luôn mà tới chỗ thường hay đến để tụ họp, có những lời chỉ có thể lén nói mà thôi.
————-
"Cuối cùng cũng là do chúng ta đã quá xem nhẹ hắn, từ lúc bắt đầu chúng ta đã nên hiểu rõ, có một số người đã được định sẵn là không thể khống chế được." Phùng đại nhân thở dài thườn thượt.
Đoạn đại nhân nhíu chặt mày: "Nhưng tình hình lúc ấy ngoại trừ vị này ra thì chúng ta không có lựa chọn nào khác, Việt Vương không có căn cơ gì, chắc chắn không phải đối thủ của hắn, các hoàng tử khác lại càng không cần phải nói, không có chút năng lực nào, còn không bằng cả Việt Vương."
Phùng đại nhân: "Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Đoạn đại nhân: "Còn có thể làm gì bây