Lực tay Thương Trì rất mạnh, nam tử bị đánh liền lùi về sau ba bước, đầu óc mơ màng, não muốn bay ra ngoài, gã ôm mặt hỏi lại: “Ngươi là ai?”Trông thấy Thương Trì đến đây, Tiểu Hạc Tử giật mình nhấc chân lượn một vòng, nhanh chóng trốn sau lưng Thương Trì, ló một nửa khuôn mặt ra, nhìn vẻ mặt bối rối và bực tức của nam tử kia.“Ta là ai?” Thương Trì phất tay áo, hất mũi, khí thế hiên ngang: “Ta là ca ca của muội ấy, cũng là người ngươi không thể chọc nổi, còn dám nói muội ấy béo, người ngươi không chọc nổi là ta đây...”Nói đến đây, Thương Trì vỗ ngực, còn nhấn chữ “ta” kéo dài ra: “Đêm nay sẽ phun lửa đốt cả nhà ngươi, thiêu ngươi đến nỗi có chân nhưng không có quần để mặc.”“Ha, ta biết ngươi là ai, không phải là người nghèo biểu diễn trò tạp kỹ trên phố Đông Quan để kiếm tiền sao.” Nghe được hai chữ phun lửa, trong nháy mặt nam tử đã nhận ra Thương Trì ở dưới ánh nắng mặt trời phô ra khí thế anh hùng.Thương Trì hận cái dáng vẻ không coi ai ra gì của gã, hận không thể há miệng phun một luồng Thanh Hỏa ra, đốt cho gã phải quỳ xuống xin tha.
Cổ họng hắn có tiếng quắc quắc, trong cổ họng bùng lên một ngọn lửa cháy phừng phực nhưng phải cố nuốt vào bụng, vẻ mặt bực dọc, nói: “Ngươi đã biết ta là ai, thế thì rất tốt, ta là một người nghèo có thể trò chuyện với ngài Long Vương, ngài Long Vương mới nói với ta xong, đêm nay muốn nhà ngươi nhận lấy kết cục mưa to gió lớn ầm ầm, chìm không chết thứ đê tiện như ngươi đâu.”“Ngươi có thể trò chuyện với ngài Long Vương, ta còn có thể thi đối đáp với Lôi Thần.
Đêm nay ngài Long Vương đổ mưa xuống nhà ta, thì ta theo họ ngươi.” Nam tử ngửa mặt cười to, chẳng sợ màn ra oai phủ đầu của Thương Trì, tai gã nghe thấy, đều là những lời hoang đường.“Không thể được!” Người có cùng họ, hợp lại thành “nhà”, Thương Trì chán ghét trả lời: “Ta mới không thèm qua lại với nhà ngươi, miệng buồn nôn đến phát gớm, tâm cũng buồn nôn đến phát tởm.”Thương Trì trả lời như thế, trên mặt nam tử kia tràn đầy sự khinh miệt, phất ống tay áo, nói: “Chậc chậc, kẻ nghèo nàn, lấy đâu ra bản lĩnh? Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ thôi, chỉ có thể làm nô lệ cho bọn ta.”Thương Trì thầm nhớ kỹ gương mặt của nam tử trước mắt, sấm chớp tích tụ giống như yêu quái, trong lòng toan tính muốn đêm nay cầm Thái Tuế, Vũ Hỏa, nhưng không hủy thân thể, để gã gặm nhắm nỗi sợ hãi, sau này khiêm khiêm tốn tốn, không tỏ ra bộ dạng nghênh ngang trước mặt người khác nữa.Thương Trì xoa xoa mũi, dẫn Tiểu Hạc Tử về Đông Hải.Tự dưng bị bắt nạt, tâm trạng Tiểu Hạc Tử không tốt, thấp người xuống, ngồi trên lưng rồng lắc lư lên xuống, ủ rũ gục đầu, mi mắt rũ xuống, nắm lấy nhúm lông trên đầu rồng, hễ mất tập trung là lực ở ngón tay không thể kiểm soát, tức giận bừng bừng nhổ mấy cọng.Thương Trì đau đến nỗi rít lên, hắn bay chầm chậm trên tầng mây: “Sao không nói gì hết vậy?”Tiểu Hạc Tử ném lông rồng ra không trung, không đáp lại.
Mắt Thương Trì nhìn ra dáng vẻ tinh nghịch của Tiểu Hạc Tử đã không còn, bèn nói: “Không vui à? Hay là ta mua kẹo đường cho muội nhé?”Khóe miệng Tiểu Hạc Tử khẽ cong, nhẹ nhàng gật đầu.
Lần đầu tiên thấy Tiểu Hạc Tử không vui vẻ, Thương Trì bèn nghĩ cách để an ủi: “Miệng tên đó láo toét, muội không cần để trong lòng, muội là cá chép, béo thì đã sao, béo mới có phúc khí.
Hôm nay chịu oan ức, nhưng ta không cam chịu, đêm nay Thương Trì ca ca sẽ cho tên đó biết chữ “sai” được viết như thế nào, Thương Trì ca ca đấu không lại à?”Lúc nói lời này, Thương Trì kiêu ngạo đến nỗi khóe mắt và khóe miệng cũng có vài phần đắc ý, mí mắt Tiểu Hạc Tử khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng đáp: “Đọ qua được đã.” Thương Trì không giỏi giang chuyện gì cả, nhưng chuyện đánh người mắng người thì không ai có thể bì được.“Đừng buồn nữa, muội có buồn, cũng không phải quỷ tinh linh kia, cúi đầu một cái, thịt trên mặt dồn xuống cằm, tích thành ba ngấn thịt, lưng hơi cong, thịt trên người dồn xuống phần bụng...!Nhìn ta có giống người khổ đâu nào, mà lại giống kẻ nhàm chán lười nhác.
Nhìn Thương Trì ca ca một cái xem, dù lười biếng nhưng lưng vẫn thẳng, đầu vẫn ngẩng cao, cho người ta nhìn vào rồi tinh thần, khí thế cũng sẽ tốt lên, ngươi nói xem có đúng không?” Thương Trì nói, ngẩng đầu lên chút, đuôi rồng ở khoảng không, lúc này giống như con cá đang bơi lội, vừa di chuyển nhẹ nhàng vừa lắc lư.Đã rất lâu rồi lông trên người hắn chưa được người ta chải chuốt, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư, nhúm lông trắng như tuyết lại bị nhổ khỏi cơ thể rồng, tựa như hoa liễu rơi xuống.
Tiểu Hạc Tử nghe thấy thế, từ buồn hóa vui, bật cười khanh khách nói: “Thương Trì ca ca, huynh rụng nhiều lông thật, sau này sẽ biến thành một con rồng lớn trụi lông.”Tiểu Hạc Tử đùa, Thương Trì cũng không để ý đến những lời nói vừa mới nghe, vẫy đuôi rồng, tăng tốc bay đi, về nhà nhờ Kiều Hồng Hi chải lông.Đến Đông Hải, hai