[MỸ NHÂN HỆ LIỆT QUYỂN I] TA XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN ĐỆ NHẤT!

Nhiệm vụ ngẫu nhiên


trước sau

Giọng...giọng nói này...tiểu công chúa???

Triệu Cảnh vừa nghe thấy giọng nói kia, trái tim điên cuồng run rẩy giống như không thể tin vào tai mình, mắt trợn to nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Tiểu cô nương đi trước bận một thân y phục thiên thanh, áo khoác ngoài màu xanh ngọc thêu hoa văn mây trắng bằng chỉ bạc, khuôn mặt xinh đẹp xuất trần, đẹp đến không thể tin được, phía sau là hai nam tử một đen một trắng, một lạnh lùng một mỉm cười hộ tống.

Người vừa nói chính là mỹ nhân xinh đẹp đi trước kia!

Giọng nói này, khuôn mặt này chính là độc nhất vô nhị, chỉ cần là người dân của Nam Tấn đều sẽ biết người này chính là tiểu công chúa bảo bối của hoàng đế, là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, có quyền, có thế, có sắc.

Nội tâm Triệu Cảnh tan vỡ thành nghìn mảnh, lúc này ông ta thật sự không muốn sống nữa, ông ta sớm còn nghĩ tiểu công chúa căn bản sẽ không quan tâm đến chuyện này, ai có thể ngờ...

Bây giờ phải làm sao đây?

Chu Trình An vừa nghe thấy tiếng nói kia liền quay đầu đi về phía tiểu cô nương, cúi đầu trịnh trọng chắp tay hành lễ: "Thần Chu Trình An! Tham kiến tiểu công chúa, Nhị điện hạ, Tam điện hạ!"

Lục Trì Mạn mỉm cười phất tay, trong lòng vui mừng cười nói: "Chu đại nhân không cần đa lễ!"

Cuối cùng cũng có người hiểu ý hắn như thế, đi lên liền giới thiệu trước, thật là dễ nói chuyện.

Chu Trình An cũng không biết được suy nghĩ trong lòng của hắn, nhưng ông cũng rất là sung sướng, vinh hạnh vì đây chính là lần đầu tiên ông được nói chuyện với tiểu công chúa a, cảm giác cứ phải nói là sướng không gì bằng luôn.

Mộc Thiên Kỳ không hề phản ứng, Mộc Thiên Phàm tính tò mò lại nổi lên mỉm cười nhiều chuyện hỏi: "Chu đại nhân, ông ở đây làm gì vậy?"

"A! Nhị điện hạ chắc là biết Triệu phu nhân vừa qua đời, thần đến đây để điều tra lại nguyên nhân cái chết của bà ấy!" Chu Trình An đáp, lại nói: "Nhưng mà Triệu đại nhân không phối hợp nên thần vẫn chưa thể điều tra!"

"Tra án?" Mộc Thiên Phàm khó hiểu, Đại Lý tự từ bao giờ lại phải chạy đi tận nơi tra án vậy? Hơn nữa Chu Trình An ở kinh thành, làm sao biết đến chuyện Triệu phu nhân nhanh như vậy,...A! Hình như...mới vừa rồi...tiểu muội muội! Cho nên...

"Tiểu muội muội đây là muốn giải quyết chuyện này sao?"

Lục Trì Mạn nghe vấn đề của hồ ly ca ca, gật đầu đáp: "Đây không phải là việc nên làm sao? Dù sao muội cũng rảnh!"

Kì thật hắn chẳng rảnh chút nào đâu, còn một cái nhiệm vụ chẳng biết làm thế nào để hoàn thành đang đếm ngược từng ngày kia kìa!

Nhưng mà sáng ra lại không thấy Hoa Lạc Vũ đâu, nên hắn tạm gác lại việc đó một chút chờ y về mới nói, dù sao một nơi như Ma giáo hắn cũng không muốn đi một mình, vừa hay có nam chính trâu bò như vậy nguyện ý giúp đỡ, không ôm đùi ngay là ngu muội.

Nhân lúc hắn rảnh rỗi một chút thì hệ thống chạy ra nói có nhiệm vụ ngẫu nhiên xuất hiện, còn nhiệt tình giới thiệu nhiệm vụ này rất khó gặp, phần thưởng còn rất hậu hĩnh cực kì có lời cho hắn.

Thế nên, kết quả chính là bây giờ hắn đang đi làm một người tốt, giúp đỡ người bị hại lấy lại công đạo đây.

[...] Nếu không phải là nó sống chết nâng cao giá trị phần thưởng kia lên thì tiểu kí chủ căn bản sẽ không làm đâu, còn dám nói đi làm người tốt cơ đấy! Người tốt không phải làm như thế đâu!

_

Triệu Cảnh lau mồ hôi tiến lên hành lễ, chuyện đã đến nước này chỉ có thể đến đâu lại tính đến đấy thôi, suy nghĩ nhanh chóng chạy qua, bày ra một vẻ mặt buồn khổ đáng tin: "Tiểu công chúa, thần thật sự là không biết vì sao Ngọc nhi lại bị như vậy, hôm qua thần đưa nàng ấy trở về lập tức mời đại phu khắp nơi tới xem, kết quả đều là nàng ấy mắc bệnh nan y không qua khỏi. Tất cả đều là lỗi của thần thời gian vừa rồi đã cũng nàng ấy giận dỗi mà không nhận ra, các đại phu đều nói nàng ấy mắc bệnh nan y nên thần cũng chỉ biết như thế, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy quả thật có điều không đúng, Chu đại nhân mau vào xem giúp ta, nếu nàng ấy thật sự bị hạ độc, thần nhất định phải tìm ra kẻ này đòi lại công bằng cho Ngọc nhi"

"Tiểu công chúa, Nhị điện hạ, Tam điện hạ nếu rảnh rỗi mời vào trong, xin thứ lỗi cho thần, hôm nay là tang lễ của Ngọc nhi tiếp đãi không được chu đáo!"

Mộc Thiên Kỳ như cũ không biểu tình gì, đến một chút phản ứng đều không có, Mộc Thiên Phàm đồng dạng im lặng không biết suy nghĩ cái gì cực kì đăm chiêu, thế nhưng tiểu muội muội bảo bối vừa bước đi là hai người này liền lập tức bước theo.

Lục Trì Mạn mỉm cười xua tay với ông ta, nói: "Triệu đại nhân không cần lo lắng, ta rất dễ tính, ông cứ theo Chu đại nhân giải quyết chuyện trong phủ đi, ta tùy tiện xem một chút thôi!"

Sau đó lấy tư thế tự nhiên max cấp đi vào phủ, đã nói là tới đây ăn cơm thì phải ăn được bữa cơm đã, nhiệm vụ gì đó đều phải no bụng rồi mới tính!

...

"Đại nhân, thuộc hạ đã kiểm tra xong rồi, Triệu phu nhân là bị trúng độc, loại độc này rất đặc biệt, người bị hạ độc sẽ không có biểu hiện gì cũng sẽ không có cảm giác khác thường, nhưng sau hai tháng độc này bắt đầu phát tác sẽ nhanh chóng phá hủy nội tạng, người bị hạ độc sẽ vô cùng đau đớn liên tục ho ra máu trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày độc phát người bị hạ độc này sẽ chết,
không thể cứu chữa!"

Pháp y được Chu Trình An đưa tới sau khi khám nghiệm qua một lượt thi thể gầy đến chỉ còn da bọc xương của Triệu phu nhân đã cho ra một kết luận như vậy.

Chu Trình An nhíu mày, hỏi: "Độc này tên là gì? Ta chưa từng thấy qua loại độc như vậy, có thể nhận biết không?"

"Bẩm đại nhân, loại độc này thường sẽ không có tên, hơn nữa chỉ xuất hiện trong khu vực những tộc người bí ẩn thôi, thuộc hạ chỉ biết được đến vậy thôi!" Pháp y lắc đầu tỏ vẻ bó tay.

Chu Trình An vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói với Triệu Cảnh: "Triệu đại nhân, trong thời gian phu nhân được cho là bị hạ độc bà ấy đều ở trong phủ không hề ra ngoài, cho nên thủ phạm chỉ có thể là người trong phủ thôi, bây giờ còn phiền Triệu đại nhân phối hợp để người của ta tra xét lại trong phủ một lượt, tìm ra thủ phạm hại chết phu nhân của ông đòi lại công bằng cho bà ấy!"

Triệu Cảnh nghe được lời pháp y nói sớm đã toát mồ hôi hột, lại nghe Chu Trình An nói muốn lục soát trong phủ thiếu điều muốn ngất đi nữa thôi, ông ta cố gắng vớt vát: " Cái đó...Chu đại nhân, pháp y của ông cũng đã nói độc kia chỉ có ở những tộc người bí ẩn, như vậy thì người hạ độc sao có thể là người trong phủ được! Ta nghĩ việc lục soát trong phủ là không cần thiết!"

"Ừm...ông nói có lí!" Chu Trình An gật đầu, giống như thật sự đồng ý với quan điểm của Triệu Cảnh, rằng người hạ độc là người của tộc người bí ẩn sẽ không soát phủ nữa. Triệu Cảnh còn tưởng rằng Chu Trình An thực sự hướng mũi tên tìm kiếm ra bên ngoài, bỏ qua phủ của ông ta, ai ngờ lại nghe Chu Trình An nói tiếp: "Nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng thủ phạm là người trong phủ, cho nên Triệu đại nhân việc lục soát trong phủ là rất cần thiết! Đề nghị ông phối hợp điều tra!"

Triệu Cảnh: "..." Bây giờ ông ta còn có thể nói cái gì? Đặc biệt là tiểu công chúa còn ở chỗ này, trừ phi ông ta không muốn sống nữa, nếu không ông ta sẽ không có cái gan lớn đến mức dám đắc tội với vị bảo bối hoàng gia này!

Lục Trì Mạn nhàm chán chọt chọt ly trà nhìn mấy người bên kia bận rộn tra án, tiểu nội tâm chợt nhận ra dường như vừa nãy hắn nên ăn trưa xong mới tới, còn tưởng đến đây sẽ có đồ ăn, ai có thể ngờ lão già Triệu Cảnh có thể bội bạc đến mức tang lễ của vợ mà một mâm cỗ đều không có chứ?

"Tiểu muội muội không đi xem một chút sao?" Mộc Thiên Phàm một tay phe phẩy quạt xếp, một tay chống lên bàn đỡ lấy đầu vểnh tai lên hóng hớt, mỉm cười hỏi hắn, mắt liếc về phía thi thể bên kia.

"Vì sao phải đi xem?" Hắn khó hiểu hỏi lại, một thi thể người chết có gì hay mà xem? Hắn cũng không phải pháp y chạy quanh xác chết làm cái gì?

Mộc Thiên Phàm mở to đôi mắt hồ ly, dường như không biết nên nói thế nào tiếp theo, im lặng cân nhắc một chút mới nói tiếp: "Không phải muội nói muốn giải quyết chuyện này à? Muội ngồi ở đây như này là định phá án kiểu gì?"

"À!"

Mộc Thiên Phàm: "..." À? À là ý gì? Hắn ta đang hỏi một vấn đề nghiêm túc như thế mà tiểu muội muội chỉ "À" một cái là sao? Thật khó hiểu!

Lục Trì Mạn bỏ qua hồ ly ca ca, vẫy vẫy tay với Triệu Cảnh đang run rẩy điên cuồng bi thảm không muốn sống đứng một bên trong góc nhìn một đám người bắt đầu lục soát.

Triệu Cảnh tiến tới cung kính hỏi: "Tiểu công chúa có vấn đề gì sao?"

Lục Trì Mạn gật đầu: "Có hai vấn đề!"

Triệu Cảnh vừa nghe câu này sau lưng liền toát thêm một tầng mồ hôi sợ hãi, Mộc Thiên Phàm với Mộc Thiên Kỳ đều quay sang, một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, chỉ thiếu khoanh tay lên bàn như học sinh lớp một nữa thôi.

"Vấn đề thứ nhất là..." Tiểu cô nương chỉ chỉ đĩa hoa quả giữa bàn, khuôn mặt xinh đẹp hiếu kì hỏi: "Cái này ngươi mang ra cho ta ăn hay là để cho đẹp mắt? Hay là ngươi nghĩ bổn công chúa có thể ăn cả vỏ nên không cần bóc, cũng không cần chuẩn bị dao?"

"Vấn đề thứ hai là ngươi không có ý định mời ta ăn cơm sao?" Mặt ngoài là ta đến để tra án nhưng mà chủ ý là đến ăn nhờ bữa cơm cơ mà, nếu không ta giữa trưa chạy tới đây để làm gì cơ chứ?

Chẳng lẽ là ta làm có hơi nghệ thuật nên người ta không giác ngộ được đại ý của ta?

Thật là chẳng có chút tinh ý nào cả, bảo sao bị lừa đến thảm như thế!

Triệu Cảnh: "..."

Mộc Thiên Phàm: "..."

Mộc Thiên Kỳ: "..."

Diệu Diệu: [...] Cho nên, tiểu kí chủ là thật sự đến đây để ăn cơm, làm người tốt gì đó chỉ là tiện đường thôi đúng không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện