"Vâng!" Nha hoàn gật đầu, bắt đầu nói: "Nô tì gọi là Tiểu Lục, nô tì trước đây cùng với Kim trắc thất đều là nha hoàn bên cạnh phu nhân, sau khi Kim trắc thất thượng vị đã ngỏ lời với phu nhân xin nô tì về, phu nhân đồng ý nên bây giờ nô tì là người của Kim trắc thất. Cách đây bảy ngày, Kim trắc thất sau khi ăn canh bổ thai thì đột nhiên đau bụng dữ dội bên dưới còn chảy máu, nô tì sợ hãi vô cùng lập tức đi tìm đại phu tới xem thì đã không kịp, đại phu sau đấy phát hiện ra trong bát canh bổ thai có vị hồng hoa là nguyên nhân dẫn đến cái thai bị hỏng. Bát canh bổ thai đó là nha hoàn của phu nhân đưa tới, Kim trắc thất sau khi tỉnh dậy hay tin mất đi cái thai đã khóc lóc chạy tới chỗ phu nhân, kinh động đến lão gia, nô tì nói với lão gia phu nhân đưa canh bổ thai, Kim trắc thất uống xong liền hỏng thai, sau đó lão gia cùng phu nhân đã cãi nhau to, hôm sau phu nhân liền bỏ đi. Chuyện chính là như thế, tiểu công chúa, nô tì chỉ biết là bát canh đấy do nha hoàn của phu nhân đưa tới, nhưng không có bằng chứng việc này là do phu nhân làm, chỉ là sau đấy phu nhân cũng lão gia tranh cãi đã không ai để ý đến vấn đề này nữa!"
Tiểu Lục nói đến đây liền im lặng, Lục Trì Mạn bắt được một ánh nhìn của Kim Lan liếc qua nha hoàn, hắn nói: "Được rồi Tiểu Lục, vấn đề thứ ba của ta ngươi tạm thời không cần trả lời! Triệu đại nhân thì sao? Ông có gì muốn nói không? Ông cảm thấy phu nhân có lí do gì để đi hại một đứa bé vô tội như vậy?"
"A!" Triệu Cảnh bị điểm tên khẽ giật mình, âm thầm lau mồ hôi không tồn tại, cố gắng suy nghĩ thật kĩ mới nói: "Thần nghĩ là có thể khoảng thời gian trước thần đã không quan tâm đến Ngọc nhi nhiều, nàng ấy ghen ghét với Lan nhi nên mới làm như thế!"
"Nghĩa là ông cho rằng phu nhân vì bảo vệ địa vị của bà ấy mà giết chết đứa nhỏ còn chưa ra đời?" Lục Trì Mạn cắn hạt dưa hỏi lại, nhận được cái gật đầu lưỡng lự của Triệu Cảnh, hắn nói tiếp: "Nhưng ông có phải đã quên mất một vấn đề rất quan trọng không? Nếu ông là phu nhân, muốn hại chết đứa bé của một thiếp thất, ông sẽ công khai để nha hoàn của mình đem canh phá thai đưa đến cho người ta uống như thế à? Hơn nữa, ta tin tưởng Triệu phu nhân là một tiểu thư xuất thân danh giá như vậy, thông minh như bà ấy chắc chắn sẽ không vì một cái lí do chẳng hề có sức thuyết phục này mà đi hại chết một đứa bé vô tội như thế đâu. Bà ấy là một chính thất phu nhân, là một người khắp nơi đều ngưỡng mộ, có một hài tử kế thừa gia sản sau này, chỉ cần hai người họ không chết thì một cái sủng thiếp mà thôi có thể đe dọa được tới đâu chứ? Đúng không Triệu đại nhân?"
"Đúng...đúng là...như thế!" Triệu Cảnh điên cuồng lau mồ hôi, căng thẳng gật đầu.
"Cho nên Triệu phu nhân không có lí do gì để hãm hại ngươi, cũng như ngươi không hề có bằng chứng chứng minh bà ấy làm như vậy, ta nói đúng không Kim trắc thất?" Lục Trì Mạn nhìn về phía nữ tử xinh đẹp, câu khóe môi cười tủm tỉm, hình như hắn quên chưa hỏi hệ thống làm đến mức nào mới tính là xóa sổ bug thì phải.
[Đấy, tiểu kí chủ đã thấy tầm quan trọng của ta chưa? Những lúc như thế này không có ta thì ngài làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ hả? Ngài phải yêu thương Diệu Diệu một chút đi chứ!] Diệu Diệu vừa được nhắc tên nhanh như chớp ngoi lên lần thứ n lảm nhảm về tầm quan trọng của bản thân.
[Không thể! Đừng có nói nhảm nữa, nếu không có mi thì lão tử căn bản sẽ không phải làm nhiệm vụ, cũng không phải chịu đựng một thứ phiền toái như vậy!]
[…] Nghe rất thuyết phục! Diệu Diệu không còn lời nào để phản bác, yên tĩnh ném ra một câu liền lặn mất: [Khi nào mục tiêu nhiệm vụ chết thì nhiệm vụ được tính là hoàn thành nha tiểu kí chủ!]
Chơi chết mục tiêu nhiệm vụ à? Nghe có vẻ hay đây! Bây giờ hắn nên ban án tử hình cho cô ta hay là thuê sát thủ ám sát đây? Thuê sát thủ dường như phải mất tiền, bắt cô ta nhận tội thì có vẻ hơi mất thời gian. Bây giờ tốn tiền hay tốn thời gian thì tốt khi mà cả tiền lẫn thời gian hắn đều có nhiều a. Thật là đau đầu!
[…]...
_
Kim Lan bị điểm đến, giật mình tỉnh ra từ trong suy nghĩ thất thần, lại nhác thấy nụ cười khuynh thành của hắn sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cô ta cảm thấy bây giờ nói cái gì đều có vẻ không ổn nên đành im lặng.
"Như vậy..." Mộc Thiên Phàm gấp lại quạt xếp lên tiếng kéo lấy ánh nhìn của rất nhiều người, hắn ta gõ đầu quạt xuống bàn nói tiếp: "Người thả hồng hoa vào bát canh sẽ là ai nha tiểu muội muội?"
Lục Trì Mạn từ bỏ suy nghĩ phương pháp chơi chết mục tiêu nhiệm vụ, nhìn về phía nữ tử cúi đầu giả chết, đáp lại: "Kẻ thù của nàng ta hoặc là...chính nàng ta thôi!"
Kim Lan nghe thế liền bật dậy, một giây liền quỳ xuống, vô cùng đau thương vừa nói vừa khóc: "Tiểu công chúa sao lại nói như thế, đó chính cốt nhục của thần thiếp, có câu hổ dữ không ăn thịt con, thần
thiếp làm sao sẽ hại chết con mình được chứ? Hơn nữa, từ lúc sinh ra đến bây giờ thần thiếp đều chỉ ở trong phủ, chưa từng đắc tội với ai thì làm sao có kẻ thù chứ! Thần thiếp nghĩ mãi mà không nghĩ ra ai lại có thể nhẫn tâm như thế, hại chết đứa con của thần thiếp, nó vốn dĩ chẳng có tội tình gì! Điện hạ, xin người hãy giúp thần thiếp tìm ra thủ phạm hại chết con của thần thiếp, đòi lại công bằng cho nó, thần thiếp tạ ơn người!"
Triệu Cảnh vừa thấy ái thiếp quỳ xuống cũng theo sau quỳ xuống: "Điện hạ, Lan nhi sẽ không phải người như thế đâu, nàng ấy đến một con kiến cũng đều không dám giết sao có thể hại chết đứa con nàng ấy vô cùng yêu thương được, điện hạ..."
Triệu Cảnh im bặt, bởi vì ông ta nhìn thấy tiểu công chúa đang ngồi im đột nhiên đứng lên, lạnh mắt liếc nhìn ông ta một cái, sau đó đi đến trước mặt ái thiếp của ông ta.
Giọng nói dễ nghe của tiểu cô nương truyền vào tai từng người trở nên rõ ràng: "Kim trắc thất, có hai điều khiến cho lời nói của ngươi chẳng đáng tin chút nào, thứ nhất là ngươi vừa mới mất con nhưng ta nhìn ngươi ăn mặc xinh đẹp, vẻ mặt hồng hào giống như có chuyện vui vậy, có chút nào giống một người mẹ vừa mất đi đứa con hết mực yêu thương chứ? Thứ hai, mới vừa rồi ta nói người thả hồng hoa vào bát canh có thể là kẻ thù của ngươi hoặc là chính ngươi, ta cũng chỉ là nói một câu như thế thôi, cũng không phải buộc tội ngươi đâu mà ngươi phải vội vã kêu oan cho mình như thế. Hay là ngươi chột dạ? Có phải là ngươi đã tự giết chết con mình để đá Triệu phu nhân xuống rồi leo lên chính thất?"
"Không...không phải như thế!" Kim Lan hốt hoảng lắc đầu, nội tâm càng thêm mất bình tĩnh, âm thanh nhắc nhở tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đang giảm dần của hệ thống 1280 trở nên gấp gáp tựa như âm thanh đòi mạng, cô ta cảm thấy sợ hãi.
"Còn nữa, ngươi chắc chắn là ngươi không có kẻ thù sao? Đừng có nói chuyện buồn cười như thế, ngươi nên biết từ lúc ngươi thượng vị đến nay đã đắc tội qua bao nhiêu người, đã làm những chuyện gì, chính ngươi nên biết rõ nhất! Còn nhớ vấn đề thứ ba mà ta vừa hỏi Tiểu Lục chứ? Ta dám chắc nàng ta sẽ không dám nói nên ta sẽ nói luôn nhé! Triệu phu nhân bị hạ độc oan ức mà chết đi, người có hiềm nghi lớn nhất cũng là người được lợi nhất sau khi bà ấy chết, chính là ngươi!" Lục Trì Mạn hạ thấp người xuống, đặt một tay lên vai mục tiêu nhiệm vụ, nhìn thẳng vào mắt cô ta hạ thấp giọng như mê hoặc: "Kim Lan, ngươi nhìn vào mắt ta mà trả lời!"
Kim Lan giống như một con rối bị điều khiển, cứng ngắc ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn của cô ta khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương giống như được bao phủ ánh sáng vàng kim trở nên không rõ ràng, cô ta chỉ nhìn rõ được đôi con ngươi đen nhánh của người kia, sâu trong đó là hố đen vũ trụ cuốn lấy cô ta cắn nuốt, ý thức trở nên mơ hồ, bên tai là tiếng nói thanh mát dịu nhẹ như dụ dỗ, như mê hoặc, vang vọng, lớn dần, lặp đi lặp lại không ngừng.
"Kim Lan, nói cho ta biết là ai hại chết con ngươi, là ai hại chết Triệu phu nhân? Là ngươi đúng không?"
"Là ai..."
"...là ngươi đúng không?"
"Là ai..."
"...là ngươi..."
"..."
Nữ tử hai mắt trợn to nổi lên tơ máu, ôm lấy đầu điên cuồng lắc như muốn xua đi giọng nói vang vọng trong đầu không dứt, thế nhưng âm thanh kia cứ dây dưa không dứt bám lấy cô ta như đòi mạng.
Kim Lan bị ép đến muốn điên, hoảng loạn hét lên: "Im đi! Đừng nói nữa...là ta...là ta...đừng nói nữa...là ta..."
...
Kim Lan trong trạng thái phát rồ đã khai ra hết những việc ác độc mà cô ta đã làm, Chu Trình An theo lời khai tìm được bằng chứng, có nhân chứng vật chứng đầy đủ liền trực tiếp ban án tử, đưa vào nhà lao chờ ngày xử tử.
Trong lúc tìm vật chứng, Chu Trình An còn tìm thấy cơ số bằng chứng tham ô hối lộ của Triệu Cảnh, Triệu Cảnh trong trạng thái mất hồn cũng bị hốt vào nhà lao cùng ái thiếp của ông ta luôn.
Triệu phủ trong một lúc mất đi ba người đứng đầu trở nên hỗn loạn.
Lục Trì Mạn cho người gọi một đội chuyên nghiệp đến tổ chức đám tang tử tế cho Triệu phu nhân, chỉ còn lại Triệu Lăng hắn vốn định nhờ hồ ly ca ca chiếu cố cho nó, lại nghĩ đến một đám oanh oanh yến yến kia liền từ bỏ, cũng không cần nghĩ tới ca ca tốt làm gì, hắn sợ thằng nhóc kia sẽ bị dọa tới!
Sau khi cân nhắc các khả năng, hắn nghĩ chỉ có thể đưa cho thái tử ca ca hoặc là chính hắn nuôi mà thôi! Nhưng chuyện này chưa gấp, để sau lại nói! Đáng nói chính là bây giờ hắn phải trở về giải quyết bánh bao nhân thảo mộc mà ca ca tốt đã đặc biệt đem tới kia cơ!