Lục Trì Mạn lần đầu tiên bị dao kề vào cổ, cực kì có chuyên nghiệp giơ tay đầu hàng, hắn đứng im như tượng, nói: "Ngươi đừng dí sát như thế, xa ra một chút, ta còn chạy được chắc?"
Hắc y nhân cầm dao: "…"
Hắc y nhân cầm dao cảm thấy có gì đó hơi sai sai, nhưng nhìn cần cổ trắng ngần xinh đẹp của tiểu cô nương xuất hiện một vết hồng hồng, vẫn rất nghe lời mà giơ dao xa ra một chút.
Cảm giác lành lạnh bên cổ biến mất, hắn lúc này mới theo kịch bản mà hỏi tiếp: "Các ngươi là ai?"
Hắc y nhân trong phòng im lặng, người đằng sau hắn đáp: "Chúng ta là ai ngươi không cần biết, tiểu điện hạ, mời đi cùng chúng ta một chuyến!"
Mời à? Mời kiểu kề dao vào cổ à? Đây là bắt cóc!
Lục Trì Mạn suy nghĩ rất kĩ, hắn từ lúc tới đây chưa hề đắc tội với ai mà, điều này có nghĩa là nguyên chủ khả ái của hắn đã đắc tội chỗ nào rồi để bây giờ hắn ngồi à quên đứng gánh!
Chuyện này cũng không có gì cả, hắn tốt xấu gì cũng đã có nam chính chống lưng, vậy thì ai có lá gan lại to hơn người bình thường một chút dám đến bắt cóc hắn nha?
Tiểu cô nương nhíu nhíu lông mày một chút lại hỏi: "Các ngươi không phải sát thủ?"
Hắc y nhân cầm dao phối hợp đáp: "Chúng ta là sát thủ!"
"Sát thủ không phải giết người à? Các ngươi đây là bắt cóc!"
"Chúng ta không bắt cóc, chúng ta là được thân chủ phái đến mời tiểu điện hạ!"
"Mời? Mời kiểu kề dao vào cổ thế này à?"
"Đó là bệnh nghề nghiệp thôi!"
"Ồ! Vậy bây giờ các ngươi là đang mời ta đó à?"
"Đúng thế!"
"Các ngươi là ai?"
"Chúng ta là sát thủ!"
Lục Trì Mạn: "…" Đám sát thủ này có độc a! Nói một hồi lại vòng về điểm cũ.
Lục Trì Mạn thôi chơi trò hỏi đáp, hắn ra điều kiện: "Các ngươi không cho ta biết các ngươi là sát thủ của tổ chức nào, ta sẽ không đi!"
Hắc y nhân cầm dao một giây đều không chần chừ khai ra: "Vô Huyết Đường!"
Khuôn mặt của tiểu cô nương ngây ra một chút, biểu cảm siêu ngầu thờ ơ: "Không biết!"
Hắc y nhân cầm dao đen mặt im lặng, đem một ánh mắt phóng đến đồng bọn trong phòng, gật đầu thu dao, làm một tư thế mời: "Tiểu điện hạ, mời!"
Loại tư thế lão đại ra sân Lục Trì Mạn sớm đã diễn qua đến thuần thục, bây giờ hai giây liền có thể nhập vai, đem bộ dáng cầm đầu thiên hạ phát huy trạng thái đến max cấp, tiêu sái đi trước.
Một chút cũng không có dáng vẻ bị bắt cóc!
Dù gì cũng là nhân vật chính, cho dù chết cũng là chết ở tập cuối cùng, bây giờ mới qua phần mở đầu, lo cái gì! Hắn tin tưởng hào quang nhân vật chính của mình nha!!
Mấy hắc y nhân thấy hắn phối hợp như vậy, biểu cảm khỏi nói có bao nhiêu mắc nghẹn, trong cuộc đời làm sát thủ của mình, chúng ta cơ bản chưa từng thấy qua kì nhân cỡ này!
Một đám người nhanh chóng đi khỏi, trong ánh sáng mờ nhạt lại rõ ràng có thể thấy tiểu cô nương bận y phục thiên thanh nổi bật đi giữa, âm thanh dễ nghe cũng là vang lên từ đây: "Các ngươi có chuẩn bị xe ngựa cho ta không thế? Bổn công chúa thân thể yếu ớt không chịu nổi gió đêm đâu đấy!"
Hắc y nhân phía sau cứng ngắc đáp:"Việc đó tiểu điện hạ cứ yên tâm!"
"Vậy được rồi!" Lục Trì Mạn yên tâm một chút, ít nhất sẽ không phải hứng gió đêm, hắn gật đầu, im lặng một tí lại tức giận: "Nhưng mà ta nghĩ lại rồi, ta đường đường là một công chúa có quyền, có sắc, lại có tài! Ta vì sao phải đi gặp thân chủ của các ngươi chứ? Trong khi hắn không tự thân tới gặp ta? Có biết số người muốn gặp ta khắp thiên hạ này nhiều thế nào không hả? Để họ biết được ta đích thân đến gặp thân chủ của các ngươi, không sợ thiên hạ mỗi người nhổ một ngụm nước miếng chìm chết hắn à?"
Hắc y nhân lần nữa lạnh lùng đáp: "Việc đó cũng không cần tiểu điện hạ quản!"
"…" Lạnh lùng như thế làm gì a?
Hắn suy nghĩ một chút, lại lên tiếng nhắc nhở: "Này! Ta nói, các ngươi không để lại lời nhắn gì đó kiểu như "thân chủ của các ngươi mời ta đến nhà hắn chơi", nếu không lát nữa Hoa Hoa quay lại không thấy ta, y nổi khùng lại bưng ổ của các ngươi thì sao?"
Hắc y nhân khó hiểu hỏi lại: "Để lại lời nhắn thì có tác dụng gì?"
Lục Trì Mạn cân nhắc đưa ra một đáp án không chắc chắn: "Đại khái...y sẽ bưng ổ các ngươi chậm một chút?"
Hắc y nhân không phản ứng: "…" Vậy có khác gì nhau đâu! Nói nhảm nãy giờ!
Hắn ta cũng không hiểu, mình có một ngày sẽ lại kiên nhẫn nói nhiều như thế với người khác, chẳng lẽ hắn ta bị sắc đẹp mê hoặc rồi?
Nghĩ đến đây hắc y nhân lắc đầu, thôi nghĩ lung tung mà tập chung cao độ vào nhiệm vụ, đêm vẫn còn dài, không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức trên đường đi nữa!
Trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh duy nhất còn sót lại là cuộc đối thoại đứt quãng ngắn ngủi của hai người đã dừng lại, vạn vật chìm vào ngủ say.
_
Trên nóc nhà, nam tử mặc y phục màu trắng nổi bật giữa đêm đen đứng thẳng đón gió, bên cạnh là một thiếu niên khuôn mặt có hơi trẻ con nghiêm túc ôm kiếm, bên cạnh nữa là tiểu hòa thượng một tay dựng thẳng trước ngực một tay lăn đều chuỗi phật châu niệm "a di đà phật".
Ba người này không ai khác chính là đệ nhất giang hồ chính đạo Thanh Hoa Phong phong chủ Hoa Lạc Vũ và thuộc hạ thân cận Lâm Khiêm, còn có trụ trì của Phật Tông Tự Lam Chân.
Cả ba cùng nhìn về phía tiểu cô nương áo xanh cùng một đám sát thủ rời đi.
Lam Chân là người đầu tiên lên tiếng: "Hoa phong chủ cứ để tiểu điện hạ bị đưa đi
như thế sao?"
"Ừ!" Vị phong chủ nào đó không để ý trả lời.
Lam Chân: "…" Nếu bổn hòa thượng không nhầm thì đó chính là tiểu nương tử của ngài! Tiểu nương tử của ngươi bị bắt cóc, ngươi còn có thể bình tĩnh như thế luôn?
Lâm Khiêm còn rất tốt bụng trấn an tiểu hòa thượng một câu: "Đại sư không cần lo lắng, chủ tử chúng ta đã sớm có chuẩn bị!"
Nếu không phải có chuẩn bị từ trước thì chủ tử đâu có còn đứng ở chỗ này cười tủm tỉm vì nghe được phu nhân gọi tên thân mật chứ?
Không cần hoài nghi, loại chuyện bưng ổ của người ta, chúng ta đều rất quen thuộc!
"Hóa ra là vậy!" Tiểu hòa thượng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mặc dù đã thanh tu quả phật, xa rời trần thế không nói chuyện hồng nhan, nhưng nhìn ánh mắt của Hoa Lạc Vũ mỗi khi nhìn tiểu công chúa, Lam Chân vẫn có thể nhìn ra được tiểu công chúa nàng đối với y cực kì quan trọng, nếu nàng thực sự gặp chuyện Lam Chân tin rằng người mất kiểm soát đầu tiên chắc chắn là vị này!
Lam Chân tiếp tục lăn phật châu, lại hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
Người trả lời vẫn là Lâm Khiêm: "Chờ thôi!"
"Ồ!"
...
Mật thất tối tăm bẩn thỉu, ánh lửa phát ra từ mấy cây đuốc miễn cưỡng soi rọi khắp nơi, soi ra sự tồi tàn rách nát.
Phòng giam duy nhất ở đây lại trái ngược cực kì kiên cố bằng sắt, bên trong song sắt trùng điệp có thể nhìn thấy có năm người mặc y phục màu đen, nhìn từ bộ dáng thì đều là nam nhân, y phục hoàn toàn không có bị bẩn nhăn, đầu tóc cũng đều gọn gàng, đeo khăn che mặt.
Một chút cũng không có bộ dạng của tù nhân, càng giống như là cướp ngục hơn!
Một hắc y nhân còn tự nhiên đến nỗi nằm duỗi người ngủ đến quên trời, đồng bọn bên cạnh gọi đến chán chê cũng không thấy nhúc nhích.
Nhìn kĩ một chút còn có thể nhận ra đây chính là đám sát thủ cách đây không lâu vừa mới từ chối lời mời làm nhiệm vụ của Đường chủ Vô Huyết Đường kia mà!
Hắc y nhân Giáp nói với một người khác: "Làm sao bây giờ? Ta gọi lão đại không được!"
Hắc y nhân Ất đáp lại: "Ta cũng không biết, lão đại trước nay nổi tiếng là ngủ dai, đợt vừa rồi được vào ngục nghỉ ngơi một thời gian ra ngủ càng thêm dai!"
Hắc y nhân Bính đưa ra đề nghị: "Chúng ta tới chỗ này theo lệnh của chủ tử là bảo vệ phu nhân đúng không? Hay ngươi thử qua đó hét lên với lão đại là "phu nhân tới!" xem, biết đâu lại dùng được!"
Hắc y nhân Giáp trợn mắt hỏi lại: "Nhưng ai là người tới làm?"
Hắc y nhân Ất ăn theo: "Đúng thế, ai tới làm?"
"…"
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, hắc y nhân Bính là người đưa ra đề nghị, phá vỡ im lặng: "Chúng ta ở đây dường như còn có một người!"
"Đúng a!!"
Hắc y nhân Giáp, Ất, Bính đồng loạt nhìn về một góc phòng giam, một hắc y nhân qua đường đang ngồi co người ở đó cũng đang nhìn về phía này, hai bên giằng co trong giây lát, hắc y nhân qua đường bình tĩnh thu tầm mắt về. Địch đông hơn thì ta đành nhận thua thôi!
Nhưng mà nhận thua còn chưa đủ, hắc y nhân qua đường bị ba hắc y nhân kia kéo tới, giao cho nhiệm vụ cao cả là đánh thức lão đại!
Hắc y nhân qua đường không ngoài ý muốn phản kháng: "Chúng ta không quen biết, sao ta phải làm việc này chứ?"
"Vị huynh đệ này sao lại nói thế a!" Hắc y nhân Giáp lắc đầu chép miệng: "Chúng ta tốt xấu gì trước đây đã cùng nhau tung hoành giang hồ, làm cho thiên hạ sợ hãi, các thế lực dè chừng! Chúng ta còn đắp chung chăn, ăn chung bát cơm, cái bánh cũng chia đôi! Sao lại nói là không quen biết chứ?"
Hắc y nhân Ất cũng hồ hởi chém gió thành bão: "Huynh đệ tốt của ta! Sao ngươi nỡ quên huynh đệ đồng môn như thế chứ? Chúng ta trước đây còn mặc chung cả quần nữa đó, ngươi quên rồi sao?"
Hắc y nhân Bính cũng không chịu vắng mặt: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn nợ tiền của lão tử chưa trả đấy nhé! Đừng có giả bộ không quen biết! Bây giờ ngươi tới thức lão đại đi, nợ kia coi như xí xóa, chúng ta vẫn là huynh đệ!"
Hắc y nhân qua đường: "…" Mẹ nó! Ai có thể tới nói cho hắn ta biết đám người có bệnh này từ đâu tới lôi kéo làm quen không?
Tuy nhiên hắc y nhân qua đường cuối cùng vẫn không thoát được móng vuốt của mấy người kia, nuốt nước mắt mà đi làm cái nhiệm vụ cao cả kia!
Cái người ta gọi là "nghiệp" ngay lúc này đây rốt cuộc đã trút xuống đầu lão tử rồi!