Trăng treo đỉnh đầu, thanh thanh soi bóng, thích hợp bàn chuyện đêm muộn.
Sau khi đánh lui đám người Vô Huyết Đường xong, Hoa Lạc Vũ không nói thêm lời nào trực tiếp đem theo Lục Trì Mạn thẳng tiến phòng tân hôn, không cần nghĩ cũng biết tiếp theo hai người này định làm gì.
Nói bằng thừa! Dĩ nhiên là động phòng a.
Chỉ là, nghi thức còn thật rườm rà phức tạp.
Lục Trì Mạn bị Hoa Lạc Vũ bỏ lại ngoài cửa phòng, còn y lại đi vào đóng cửa, ở trong đó loay hoay làm cái gì thì chỉ có chính y mới biết!
Hắn càng là không hiểu thấu, y đóng cửa không cho hắn vào là ý gì?
Nhìn trời hồi lâu cũng không ngộ ra chân lí trong hành động vừa rồi của y, hắn quyết định chính mình tự vào, đâu phải mình không có tay đâu?
Thị giác đột ngột tiến nhập một mảnh hồng quang rực rỡ hư ảo, Lục Trì Mạn phải chớp mắt hai cái mới quen được với khung cảnh bên trong, hình ảnh tân nương ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, đầu đội khăn voan, hai tay đan chéo ngay lập tức đánh tới, rõ ràng.
Nhìn hình ảnh kinh diễm như vậy, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một vài suy nghĩ không tiện chia sẻ.
_
Bàn tay thon gầy xinh xẻo trên từng mi li mét, khớp xương rõ ràng đầy mê người, như thước phim quay chậm thong thả lật lên khăn trùm đầu óng ánh.
Khăn trùm đầu toàn thân xa sỉ phẩm từ từ bị hất bay ra một góc, lẳng lặng ủy khuất.
Ngón tay trắng nõn như bạch ngọc thượng hạng hạ thấp xuống nâng lên khuôn mặt anh tuấn cực điểm của nam nhân, làn mi cong dày khẽ run nhẹ, như cánh bướm hé mở lộ ra đôi con ngươi xinh đẹp như vũ trụ lung linh tỏa sáng, sóng mũi cao thẳng cân đối đến tuyệt đối, đôi môi càng là quyến rũ ánh lên sắc đỏ như mời gọi.
Chủ nhân của ngón tay chớp mắt, mỉm cười tà mị, giọng điệu như trêu ghẹo, chép miệng có điểm lưu manh: "Ây chà! Vương phi ta thật là quốc sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành, xinh đẹp như hoa, độc nhất vô nhị, mỹ nhân thiên hạ, câu hồn đoạt phách, mê hoặc nhân tâm, hồng nhan họa thủy..."
Hoa Lạc Vũ giật giật khóe môi hai lần, đưa tay chặn miệng người trước mặt lại để tránh nghe thêm rất nhiều "thành ngữ bốn chữ" kì lạ mà tiểu nương tử của y có thể nghĩ ra.
Nội tâm có điểm bất đắc dĩ ghê gớm, người này a, cho dù đã quên hết chuyện quá khứ thì tâm tính là thứ khắc sâu trong xương tủy chắc chắn sẽ không thay đổi, như cũ giảo hoạt còn hay thích trêu ghẹo mình.
Lục Trì Mạn bị che miệng không thể nói tiếp, hắn híp mắt nhìn vẻ mặt có vài điểm tan vỡ của y mà trong đầu lại nảy ra một ý tưởng.
"A!" Lòng bàn tay đột nhiên bị một vật mềm mại ướt át đảo qua khiến Hoa Lạc Vũ giật mình rụt tay về, hai mắt y mở lớn ngạc nhiên, bên má ẩn ẩn xuất hiện một mảng mây hồng khả nghi, xúc cảm còn đọng lại trong lòng bàn tay thật mê mẩm đem kích thích lan tỏa toàn bộ cơ thể.
Y muốn...
Lục Trì Mạn mỉm cười đắc ý, cúi người xuống một chút đem mặt mình dí sát đến gần y, chậm chạp thả ra âm thanh: "Vương phi của ta xinh đẹp xuất trần là thật, ta khen cũng không được sao?"
"Được chứ!" Hoa Lạc Vũ trấn an cảm xúc lại xong cũng mỉm cười, nói: "Ta xinh đẹp thế nào cũng đều là của tiểu nương tử cơ mà!"
"Ừm!" Lục Trì Mạn gật đầu, nói rất có lí. Tầm mắt hạ xuống vừa hay nhìn đến đôi môi mê người của y, hắn không kìm lòng được ghé đến hôn chụt một cái, cười híp mắt: "Của ta!"
Của ta nên lại hôn thêm cái nữa!
Hôn xong nội tâm Lục tiểu thụ bỗng lại cảm thán, nghiện còn hơn cả thuốc phiện a!
Hắn muốn...
Hoa Lạc Vũ chợt gọi một tiếng: "Tiểu nương tử!"
"Ừ?" Lục Trì Mạn thu lại cảm xúc mãnh liệt của cơ thể, nghi hoặc nhìn y.
"Rượu hợp cẩn!"
"...hả?"
Hoa Lạc Vũ nói: "Chúng ta uống rượu hợp cẩn xong đã rồi mới...làm chuyện kia!"
"…ồ!" Lục Trì Mạn lật đật đi rót rượu, lần thứ en nờ than thở nghi thức quá nhiều.
Không biết vì sao Hoa Lạc Vũ lại rất để ý chuyện nghi thức này, giống như vừa rồi y bỏ hắn lại ở ngoài cửa để hắn tự đi vào cũng thế, phi thường khó hiểu a.
Sau đó, Lục tiểu thụ một giây liền ném sự khó hiểu lên tận cung trăng, đây đâu phải lúc để khó hiểu chứ, bình thường đeo bám không buông thì thôi đi, bây giờ là lúc quan trọng lại dám chạy ra làm phiền, hừ!
Đưa cho y một ly rượu, cùng y hợp cẩn đem ái tình của ta đốt cháy, tình cảm của chúng ta ngay tại khoảnh khắc này chính thức gắn kết, như một sợi dây vô hình không nhìn thấy nhưng lại ràng buộc cả trái tim, cả thân xác, cả linh hồn.
Không phải là một lời hứa hẹn trên đầu môi tùy thời có thể nói mà là sự kiên định bằng cả trái tim và hành động, bảo hộ người bình an đến hơi thở cuối cùng.
Càng không phải là nhất thời cao hứng, bởi vì, ta toàn tâm toàn ý yêu người không hối hận.
Chúng ta hôm nay trở thành phu thê, chỉ nguyện ước người sẽ vui vẻ, còn ta, sẽ đem sủng ái vô tận trọn vẹn trao cho người.
"Mạn Nhi! Cuộc đời này của ta chỉ muốn đem sủng ái vô hạn trọn vẹn dành cho một người...là ngươi!"
Lục Trì Mạn nghe lời ân ái gây đốn tin cực mạnh của y cảm thấy đặc biệt êm tai, trái tim cũng rung động a. Cả người như chìm trong mật ngọt, vô tri vô giác trở thành một con ong không tìm thấy lối ra.
Nhưng con ong kia có thể sẽ muốn ra ngoài, còn hắn không có loại suy nghĩ ấy, bởi liêm sỉ đã dắt ta nhau đi du lich dài hạn, nên hắn bây giờ chỉ muốn chết chìm trong bể tình này, sa đọa trong đó.
Đại khái là muốn bung lụa!
Hoa Lạc Vũ bị một vật thể toàn thân đỏ chói nhào tới đè lên, không kịp phản ứng lại độ nặng đột ngột ập tới cả người ngã thẳng ra sau, lưng hôn giường một phát cuồng nhiệt mà tạo ra cả âm thanh kì lạ.
Chiếc giường ngàn năm đứng vững vì một cú nhào này
của hắn mà run rẩy cả bốn cái chân già, nếu có thể cử động, nó nhất định sẽ hất hai con người này xuống đất.
Khuôn mặt xinh đẹp xuất trần vừa hiện lên trong vũ trụ hư ảo, cánh môi liền theo đó mà cảm nhận rõ ràng xúc cảm trên môi, mềm mại hòa cùng ướt át.
Lục tiểu thụ hé miệng, thả ra lưỡi mềm thích thú quét qua quét lại trên môi y, đều nói lúc hôn rất ngọt ngào nhưng sao hắn không cảm thấy ngọt nhỉ? Chỉ cảm thấy cả người có một luồng điện chạy qua thôi à! Tiểu thuyết lừa người!
Hoa Lạc Vũ nhìn cánh mũi cao thẳng ngay trước mũi mình hơi nhăn lại, y hé môi đem lưỡi mình chạm vào chiếc lưỡi còn đang vui vẻ lắc qua lắc lại, cẩn thận dẫn dắt nó đi về phía mình.
Vị ngọt của đường trộn lẫn với rất nhiều vị ngọt không tên xen lẫn một chút hương rượu thấp thoáng ở giữa hai cánh môi bị đảo qua đảo lại đến hoa mắt, mà Lục Trì Mạn lúc này lại có thể nghĩ đến Hoa Lạc Vũ nhất định là mới vừa ăn kẹo, nếu không miệng y sao lại ngọt như thế?
Mênh mông sắc đỏ nổi bật hơn hết là hai bóng dáng còn đỏ hơn nằm chồng lên nhau, nhìn qua như hòa thành một thể.
Mắt nhìn mắt, mũi chạm mũi, môi lưỡi hòa hợp, tình ái quẩn quanh.
Ta muốn thời gian dừng lại, mang hết thảy hoan hỉ giữ chặt, vĩnh viễn không biến mất!
...
Ở một diễn biến khác.
Lục y nam tử bị đè ép nằm ngửa trên giường, hai cánh tay bắt chéo trên đỉnh đầu, cổ tay bị một bàn tay khác giữ chặt,lồng ngực trắng nõn mở rộng nổi lên từng mảng hồng hồng, mà chủ nhân của mấy vết mờ ám này còn đang ở phía trên chuyên tâm gặm cắn.
Lục y thoát tục cách đây không lâu bây giờ đã xuất hiện vài vết rách, chính là loại rách thảm đến không nỡ nhìn thẳng, đặc biệt hơn là đều rách chỗ cần rách, tỉ như lồng ngực mê người kia, hay tỉ vòng eo thon gọn rắn chắc đó.
"Ưm..." Lý Dư cả người không thể cử động, trên ngực là xúc cảm khó tả vừa đau vừa ngứa, khó nhịn kêu một tiếng nhỏ xíu như muỗi kêu, khó khăn lên tiếng: "Ngươi...từ từ thôi!"
Vừa trở về phòng người này liền như chó điên tuột xích, không nói một lời đã lao đến như đói ăn lâu ngày, chính mình chưa kịp chớp mắt cái nào thì y phục đã mất đi một mảnh.
An Mịch trái lại không có từ từ, động tác càng thêm nhanh, không phúc hậu còn cắn cắn nụ hoa đang run rẩy trong gió, khàn giọng trêu trọc: "A Dư!~ Ngươi kêu như thế là để cho chính mình nghe đó à? Kêu lớn lên một chút!"
"Hừ..." Lục y nam tử không phản ứng, ta mới không kêu đâu, ai biết kêu xong rồi người này có đứt phanh hay không?
Hoa cúc yếu ớt, chịu không nổi loại điên dại như vậy!
"Hửm? Sao lại không hợp tác như vậy?" An Mịch đem mặt ghé sát mặt y, tầm mắt ôm trọn khuôn mặt ôn hòa của nam tử lúc này đang đầy vẻ kháng nghị, không nhịn được bật cười trước bộ dạng khả ái này, lại hỏi một câu: "Cho ngươi lên trên nhé! Được không?"
Lý Dư liếc mắt khinh bỉ: "Trên hay dưới cũng giống nhau, ta nằm như này thoải mái việc gì phải lên đó chịu mệt?"
"Ngươi cho ta ở trong còn được!"
An Mịch che trán cười sảng: "Dĩ nhiên là không có chuyện đó rồi!"
"Vậy mà còn nói nhiều!" Lục y rách nát lại mê người thụ trợn mắt: "Làm cái gì thì làm nhanh lên, lão tử còn muốn ngủ!"
"Tuân lệnh nương tử! Phu quân của ngươi tới đây!"
"…"
An Mịch lúc này mới chính thức thoát cương, chạy nước rút vòng dạo đầu, hôn cắn loạn xạ một dải từ trên đi xuống, đi qua nơi nào nơi đó liền hiện lên từng mảnh hồng phấn đậm nhạt không đều.
Một cái tay khác nhanh chóng lần mò xuống dưới thoát ly quần lớn quần nhỏ, y phục từng cái từng cái tung bay báo hiệu hoa cúc sắp nở, giây phút mà chúng ta mong chờ nhất cũng sắp đến!
Đột nhiên...
Y phục rách rát lại mê người thụ ngóc đầu dậy, vẻ mặt như nhớ ra chuyện quan trọng làm giọng nói có hơi lớn: "An Mịch!"
"Ừm?" Bị gọi tên đang chuẩn bị làm chuyện đại sự An Mịch nghi hoặc nhìn sang.
Lý Dư hỏi: "Ngươi có mang theo thuốc không?"
An Mịch lắc đầu: "Không có!"
"Không có?" Tiểu thụ vừa nghe liền trở mặt: "Không có thuốc vậy thì không làm nữa!"
Tiểu công nào sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy? An Mịch giữ nguyên tư thế, kiên trì an ủi: "Đừng sợ! Lần sau sẽ không đau như lần đầu!"
"Hừ! Nói nhảm!" Tiểu thụ phẫn nộ: "Lần trước ngươi cũng nói như thế!"
"Lần trước là lần trước, lần này sẽ không đau!" Tiểu công cúi đầu hôn xuống, an ủi: "Ta sẽ không làm ngươi đau!"
Sau đó, tiểu thụ có khóc thét cỡ nào đi nữa, vẫn là bị đè thôi, ha ha!
...