[MỸ NHÂN HỆ LIỆT QUYỂN I] TA XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN ĐỆ NHẤT!

Diệu diệu bị vả mặt!


trước sau

Sáng sớm.

Lục Trì Mạn nằm sấp trên giường, Hoa Lạc Vũ ở một bên chăm chỉ giúp hắn bóp eo, hình ảnh rất mực ấm áp.

Hắn gọi hệ thống, con hàng này thế mà dám đem Long Dương Đồ cho hắn xem để cuối cùng hoa cúc lại phải chịu tội, càng ngày càng không nghiêm túc.

[Có Diệu Diệu đây, tiểu kí chủ có điều gì muốn nói?]

Diệu Diệu cười hì hì chạy ra, ngây thơ vô tội như kiểu không phải nó đem một trăm linh tám tư thế kia tiêm nhiễm vào đầu hắn vậy, hơn hết trong một nửa tư thế kia là nó tự bày ra.

Lục Trì Mạn nếu mà có thể lôi con hàng này ra, hắn nhất định sẽ mang nó đi luộc xào hấp chiên om rán sốt nấu kho hầm, hai trăm mười sáu món đầy đủ...cho chó ăn.

Hệ thống bảo bảo ở nơi nào đó đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Lục Trì Mạn mắng chửi một trận xong mới vào vấn đề chính.

Diệu Diệu! Mấy hôm vừa rồi bận quá nên quên mất, lần trước lúc ta tiếp nhận mảnh vỡ kí ức thứ hai kia, vì sao lại là một mảng đen sì? Mi không phải nên giải thích một chút sao?

[Không có!]

Vậy tại sao mỗi lần ta cần mi giải thích mi đều nói là không có?

[Thật sự là không có!] Diệu Diệu có điểm oan ức: [Tiến độ nhiệm vụ vẫn tăng lên, người tiếp nhận kí ức là ngài, không thấy gì thì là do kí ức chứ liên quan gì đến bảo bảo đâu!]

Ồ!

Thế còn chuyện mi ép ta xem Long Dương Đồ thì sao, có liên quan đến mi không?

[Có!] Việc do chính nó làm nó sẽ nhận luôn, nhìn, nó chính là một hệ thống đàng hoàng như vậy: [Đó cũng là bởi vì kĩ thuật của tiểu kí chủ không tốt nên ta mới phải làm như vậy!] Thấy không, mọi chuyện đều có lí do của nó cả!

Ha ha! Lục Trì Mạn muốn xù lông. Hệ thống chết tiệt nhà mi đúng là có bệnh! Hoa Lạc Vũ có kĩ thuật tốt là được rồi, lão tử nằm dưới kĩ thuật tốt để làm gì?

Thôi mi cút đi, thật phiền!

Lục tiểu thụ tức giận liền che giấu hệ thống.

Diệu Diệu: […] Tiểu kí chủ bây giờ lại có thể tàn nhẫn với nó như vậy, thích gọi đến thì gọi, không thích liền che giấu nó.

Hệ thống bảo bảo hoàn toàn quên mất, chính nó cũng từng thích ngoi lên liền ngoi lên, thích lặn liền lặn mất.

Bởi thế, nghiệp quật cấm có sai!

...

Tiểu Thúy từ Vân Nam được điều đến Kinh Thành chăm sóc tiểu vương gia, bấy giờ đang chạy ngang chạy dọc cùng với vài cung nữ tất bật bưng lên bữa trưa, còn tận tụy ở một bên bẩm báo: "Điện hạ, món canh gà hạt sen này là của Tam Vương đem đến, món xương hầm củ sen này là của bệ hạ cho người đưa đến, bánh bao điểm tâm này là của Thái Tử điện hạ do Thái Tử phi đem sang, món cuối cùng này là của Nhị Vương!"

Lục Trì Mạn ngó bát canh cuối cùng mà hồ ly ca ca đưa tới nghi hoặc, cúi đầu ngửi một hơi suýt sặc: "Cái này là canh gì, mùi thuốc đậm như vậy?"

Tiểu Thúy nhìn bát canh lắc đầu tỏ vẻ nàng không biết, có biết nàng cũng không dám nói.

Hoa Lạc Vũ vẻ mặt không đổi liếc qua bát canh đáp: "Là thuốc bổ!"

Lục tiểu thụ vẫn ngơ ngác không hiểu: "Thuốc bổ gì?"

"Bổ thận tráng dương."

"…" Chết tiệt!

Lục Trì Mạn chỉ bát canh, thúc giục tiểu Thúy: "Tiểu Thúy! Ngươi mau mau đem bát canh này bỏ đi, nhanh!"

"...Dạ!" Tiểu Thúy ôm bát canh, khuôn mặt trắng trẻo còn hồng nguyên một mảng.

Bổ thận tráng dương cái gì chứ? Hoa Lạc Vũ khỏe như trâu vậy đó, còn bổ cái gì? Hồ ly ca ca thật sự là quá không đứng đắn!

_

Hoa Lạc Vũ múc cho hắn một chén canh gà, sau đó ngồi một bên cẩn thận gỡ thịt gà thành miếng nhỏ ra bát đưa sang cho hắn.

Lục Trì Mạn vừa cho được một ngụm canh gà vào miệng liền thấy tiểu Thúy ôm bát canh trở lại, hắn nuốt xuống ngụm canh trong miệng, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Không phải nói đem bát canh đi rồi sao, vì sao lại trở về?

Tiểu Thúy thật là ngượng ngùng bẩm báo: "Điện hạ! Có hai người một xưng là các chủ Thiên Diệc Các An Mịch, một người khác gọi là Lý Dư muốn gặp điện hạ, ngài có gặp không ạ? Để nô tì đi thông báo với hai người họ."

Nàng cũng không muốn ôm bát canh này chạy đi chạy lại như vậy, rất ngại ngùng, nhưng mà cũng không thể để khách chờ quá lâu, huống hồ hai người kia đã tự mình xông vào đến sân viện rồi.

"Ừ! Đem hai người đó đến đây!" Lục Trì Mạn không biết các chủ Thiên Diệc Các nhưng Lý Dư người này hắn lại biết, chính là thúc thúc của Triệu Lăng_thằng nhóc hắn nhờ thái tử ca ca chăm sóc.

Người ta đã đến tận cửa tìm gặp, mình cũng phải lich sự, đúng không?

Hắn nhìn nha hoàn thân cận ôm bát đi ra, lần nữa nhắc nhở: "Nhớ đem bát canh đó bỏ đi đấy!"

"…vâng!"

_

Lục y nam tử đi bên trái, lục y theo từng động tác di chuyển đung đưa đẹp mắt, khuôn mặt thư sinh toát ra sự ôn hòa trời sinh, Lý Dư bước đến, trên mặt còn treo một nụ cười mỉm, bên cạnh là các chủ đại nhân như trẻ nhỏ đi lạc, vừa đi vừa ngó nghiêng, hết nhìn Hoa Lạc Vũ lại nhìn Lục Trì Mạn.

Không còn cách nào, bổn các chủ là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, đây là vinh hạnh rất rất lớn, có hiểu không? Hai nhân vật cỡ này, đâu phải ai cũng có thể gặp chứ?

Một tay Lý Dư ở sau lưng An Mịch không khách khí nhéo một cái, ngươi mẹ nó đàng hoàng một chút!

Lục y nam tử cười ngượng ngùng: "Tiểu điện hạ, Hoa phong chủ! Thật ngại quá, làm phiền hai vị lúc này!"

"Không có gì, không có gì!" Lục Trì Mạn cười giả lả, cái tư thế đi của vị công tử áo xanh này có điểm quen mắt a, khá là giống mình, hắn đưa tay làm tư thế mời: "Lý công tử, An các chủ, mời ngồi!"

Lý Dư nhác thấy ghế ngồi trong phòng đều có nệm lót mấy lớp, cứng ngắc đi tới ngồi xuống, khóe môi cứng đờ, miễn cưỡng mỉm cười: "Đa tạ tiểu điện hạ!"

An Mịch ở một bên vừa đỡ Lý Dư ngồi xuống vừa không quên nhắc
nhở: "A Dư ngồi đi, từ từ thôi!"

"Không cần khách khí!" Lục Trì Mạn phất tay, đem ánh nhìn hướng sang Hoa Lạc Vũ liền thấy y cũng đang nhìn mình, ánh mắt chạm nhau khóe môi mỉm cười, thì ra chúng ta có cùng suy nghĩ.

Hắn cười cười với đồng đảng ngồi đối diện, thân thiện mời mọc: "Lý công tử, lần đầu gặp mặt, có chuyện để sau rồi nói, ăn đi đừng ngại!"

Còn có một câu tự nói trong lòng, nhìn trên dáng đi thì biết đêm qua vị huynh đệ này nhất định là rất không dễ dàng gì.

Lý Dư nhìn thiếu niên nói xong liền úp mặt vào bát canh còn lớn hơn cả khuôn mặt, không biết nói gì thì tốt nên đành im lặng, cúi đầu ăn điểm tâm.

Diệu Diệu sau khi gỡ bỏ được che giấu liền cấp tốc chạy ra, giọng điệu tha thiết: [Tiểu kí chủ của ta ơi, ngài cớ sao lại nhẫn tâm che giấu bảo bảo như vậy, hại ta rất lâu mới nối lại được tín hiệu...]

Lục Trì Mạn đang ăn bị làm phiền, rất muốn lôi cổ cọng dây này ra nhúng nước, hắn bực bội cắt ngang.

Mi mẹ nó có chuyện mau nói, không có chuyện lập tức cút!

[Có, có, có!] Diệu Diệu gấp gáp đem lời nói hết đề phòng tiểu kí chủ lại che giấu lần nữa thì hỏng: [Tiểu kí chủ bình tĩnh đừng che giấu ta, có nhiệm vụ ngẫu nhiên nè!]

Nhiệm vụ ngẫu nhiên? Lục Trì Mạn hơi suy nghĩ, chắc rằng trí nhớ của mình không sai thì...Diệu Diệu! Lần trước là ai nói rằng nhiệm vụ ngẫu nhiên rất khó gặp? Hả? Ta vẫn còn nhớ mi đọc một bài diễn văn dài thế nào để tâng bốc độ quý hiếm của nó đấy nhé!

Mi thấy không, ta mới làm nhiệm vụ ngẫu nhiên cách đây bao lâu đâu, bây giờ lại tới?

Vả mặt đúng là nhanh như vòi rồng!

Hệ thông chết tiệt nhà mi cũng có ngày này, ha ha!

Diệu Diệu: […] Nó nếu biết được sẽ có một ngày hôm nay thì nó đã không như vậy sống chết thêm mắm dặm muối nâng cao giá trị nhiệm vụ như thế.

Ai có thể ngờ mẹ ruột lại sẽ hố nó như thế!

[Ta làm sao biết được!] Diệu Diệu nói, ngữ điệu có điểm không cao hứng, chắc chắn là bị pha vả mặt vừa rồi đả kích đến: [Nhiệm vụ của ngài đây.]

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Cùng Lý Dư hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.

Phần thưởng nhiệm vụ:???]

[Tiểu kí chủ, chúc may mắn!]

Hệ thống bảo bảo bị đả kích nghiêm trọng nhanh chóng ném ra nhiệm vụ xong liền tắt tiếng.

Lục Trì Mạn: "…" Ê! Chớ đi vội, ta còn có điều muốn hỏi mà, Diệu Diệu!

Diệu Diệu?

Lục Trì Mạn gọi hệ thống thêm mấy lần, kết quả nhận được một dòng thông báo đỏ:

[Xin lỗi! Ngài không phải bạn tốt của Diệu Diệu, hiện không thể liên lạc!]

...mama nó, còn có loại thao tác này?

_

"...tiểu nương tử? Tiểu nương tử?..."

"A! Chuyện gì?" Lục Trì Mạn nghe tiếng gọi quen thuộc đến không cần nghĩ cũng biết là ai đấy của Hoa Lạc Vũ, hắn từ bỏ giao tiếp với hệ thống, phát hiện chính mình trong lúc không để ý đã lỡ tay dùng thìa cắm nát canh trong bát, hắn nghĩ nếu hắn thật sự có thể lôi hệ thống ra thì đây chính là kết cục của nó!

Oa! Đồ ăn hỏng mới là chuyện cần quan tâm a!~

Hoa Lạc Vũ chống cằm chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi của hắn, nghi hoặc: "Tiểu nương tử đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì!" Lục Trì Mạn lắc đầu.

"Vẻ mặt của ngươi đã đổi mấy lần, còn nói không nghĩ gì!" Hoa Lạc Vũ ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Lục Trì Mạn quay sang đối diện với mình, không kìm lòng nhéo nhéo hai cái, thật mềm a!

"Au..." Hai má bị véo trở nên biến dạng, thiếu niên chu đôi môi nhỏ phi thường khả ái kêu lên một tiếng, nhỏ giọng kháng nghị: "Đau, mau bỏ ra!"

"Hừm!" Đệ nhất giang hồ chính phái cong môi, đôi mắt ngược sáng ánh lên một tia sáng tinh nghịch, Hoa Lạc Vũ với người sang nhanh như chớp hôn *chụt* một cái lên đôi môi đang chu ra của Lục Trì Mạn.

Ba giây mặc niệm xong.

"Khụ...khụ..."

Lý Dư che miệng ho liên hồi, khuôn mặt mĩ nam đỏ bừng không hiểu vì ho hay vì ăn phải cơm chó, An Mịch vừa vuốt lưng vừa nhanh tay đưa nước sang vừa nói: "Ăn từ từ thôi, ai cướp với ngươi đâu chứ..."

Để ý kĩ một chút còn có thể nhận ra vành tai của các chủ đại nhân cũng đang hồng một mảnh.

Hoa Lạc Vũ với Lục Trì Mạn phát cơm chó xong vẻ mặt như thường, vốn là một người da mặt liền có thể so với tường thành, người còn lại thì đứt dây thần kinh ngượng ngùng, căn bản sẽ không giác ngộ ra được điểm không đúng.

Lục Trì Mạn còn có thể nói ra một câu: "Đều ăn cả đi, ăn xong ta có chuyện cần nói!"

Diệu Diệu ở nơi nào đó cảm thán, vẫn là ăn đi đầu a.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện