"Hoa Hoa!"
Ngồi trong xe ngựa, Lục Trì Mạn bất giác nhớ đến em trai mèo nhỏ của mình, không biết em nó bây giờ thế nào? Hắn hỏi: "Thanh Nhi bây giờ ở đâu?"
Hoa Lạc Vũ lười biếng dựa lưng vào xe ngựa đáp: "Thanh Nhi đã được đưa đến Thanh Hoa Phong rồi, An Mịch với Lý Dư cũng đều ở đó!"
"Ừm!" Lục Trì Mạn thấy y có vẻ mệt mỏi nên cũng không hỏi thêm, vỗ vỗ lên đùi mình bảo: "Ngươi nằm xuống đây ta giúp ngươi bóp đầu."
Hoa Lạc Vũ cầu còn không được, y gối đầu lên chân Lục Trì Mạn, nhắm mắt cảm nhận đầu ngón tay mềm mại mịn màng của hắn ở trên huyệt thái dương khéo léo xoay tròn bất tri bất giác ngủ mất lúc nào không hay.
"Hoa Hoa?"
"Hoa Hoa!"
Lục Trì Mạn nhỏ giọng gọi mấy lần đều thấy y không phản ứng, thầm nghĩ y mệt đến mức ngủ say như thế này, những ngày qua không tìm thấy hắn y đã trải qua những gì? Có nhịn ăn nhịn uống nhịn cả ngủ hay không?
Trong đầu chạy qua rất nhiều suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng nâng đầu y đặt lên gối, rón rén lách mình trong thùng xe mặc dù không nhỏ nhưng vì sợ đụng tỉnh y nên phải thật cẩn thận.
Đem áo choàng trên người tháo xuống đắp lên người y, hắn nhích người về phía rèm cửa.
"Phu nhân?" Lâm Anh ngạc nhiên miệng nhanh hơn não thốt lên, đại não tràn đầy nghi hoặc.
Lục Trì Mạn đưa ngón trỏ lên môi khẽ "suỵt!" một tiếng, đánh mắt vào phía trong, khẽ lắc đầu.
Lâm Anh xem hiểu mím môi gật đầu, muốn hỏi cũng không dám hỏi.
Lục Trì Mạn điều chỉnh giọng thật nhỏ chỉ đủ hai người nghe hỏi: "Mấy ngày vừa qua ta không ở bên cạnh, Hoa Hoa thế nào?"
Lâm Anh mắt cũng không chớp đáp luôn: "Ngoài tâm trạng lúc nào cũng âm trầm ra thì đều bình thường ạ!"
"Thật không?" Lục Trì Mạn nhìn chằm chằm nam tử nâng lên một câu hỏi có điểm sắc bén, hắn nghi ngờ Lâm Anh có chuẩn bị với câu hỏi này từ trước, bằng chứng là lúc trả lời câu hỏi của hắn, nam tử không dám nhìn hắn.
Không phải hắn đa nghi mà là sự khác lạ của Hoa Lạc Vũ khiến hắn phải suy nghĩ, mặc dù tổng thể bề ngoài không sai biệt gì nhiều nhưng hắn phát hiện hai quầng đen mờ nhạt dưới mắt y, sắc mặt ngay cả khi cười cũng không che được sắc thái nhợt nhạt trên khuôn mặt, hơn nữa, trước nay Hoa Lạc Vũ là một người rất thính ngủ, kể cả nằm bên cạnh hắn, y cũng chưa bao giờ ngủ sâu như lần này.
Sau cùng, khiến hắn phải tỉ mỉ suy nghĩ chính là, y không dùng khinh công cưỡi gió đạp mây đến mang hắn về mà lại đi xe ngựa, chẳng nhẽ là đêm hôm ấy ở bên vách núi hộc ra một ngụm máu làm sức khỏe của y trở nên không tốt?
Lâm Anh kiên trì chống đỡ ánh mắt chết người của phu nhân, mặt đơ khẳng định: "Thật ạ! Chủ tử không có vấn đề gì hết!"
"Hừm!" Lục Trì Mạn ngồi trước cửa xe ngựa chống cằm trầm ngâm xong đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi thích Hoa Hoa đúng không?"
"…hả?" Lâm Anh không kịp phản ứng ngây người, từ mặt đơ chuyển thành tượng, một trạng thái hồn thoát xác khó nhọc đáp: "Hoa Hoa...A, chủ tử..Thuộc hạ không có thích chủ tử! Phu nhân đùa thuộc hạ sao?"
"Ừ, đùa thôi!" Lục Trì Mạn cười tủm tỉm, nhìn trên biểu cảm chẳng có vẻ gì là đùa cả.
Lâm Anh còn chưa kịp thở xuống một hơi thì lại nghe hắn hỏi: "Nhưng mà...ngươi thật sự không thích Hoa Hoa sao?"
Lâm Anh: "…" Tổ tông của ta ơi, người tha cho ta đi không được sao?
Lâm Anh lệ rơi đầy mặt hết nước hết cái giải thích cộng cam đoan: "Phu nhân, thuộc hạ không thích chủ tử, phu nhân từ đâu lại có loại suy nghĩ thiếu chân thực như vậy chứ, ngài đùa hơi quá rồi đó, chủ tử mà nghe thấy câu này là thuộc hạ sẽ bị đá ra khỏi Thanh Hoa Phong luôn đấy!"
Lục Trì Mạn chớp mắt, thoáng qua cảm thấy vẻ mặt càng khó hiểu hơn, nói: "Sao vậy? Ta chỉ đang hỏi ngươi thích Hoa Hoa không thôi mà, chẳng nhẽ bao nhiêu năm đi theo y mà ngươi không có cảm giác hay ý muốn đi theo y sao? Thích mà ta nói chính là cảm thấy tình cảm như người một nhà cơ, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
"…" Ra là thế! Lâm Anh vuốt ngực thở ra một hơi nhẹ nhõm, hù chết người!
"Vậy...mấy ngày vừa rồi Hoa Hoa không có vấn đề gì sao?"
"…" Làm sao lại hỏi nữa? Phu nhân từ bao giờ trở nên phúc hắc như vậy? Lâm Anh kiên trì đến cùng: "Hoàn toàn bình thường ạ!"
Lục Trì Mạn: "…" Thuộc hạ này quá cứng, khó chơi a! Vẫn là Lâm Khiêm dễ dụ hơn, trở về đi lừa thằng nhóc đó.
...
Thiếu niên một thân y phục thiên thanh ngồi bên bàn lớn, hai tay chống đỡ khuôn mặt nhỏ suy nghĩ mông lung, không biết nghĩ đến điều gì mà đôi mày thanh tú khẽ cau lại, ấn kí màu xanh
trên mi tâm bị co vào theo cái cau mày của hắn.
Bất chợt, một ngón tay thon dài trắng xinh như bạch ngọc thượng hạng từ bên cạnh đưa tới khẽ xoa xoa lên mi tâm của thiếu niên như an ủi.
Lục Trì Mạn giãn mi thoát khỏi suy nghĩ, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Hoa Lạc Vũ nghiêng người, chống tay lên bàn đỡ lấy một bên mặt, mặt đối mặt với hắn, y nói: "Không có gì! Thấy tiểu nương tử nhíu mày sâu như thế, đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập tâm thế?"
"Không có gì!" Lục Trì Mạn lắc đầu, nói: "Ta muốn đến Lục Gia nên chúng ta sẽ khởi hành đi Lục Phủ luôn nhé? Gửi thư cho An Mịch với Lý Dư cầm theo ghi chép tổng kết của thừa tướng về vụ án của Lục Gia tới đó luôn!"
"Tiểu nương tử nói là được!" Hoa Lạc Vũ như cũ một câu không đổi.
...
Phủ đệ rộng lớn nhưng hoang tàn đổ nát, đại môn ẩm mốc phủ kín rêu phong, một tấm bảng hiệu treo lệch in hằn những vết xước chằng chịt, hai chữ Lục Phủ bị rơi rụng các nét sắp nhìn không ra ý nghĩa.
Lục Trì Mạn dừng chân trước cánh cửa xập xệ của Lục phủ, ngước mắt nhìn bảng hiệu mất đi nét uy nghiêm còn kiên trì bám lấy khung cửa, hắn cảm thán: "Mười năm không có người lui tới, Lục Phủ đã tồi tàn đến như vậy rồi, trước đây chắc chắn là nó rất đẹp nhỉ?"
"Đúng thế! Trước đây Lục Phủ là phủ đệ đẹp nhất thiên hạ, cho dù là hoàng cung cũng không thể so sánh!" Tiết trời đã hơi se lạnh, càng về chiều tối lại càng lạnh hơn, Hoa Lạc Vũ giúp hắn mặc lên áo choàng, y nắm tay hắn dắt người đi vào trong, cẩn thận nhắc nhở: "Tiểu nương tử đi chậm chút, cẩn thận dưới chân!"
Lục Trì Mạn vẻ mặt ba chấm: "Ta cũng không phải hài tử ba tuổi, bước đi còn chậm thì phải đi đến bao giờ?"
Hoa Lạc Vũ không cho là đúng, bảo: "Đối với ta tiểu nương tử vẫn còn nhỏ, mặc kệ là đi đến bao giờ đều có ta ở bên cạnh cùng ngươi đi!"
Lục Trì Mạn nghênh đầu sang hỏi: "Hôm nay ngươi uống bao nhiêu mật ngọt rồi?"
Hoa Lạc Vũ không hiểu lắm nhưng vẫn đáp: "Ta không thích ăn đồ ngọt, ngươi hỏi thế là sao?"
"Bởi vì ngươi nói chuyện quá ngọt!" Nói đúng ra là sến sẩm hết sức!
"Không phải ta nói chuyện ngọt, ta chỉ là muốn ngọt với một mình tiểu nương tử thôi!"
"…" Ha ha! Trình độ thả thính lại tăng lên rồi, đã thế mình lại còn dính mới chết chứ!
_
Gió thổi lá khô xô vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc có điểm âm u lạnh gáy, Lục Trì Mạn nắm tay Hoa Lạc Vũ đi một vòng Lục Phủ, suy nghĩ một chút về việc tìm manh mối trên cái đống phế phẩm này là không có khả năng, hắn chỉ là muốn đi lòng vòng xem một chút thôi.
"Tiểu điện hạ!"
Lục Trì Mạn ngước mắt nhìn, An Mịch ôm theo tiểu đồng hương Lý Dư lăng lăng bay đến.
Đúng rồi, chính là bay!
Cái loại bay mà nhanh như một tia chớp ấy, nói cho có nghệ thuật thì chính là khinh công.
Lục Trì Mạn giơ tay vẫy vẫy: "Hai ngươi tới rồi! Có mang theo đồ không?"
An Mịch chớp chớp mắt ngây thơ hỏi: "Đồ gì?"
Lục Trì Mạn có hơi khó chống đỡ: "Ghi chép tổng kết vụ án Lục Phủ, còn có manh mối mà thừa tướng đại nhân đưa cho ta. Các ngươi không cầm theo?"
"Ta...để ở nhà trọ rồi!" Các chủ đại nhân gãi đầu cười giả lả.
Lý Dư lườm An Mịch một cái nhăn mặt trách cứ: "Thấy chưa, ta đã nói là từ từ để nghĩ xem còn thiếu cái gì không mà ngươi cứ vội vội vàng vàng. Còn ngây ra đó làm gì, bây giờ ngươi trở về lấy đi!"
"Thôi bỏ đi, cái đó để sau cũng được!" Lục Trì Mạn nhìn mặt trời đã xuống núi đến hơn nửa, bảo: "Ta có một vài manh mối về hai câu thơ hôm trước Lý huynh đệ nói rồi, chúng ta trước tìm một chỗ ngồi xuống đã, ta muốn nói suy nghĩ của ta để các ngươi cùng bàn luận!"
"Được!"