Lục Lâm à...
Lục Trì Mạn cúi đầu trầm ngâm.
Sắp xếp lại sự việc một chút từ lúc đến thế giới đầy rẫy thị phi này xem nào!
Mộc Y Mạn (nguyên chủ) không rõ lí do bị rơi xuống hồ, sau đó thì ngỏm củ tỏi một cách càng thần kì hơn, và hắn - từ một thế giới khác đang ngủ thì bị xuyên tới, nhập vào.
Vừa nhập vào liền gặp ngay hệ thống khốn nạn trong truyền thuyết, kết quả là hắn phải cắn răng bôn ba khắp giang hồ hung hiểm để làm nhiệm vụ, mục tiêu cuối cùng là tìm ra hung thủ sát hại gia tộc - Lục Gia của nguyên chủ...của hắn.
Nhiệm vụ đầu tiên, hắn bị em trai mèo nhỏ từ thế giới khác đến trong trạng thái mơ màng đã cho người hại hắn rơi xuống vực, tại một nơi thế ngoại đào nguyên đó hắn gặp được thuộc hạ thân cận nhất của cha ruột - Lục Lâm.
Nhắc đến thì Lục Lâm chính là một đại thúc đẹp trai ngầu lòi lại hòa ái dễ gần, được rồi, đây có thể là mặt nạ! Dù sao thì từ sau khi ra khỏi nơi đó hắn cũng không gặp lại ông ấy nữa...chắc là vậy.
Chuyển sang vấn đề Lục Gia diệt tộc.
Lão cha tiện nghi (hoàng thượng) mỗi khi nhắc tới vấn đề này liền là tỏ vẻ ông không biết gì hết, chỉ nói là nhận được thư của "ai đó" gửi cho nên chạy đến Lục Gia và cứu được hắn thôi, mà "ai đó" ở đây là ai thì lại không biết. Mặc dù rất rất nghi ngờ lão cha đang nói dối, nhưng hắn lại không có biện pháp chứng minh nghi ngờ của mình!
Đại thúc đẹp trai, được rồi, Lục Lâm nói rằng ông ấy được lệnh mang hắn rời khỏi Lục Gia đến gặp hoàng thượng, sau đó thì bởi vì bị dí quá ác nên đã để lại hắn lẫn trong đám người chết, nhìn thấy hắn được hoàng thượng cứu đi xong liền an tâm chạy đi trốn.
Tóm lại là dựa trên lời kể của hai người này chẳng thể tìm ra được manh mối nào hết! Nhưng mẫu thân nói phải đề phòng Lục Lâm, mà hắn...cũng nghi ngờ Lục Lâm.
Uẩn khúc của chuyện này rốt cuộc nằm ở đâu??
"Tiểu nương tử? Tiểu nương tử?..."
"…ừ?" Lục Trì Mạn hồi thần, khung cảnh trước mắt đã bừng sáng, bầu trời phía Đông đang dần nổi lên từng tia sáng vàng cam, thì ra hắn mải suy nghĩ không để ý, trời đã sáng rồi.
"Chúng ta về nhé?" Hoa Lạc Vũ tuyệt nhiên không hỏi hắn suy nghĩ cái gì lại thất thần như mọi khi, chỉ ôn nhu không đổi cong môi bảo: "Đến giờ ăn sáng rồi!"
"Ừ!" Còn cả người này nữa, y cùng một đám người đang giấu hắn chuyện gì đó, chắc chắn là trong lúc hắn rơi xuống vực đã có chuyện xảy ra với y.
Thật là, một não chia đôi không đủ dùng á!
...
"Mạn Nhi!"
"Vâng, phụ thân!"
Trong một mật thất, tiểu hài nhi dùng hai chân ngắn ngủn phi thường khả ái chạy theo phía sau nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên nghĩ đến cái gì đó, ông bước chậm bước chân chờ tiểu hài nhi đuổi kịp, bế nó lên rồi mới bước nhanh về phía trước, đi đến một góc trong căn phòng, ông khẽ lần mò một hồi trên bức tường đá, một lúc sau tay ông chạm đến cơ quan, bức tường đá theo sự chuyển động nâng lên một mảnh vừa đủ hai người đi vào.
"Oa~" Tiểu hài nhi lần đầu tiên được chứng kiến chuyện kì lạ như vậy, thích thú reo lên.
Bức tường đá mở ra một căn phòng nhỏ phía sau, trong đó không phải vàng bạc châu báu gì, cũng không phải chứa thứ gì rất đặc biệt, chỉ có một cái hộp nhỏ đặt trên một cái bàn nhỏ.
"Mạn Nhi!" Nam nhân trung niên gọi một tiếng, ngữ điệu nghe ra mấy phần nghiêm túc mấy phần dịu dàng cùng mấy phần không rõ cảm xúc.
Tiểu hài nhi tròn mắt nhìn ông đầy nghi hoặc: "Dạ, phụ thân!"
"Nhìn kĩ nơi này và ghi nhớ, đặc biệt là chiếc hộp đó!" Nam nhân trung niên để tiểu hài nhi xuống đất đứng cạnh hộp gỗ, dặn dò: "Mạn Nhi! Nếu sau này có một ngày con nhớ ra nơi này, hãy đến đây lấy nó, nó là của con!"
"Vâng, con nhớ rồi phụ thân!"
...
"Ngươi là ai?"
Tiểu cô nương ngồi bên đình viện, đôi mắt u buồn ngước nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trên lan can, nàng không quen biết người này!
Hắc y nhân không đáp lời, từ trên lan can nhảy xuống bước đến, tiểu cô nương hoảng sợ muốn đứng lên lại không cách nào cử động, nàng kêu lên: "Ngươi định làm gì?"
Đầu ngón tay xuất hiện một luồng ánh sáng màu tím, hắc y nhân hướng luồng sáng lên mi tâm tiểu cô nương, ép nó đi sâu vào trong.
"Aaaaa..." Luồng ánh sáng tím xuyên qua da thịt vào đến một nửa, tiểu cô nương thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, đến khi nàng tưởng rằng mình sắp chết thật rồi thì hắc y nhân đột nhiên rút tay về, luồng sáng biến mất, cảm giác đau đớn cũng theo đó mà đi luôn như chưa từng tồn tại.
Cơ thể được tự do, tiểu cô nương ôm ngực thở dốc, khó khăn nâng chân muốn chạy đi lại bị hắc y nhân túm về, cần cổ bị siết chặt, giọng nói lạnh lẽo như băng đá vĩnh cửu vang lên đi kèm là sự giận giữ của nam nhân: "Ngươi...không phải hắn!"
Cổ bị bóp càng lúc càng chặt, tiểu cô nương gắng gượng lắc đầu, nàng không hiểu, nàng không biết gì cả, "hắn"...là ai? Người này lại là ai? Sao lại muốn giết nàng?
"Ngươi chết đi!"
Cơ thể trầm xuống, theo sau một tiếng "ùm" rõ ràng là sự ướt át lạnh lẽo bao quanh, một sức mạnh nào đó đang cố gắng kéo lấy cơ thể của nàng xuống.
Không...nàng không muốn chết, nàng còn có việc chưa làm được, nhưng nàng không còn sức để vùng vẫy nữa, khó chịu quá, không thể thở được...
Ai đó...hãy cứu ta!
...
Lục Trì Mạn bừng tỉnh bật người ngồi dậy, đưa tay ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của nam nhân trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi vào hồ nước
khiến da đầu hắn tê dại, một cảm giác lạnh toát chạy dọc khắp cơ thể.
Con bà nó, sợ hết hồn!
"Tiểu nương tử..." Vòng eo bị siết chặt, Hoa Lạc Vũ dừng lại câu nói, dang tay ôm lấy người vào lòng, ôn nhu hỏi: "Sao vậy?"
Người nào đó úp mặt vào lồng ngực người ta xong, một chút ngại ngùng cũng không có, tư thế càng không đổi, ai oán cáo trạng: "Hoa Hoa! Ta mới vừa mơ thấy ác mộng. Ngươi không biết đâu, người kia trong mộng rất đáng sợ, hắn...hắn bóp cổ ta, còn đẩy ta xuống hồ..."
"Ngoan! Đừng sợ, chỉ là giấc mơ thôi!" Hoa Lạc Vũ hai tay ôm lấy khuôn mặt khả ái của Lục Trì Mạn kéo ra, dịu dàng hôn nhẹ lên trán hắn một cái an ủi.
Lục Trì Mạn bĩu môi bảo: "Ngươi còn chẳng hỏi ta nằm mơ thấy ai, đây rõ ràng là an ủi cho có!"
Hoa Lạc Vũ bó tay chịu thua, cực kì bất đắc dĩ hỏi: "Tiểu nương tử mơ thấy ai?"
"Không biết!"
"…"
Lục Trì Mạn hỏi: "Ngươi mới vừa đi đâu?" Mọi khi đều là ngủ với hắn đến tận lúc hắn tỉnh, dạo này thì hay rồi, ngủ dậy đều không thấy người.
"Sao lại không đi giày? Trời đã chuyển lạnh rồi, không được tùy tiện như thế! Thật là!" Hoa Lạc Vũ nhìn chân hắn không đi giày vội bế lên, phàn nàn mà ngữ điệu lại mười phần cưng chiều.
"A!" Bị bế lên bất ngờ Lục Trì Mạn theo bản năng ôm lấy cổ Hoa Lạc Vũ để không bị ngã, hắn nhỏ giọng giải thích: "Đó là vì ta nằm mơ thấy ác mộng nên sợ hãi vô cùng, vừa nhìn thấy ngươi liền muốn ôm một cái để an ủi..."
Hoa Lạc Vũ: "…" Như vậy rồi y còn có thể nói cái gì?
"Nhưng mà ngươi mới vừa đi đâu về?"
Hoa Lạc Vũ: "…" Lại có thể chạy về vấn đề cũ!
Hoa Lạc Vũ bế hắn trở về giường, đáp: "Ta đi giải quyết một chút chuyện nội bộ thôi, vừa xong liền chạy về luôn mà...được rồi, lần sau ta sẽ mang tiểu nương tử đi cùng!"
Lục Trì Mạn phồng má không ưng ý, bộ dạng giận dỗi nói: "Ngươi rõ ràng là có chuyện giấu ta!"
"Ta giấu chuyện gì?" Hoa Lạc Vũ vẻ mặt nghệt ra đầy oan ức, đột nhiên bị úp một cái nồi trên đầu, y đã làm gì đâu?
"Vậy ta hỏi ngươi, mấy hôm mà ta rơi xuống vực đó, ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Lục Trì Mạn nắm tay áo của Hoa Lạc Vũ, hai mắt chớp chớp cắn môi kiểu "ngươi mà không nói thật ta khóc cho ngươi xem!" vô cùng chân thật, ngữ điệu vừa đe dọa vừa năn nỉ: "Hoa Hoa! Ngươi có chuyện gì cũng phải nói với ta, nếu không đến lúc ta phát hiện ra ngươi nói dối, ta sẽ...ta sẽ viết hưu thư!"
Hoa Lạc Vũ đối diện với đôi con ngươi lưu ly sáng ngời chợt sững người, một lúc sau y chớp mắt thoát khỏi trạng thái mơ màng, trong lòng thầm nhủ tiểu nương tử thế mà dùng cả Nhiếp Hồn Thuật (*) với mình, may mà y đã sớm có biện pháp tránh được không thì toi rồi!
"Tiểu nương tử! Ta thật sự không có chuyện gì!" Hoa Lạc Vũ vỗ ngực cam đoan, ra sức chứng minh bản thân không xảy ra chuyện gì hết, cực kì khỏe mạnh, nhìn đi, y ngay lúc này có thể đạp chết một con trâu còn vì sao lại là con trâu thì đừng hỏi!
Lục Trì Mạn mỉm cười tạm tin tưởng, ha ha, thế mà phá được thuật thôi miên dày công tu luyện của hắn, như vậy nhất định là y đang giấu hắn!
Chắc chắn là như vậy!
"Thôi được rồi!" Lục Trì Mạn nói: "Ta vừa nhớ ra ở mật thất của Lục Gia có một vật cần ta đến lấy, không biết nó là cái gì nhưng cha lúc ta còn nhỏ đã dặn rất kĩ, vật này đối với ta rất quan trọng. Nên ta tính ăn xong cơm chiều chúng ta đi luôn!"
"Được!" Hoa Lạc Vũ cười híp mắt nói lời thoại muôn thuở: "Tiểu nương tử nói cái gì thì chính là cái đó!"
***
Hoa Lạc Vũ: Mẹ ruột! Làm sao có một câu thoại mà nói suốt từ đầu truyện đến cuối truyện vẫn chưa đổi cho ta?
Mễ Ly Hi Mộc: Chủ yếu là lười suy nghĩ, thứ yếu là cảm thấy câu đó đặc biệt ôn nhu, rất hợp với hình tượng thê nô của ngươi nha~
Hoa Lạc Vũ:... *có lí!*
Lục Trì Mạn:... *mẹ ruột thật sự quá lười!*
Diệu Diệu:... *nó gần đây lại bị lãng quên, đáng thương thân hệ thống không có quyền lên tiếng!*
*Giải thích dấu (*) trong chương này*!
*Nhiếp Hồn Thuật (thuật thôi miên) chắc là ai cũng biết rồi, cái Mộc muốn nói là lúc trước đều gọi thuật thôi miên là vì nói theo cách của Lục Trì Mạn nên nghe rất hiện đại, còn ở chương này là theo suy nghĩ của Hoa Lạc Vũ nên sử dụng Nhiếp Hồn Thuật cho nó hợp lí nha!