[MỸ NHÂN HỆ LIỆT QUYỂN I] TA XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN ĐỆ NHẤT!

Các nhân vật liên quan đều lên sàn


trước sau

"Quân Thiên Trạch! Ông nhất quyết phải đuổi theo ta đến tận nơi này sao?"

Bụi đất lắng xuống lộ ra khung cảnh hoang tàn của mật thất, đá lớn đá nhỏ không đều đặn lởm chởm đè lên nhau, thanh y thiếu niên đem mặt ra khỏi lồng ngực của bạch y nam tử, vừa phủi đi cát bụi bám trên vai áo trắng ngần vừa hỏi một câu, trong ngữ điệu dường như còn có một tiếng thở dài.

"Quân Thiên Trạch?" Dương Tịch Diễm ngạc nhiên tròn mắt nhìn nhìn đám khói đen mà lắc đầu, hướng huyền y nam tử một cái nhìn đầy ý vị đắc ý nói: "Hạo tử, cha ngươi đó a!"

"Hừ!" Huyền y nam tử hừ lạnh, biểu cảm càng thêm lạnh hơn: "Một kẻ nhập ma đã không còn là cha ta nữa!"

"Nói ra thì Hạo tử ngươi cũng quá đáng thương a..." Dương Tịch Diễm chậc chậc kiểu rất cà khịa: "Thấy không? Ngươi một kẻ cứng ngắc lạnh lùng như một tảng băng không tan suốt bao nhiêu năm trời mới biết yêu thích một người, toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn. Nhưng ai mà ngờ sự đời khó lường đâu, lại thua một thằng nhóc chẳng có phân lượng gì, cha ruột lại còn âm mưu giết chết tiểu tâm can, thật đáng buồn!"

"…"

"Dương Tịch Diễm! Ngươi mẹ nó không nói chuyện đàng hoàng được thì đừng có nói!" Niệm Dao Nhi lườm mặt nạ lông vũ, không thấy mọi chuyện rối tung mù mịt hay sao mà còn gây sự? Nàng nghi ngờ người này đến để gây rối chứ không phải muốn bảo vệ Mạn Mạn đâu.

Niệm Dao Nhi nói tiếp:"Ngươi thì giỏi lắm ấy, giỏi như thế mà cũng vẫn để Mạn Mạn rơi vào tay Hoa Lạc Vũ đấy thôi!" Còn có mặt mũi đi cà khịa người khác, hứ!

Dương Tịch Diễm bị nói cũng không chịu thua, oán sang: "Ngươi cũng có khác gì?"

"…" Ba kẻ cùng thua trên tay một thằng nhóc chẳng có phân lượng gì câm nín.

Hoa Lạc Vũ nghe được đối thoại của tập thể tình địch liền nhếch môi mỉm cười, y nắm tay áo Lục Trì Mạn giật nhẹ mấy cái xong chỉ vào tình địch của mình, bĩu môi bảo: "Tiểu nương tử!~ Bọn họ nói Hoa Hoa là thằng nhóc chẳng có phân lượng gì!"

Còn cố ý đề cao âm lượng cho rất rất nhiều người nghe được.

Lục Trì Mạn không hổ là có chồng theo chồng, mặc dù biết y cố ý nhưng vẫn rất phối hợp lớn tiếng phát cẩu lương: "Hoa Hoa không cần suy nghĩ nhiều, đối với ta Hoa Hoa là tài giỏi nhất!"

Tập thể cẩu độc thân cùng cẩu không độc thân, hóng hớt cùng hóng hớt từ xa, tình địch bỏ cuộc cùng chưa bỏ cuộc, tính thêm cả boss trùm đã xem: "…" Ọe!

_

Tia sáng cuối cùng tắt hẳn nơi chân trời, trăng bạc treo cao, màn đêm buông xuống phủ lên vạn vật.

Sau khi bị đả kích từ tinh thần đến cả thể xác, boss trùm Quân Thiên Trạch trong trạng thái là một luồng khói đen chẳng hề có thể xác lẫn tinh thần đã lấy lại được phong độ, dù sao cũng là nhân vật áp chót, hào quang cùng với trí thông minh cơ bản của nhân vật phản diện cũng phải có.

"Hừ!" Quân Thiên Trạch lại ngưng tụ khói đen thành một hình dáng con người như ban đầu, sau đó lại hừ một tiếng nghe rất xịn sò, kiêu ngạo đầy mình: "Các ngươi đừng quá coi thường ta!"

Quân Thiên Trạch ngẩng đầu hướng lên phía trên mặt đất nói: "Ung Chí! Ngươi còn định ngồi ở trên đấy nhìn đến khi nào?"

*Phịch*

Quân Thiên Trạch vừa dứt lời, hắc y nhân đeo mặt nạ bạc liền từ phía trên nhảy xuống đứng phía sau, cúi đầu hô: "Ma Thượng!"

Hắc y nhân che mặt bằng khăn đen cũng theo sát mặt nạ bạc nhảy xuống xong đứng ở phía sau, nhưng không cúi đầu.

Bộ đôi thuộc hạ thân cận của đệ nhất giang hồ chính phái Lâm Anh với Lâm Khiêm cũng vừa lúc xuất hiện, phía sau là ám vệ lớp lớp của Thanh Hoa Phong, trước tiên đem áo khoác cho phu nhân với chủ tử tránh sương đêm gió lạnh. Nhất là phu nhân mỏng manh yếu đuối vạn người mê mẩn là phải bảo vệ thật kĩ, còn chủ tử gần đây cũng khá là mỏng manh nên cũng cần bảo bọc a.

Lục Trì Mạn cảm thấy kí ức mình thu được từ đầu đến giờ hẳn là đã đủ để giải quyết cho xong cái nhiệm vụ chính tuyến dai dẳng này rồi, nhanh một chút còn trở về chứ hắn cứ cảm thấy bất an không dứt mà càng lúc nỗi bất an càng dồn dập.

"Quân Thiên Trạch!" Lục Trì Mạn bởi vì cách khá xa nên phải lớn tiếng gọi, cũng bởi vì hắn sợ á, đứng quá gần kẻ địch là một sự lựa chọn sai lầm, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ! Hắn nói: "Chuyện ân oán giữa ta và ông tạm thời không cần nói, nhưng chuyện Lục Gia diệt tộc chủ mưu do ông nhỉ, người thực hiện là Ung Chí?"

"Ngoài ra còn có sự tác hợp của Lục Lâm, không đúng, bây giờ nên gọi là Cố Giao Toàn chứ nhỉ?" Lục Trì Mạn quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt đặt trên bốn ám vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh.

Ba ám vệ Giáp, Ất, Bính bị nhìn tới đồng loạt lắc đầu phủ nhận, nghiêm túc chứng minh:

"Phu nhân, thuộc hạ không phải Cố Giao Toàn!"

"Đúng thế thuộc hạ không phải họ Cố!"

"Thuộc hạ cũng không phải!"

Phủ nhận xong, cả ba cùng quay đầu sang nhìn ám vệ Đinh vẫn im lặng chưa lên tiếng đồng thanh hỏi: "Sao ngươi không nói gì?"

Ám vệ Đinh - Lục Lâm - Cố Giao Toàn nhếch môi mỉm cười, kéo xuống mặt nạ buông lời khen, ánh mắt thẳng tắp rơi lên người Lục Trì Mạn: "Thế mà có thể nhận ra ta, Diễm Ngọc Tiên Tôn, tại hạ bái phục!"

"Quá khen!" Cũng nhờ cái cơn ác mộng bị rơi hồ đó mà hắn mới biết được nguyên chủ đang yên đang lành vì sao lại ngỏm củ tỏi, mà hắc y nhân trong giấc mơ đó chính là cái
người này đây!

Vì sao hắn lại phát hiện ra à, chính là trong giấc mơ hắn nhìn thấy đuôi mắt phải của hắc y nhân có một nốt ruồi son, cái này chính là đặc điểm nhận dạng cực kì hiệu quả luôn ấy.

Cố Giao Toàn vừa lộ ra khuôn mặt liền đối diện với vô số mũi kiếm, mà chủ nhân của kiếm này là tập thể ám vệ của Thanh Hoa Phong vẻ mặt nghiêm trọng lăm lăm bao quanh.

Cố Giao Toàn: "…"

Cố Giao Toàn miễn cưỡng cười cười, giơ tay ngang đầu: "Các ngươi thân thiện một chút đi chứ, ta đã làm gì đâu?"

Quân Thiên Trạch bị vạch trần chẳng hề bao biện, sảng khoái thừa nhận cười há há, giọng nói chói tai văng vẳng: "Chính là ta đấy! Có muốn biết nguyên nhân không? Nguyên nhân là bởi vì ngươi đó Lục Trì Mạn, chính là bởi vì ngươi sinh ra nên bọn chúng mới phải chết ha ha ha...thế nào? Khó chịu không? Đau đớn không? Tức giận không? Có căm hận ta không? Có..."

"IM ĐI!" Mộc Thiên Kỳ quát lên khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, nhưng huyền y nam tử cũng không quan tâm mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quân Thiên Trạch, con ngươi nổi lên tơ máu, gằn giọng: "Ai cho phép ông nói Mạn Nhi như thế? Ông thì tốt đẹp lắm sao? Ham mê những thứ không thuộc về mình, làm bao nhiêu là chuyện xấu để rồi nhập ma...ông làm gì được cho người khác, ông chỉ biết đến bản thân mình thôi. Ông mẹ nó có tư cách gì mà sỉ nhục hắn hả?"

Quân Thiên Trạch: "…" Đây thật sự là hài tử ruột thịt của ta sao?

Tập thể quần chúng: "…" Đây là kẻ thù chứ cha con cái quỷ gì? Ai tin?

Lục Trì Mạn: "…" Ta là người bị nói cơ mà, sao càng giống như là vị ca ca này mới là người bị mắng vậy?

Hoa Lạc Vũ: "…" Đang suy nghĩ xem lát nữa xẻ cái đám khói này thành mấy mảnh thì tốt!

Mộng Khinh Vân cùng với Lam Chân là hai người còn lại chưa ra nhập cuộc chiến bấy giờ vẫn đang ngồi trên cành cây lớn mở to mắt theo dõi.

Mộng Khinh Vân hỏi: "Cha! Chúng ta không xuống đó giúp đỡ sao?"

Lam Chân bảo: "Ngươi đi đi!"

"Cha có đi không?"

"Không!"

"Vì sao?"

Lam Chân nhắm mắt như một cao tăng đắc đạo nói: "Mỗi người sinh ra trên đời này đều có số mệnh của riêng mình, chuyện của người nào thì người đó nên tự giải quyết, chúng ta nhúng tay vào chưa chắc đã tốt có khi chẳng giúp được lại còn hỏng chuyện."

"Cho nên...?"

"Cho nên là chúng ta vẫn nên ngồi đây tiếp tục xem thì hơn!"

"…"

_

Quân Thiên Trạch bị quát một cái còn thật sự không nói tiếp khiến Lục Trì Mạn thật không biết phải làm gì tiếp theo.

Diệu Diệu! Mi chắc chắn luồng khói này là boss trùm?

Diệu Diệu đáp: [Theo nguyên tắc thì là thế!] Mặc dù boss trùm này mang thiết lập có điểm lạ lùng nhưng bảng tên nhân vật không sai mà!

Niệm Dao Nhi bị bầu không khí trầm lắng này dọa sợ, thân là giống cái duy nhất giữa một rừng giống đực, nàng hắng giọng một chút kéo lấy sự chú ý sau đó hỏi: "Chuyện này từ đầu đến cuối là sao? Không có ai có ý định giải thích sao?"

Dương Tịch Diễm nhìn nàng kiểu khó hiểu: "Ngươi tốt xấu gì cũng là chủ thượng của Vô Huyết Đường, Ung Chí còn là thuộc hạ của ngươi cơ mà, ngươi không biết gì sao?"

"Ai biết gì đâu?" Niệm Dao Nhi tỉnh như ruồi hỏi lại: "Ngươi biết gì à?"

Dương Tịch Diễm lắc đầu: "Không biết!"

Niệm Dao Nhi: "…" Ngu còn nói nhiều!

Cố Giao Toàn mãi đến lúc này mới có cơ hội để lên tiếng vội kêu lên: "Có ta nè! Ta có thể giải thích!"

Kêu lên xong mới thấy ngàn vạn mũi kiếm trước mặt mình dường như càng gần hơn một chút, Cố Giao Toàn giật giật khóe môi dè dặt nhìn Lục Trì Mạn hỏi: "Ta có thể nói không?"

"Ngươi nói đi!" Lục Trì Mạn gật đầu. Có người nguyện ý tốn nước bọt, cớ gì mà không đồng ý chứ?

Tập thể ám vệ Thanh Hoa Phong thấy phu nhân đồng ý xong thập phần ăn ý đem mũi kiếm lùi lại một chút, nhưng ánh mắt ác liệt thì vẫn không đổi đặt trên người Cố Giao Toàn, bộ dạng như đang nghĩ xem xẻo người làm mấy phần thì vừa đủ khiến hắn ta lạnh toát sống lưng.

***

Lục Trì Mạn: Mẹ ruột, hết nhân vật chưa?

Mễ Ly Hi Mộc: Hết rồi! Các nhân vật liên quan đều đã lên sàn!

Lục Trì Mạn: Ta còn tưởng chưa hết! Nhiều nhân vật như thế này mẹ nhớ được hết sao?

Mễ Ly Hi Mộc: Không! Mỗi khi thêm nhân vật ta đều ghi ra hết rồi, quên thì lôi ra đếm thôi!

Lục Trì Mạn:...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện