Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 48: TÔI VÀ CHỊ GÁI TÔI, RỐT CUỘC LÀ ANH THÍCH AI HƠN?
Nếu để cho Cao Hạo biết, mình chỉ vẻn vẹn gọi hai cuộc điện thoại liền tạo nên khủng hoảng nội bộ giữa bảy gia tộc lớn ở thành phố Viễn Nam, không biết anh sẽ có cảm tưởng thế nào?
Lúc này, anh đã kết thúc cuộc trò chuyện giưa mình và Phùng Lệ. Nhìn đồng hồ, tiết thứ hai đã kết thúc rồi.
Cao Hạo đi ra khỏi văn phòng của Phùng Lệ sau đó tản bộ một vòng trong sân trường. Lúc anh hút xong một điếu thuốc vừa mới chuẩn bị lên phòng học thì lại ngoài ý muốn đụng phải Lâm Vũ Triều.
Lâm Thủy Triều nhìn thấy Cao Hạo cũng rất vui vẻ, lập tức chạy lên đến ôm lấy cánh tay Cao Hạo, cười hỏi: “Sao anh lại không đi học?”
“Tôi đi dưỡng mắt.” Ánh mắt của Cao Hạo nhìn chằm chằm vào mấy học sinh nữ đang đi tới đi lui trên sân trường kia. . .
Lúc này Lâm Thủy Triều mới kịp phản ứng xem tên này đang nhìn đi đâu, trong lòng có chút chua chua, hơi ghen tị, thầm nghĩ nói: Thế mà anh lại không nhìn tôi một chút, tức chết tôi rồi?
Ánh mắt Cao Hạo thì đang lướt theo mấy cô gái xinh đẹp, ra vẻ muốn đi qua đó, trong miệng hô: Người đẹp ơi, kết bạn được không? Tôi có rất nhiều tiền, người còn đẹp trai nữa, chờ một chút đi, sao lại chạy đi thế. . .
Tiện nhân kia vô cùng tự luyến nói mình rất đẹp trai, rất có tiền, quả thực chính là loại người cao to đẹp trai giàu có mà người gặp người thích hoa gặp hoa nở kia, kết quả lời còn chưa dứt, mấy học sinh nữ xung quanh liền lập tức giải tán, việc này khiến trong lòng anh có chút tổn thương, lầm bầm lầu bầu nói ra: “Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao? Ánh mắt của mấy người bị làm sao vậy chứ. . .”
Lâm Thủy Triều đang ôm cánh tay anh cũng đỏ hết cả mặt, vô cùng xấu hổ cúi thấp đầu, sao lời nào tiện nhân kia cũng dám nói ra vậy, không thấy mấy học sinh nữ kia đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh hay sao?
“Thủy Triều, cô nói đi, tôi có đẹp trai hay không?” Sau khi Cao Hạo nhận đủ tổn thương liền đong đưa cánh tay Lâm Thủy Triều không ngừng hỏi.
“Anh là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.” Lâm Thủy Triều cười hì hì nói.
Lúc Lâm Thủy Triều đang nói mấy lời này với Cao Hạo lại phát hiện ánh mắt của anh có gì đó là lạ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tên này thế mà lại dùng khuôn mặt thuần khiết nhìn mình chằm chằm, vừa tức giận nhưng lại thấy vui vẻ, tên này. . . Còn đang ở sân trường đấy, sắc mặt của cô ấy lập tức đỏ lên, gắt giọng: “Đồ háo sác. . .”
Cao Hạo lại chững chạc đàng hoàng nói ra: “Tôi đây gọi là đẹp trai, đẹp trai cô biết không? Có muốn tôi giảng giải cho cô hay không. . .”
“Anh xấu lắm. . .” Lâm Thủy Triều thấy Cao Hạo lại nhìn mình một lần nữa, sắc mặt đỏ bừng một mảnh sau đó lùi về sau một bước thấp giọng mắng.
Nhìn thấy Lâm Thủy Triều né tránh, Cao Hạo có chút lưu luyến không rời, lúc này đã bắt đầu vào tiết học thứ ba nên anh liền nói với Lâm Thủy Triều: “Sao cô không đi lên lớp?”
“Tiết học này của chúng tôi là môn học tự chọn, tôi không muốn đi, đang muốn đi tìm anh đây.” Lâm Thủy Triều hơi đỏ mặt, giọng dịu dàng nói.
“Tìm tôi làm gì?” Cao Hạo ưỡn ngực ra cười hỏi.
“Tới nhà tôi ăn cơm, không phải chị gái tôi đã gửi tin nhắn cho anh rồi sao?” Lâm Thủy Triều nghi ngờ hỏi.
“Hắc hắc, chỉ ăn cơm thôi à. . .” Cao Hạo ý tứ sâu xa hỏi, ánh mắt không có ý tốt kia khiến Lâm Thủy Triều xông lên dùng đôi bàn tay trắng như phấn liên tục đánh mấy cái lên trên người anh.
“Đi thôi, điện thoại di động của tôi hết pin rồi, vừa hay có thể cho chị một sự ngạc nhiên.” Lâm Thủy Triều kéo cánh tay Cao Hạo cùng nhau đi ra phía ngoài.
“Nhưng tôi còn phải đi học mà.” Dáng vẻ Cao Hạo lúc này chững chạc đàng hoàng giống như một người học bá, dường như không cho anh đi học là một sự vũ nhục