Sau khi cài hoa xong, yến hội cũng sắp kết thúc. Hoàng đế và hoàng hậu, quý phi rời tiệc trước, những người ở lại có thể thở dài nhẹ nhỏm, lại tiếp tục tụm lại một chổ uống rượu. Còn các phu nhân lại đến ngồi ở một bàn khác, chơi trò phạt rượu.
Triệu Anh ở phía đối diện liệu mạng vậy tay với Tạ Thiếu Ly: “Hai người làm như mà ngồi đó như khúc gỗ thế, nhanh đến đây chơi đi.”
Tạ Thiếu Ly nhìn Lâm Tư Niệm một cái. Lâm Tư Niệm cắn ly rượu, vội nói: “Huynh đi đi, đừng lo cho muội.”
Lâm Tư Niệm thu lại tầm nhìn, không chút do dự từ chối Triệu Anh: “Không đi.”
Triệu Anh chỉ có thể hậm hực cho qua.
Lâm Tư Niệm uống rượu, gò má trắng nõn dần đỏ lên càng minh diễm vạn phần. Tạ Thiếu Ly nhìn nàng không chớp mắt, nhưng lúc nàng nhìn sang lại vội vã tránh đi, hỏi: “Sao không đi chơi với mọi người?”
“Huynh không đi, muội cũng không đi.” Lâm Tư Niệm nghĩ, bọn họ chơi phạt rượu có gì vui chứ? Càng huống hồ lần này nàng đi dự tiệc chỉ như một bình hoa thôi, không thể quá nổi bật được.
Tạ Thiếu Ly cũng uống không ít rượu, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt không có cảm giác say. Y vốn là người lãnh mạc kiệm lời không muốn đi đến chổ uống rượu náo nhiệt kia, không không muốn đi mời rượu, liền đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, đi về thôi.”
Lâm Tư Niệm cũng hơi mệt, nhanh chóng gật đầu.
Hai người cùng nhau đến chào Tạ Doãn một tiếng liền sóng vai đi ra cửa điện.
Lúc này ý thu nồng đậm, gió đêm mang đến cảm giác mát mẻ. Lâm Tư Niệm ngồi gần hai canh giờ, chân sớm đã tê không chịu nổi, lúc ra cửa điện còn chưa bước được hai bước đã nhíu mi dừng lại.
“Sao vậy?” Tạ Thiếu Ly quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt đang chịu đựng của nàng liền lo lắng nói: “Chân đau sao.”
Nói xong, y ngồi xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân nàng.
Lâm Tư Niệm bị dọa liền nhanh chóng thụt lùi một bước: “Đừng, đừng!”
Tay của Tạ Thiếu Ly dừng lại trên không trung, mi mắt hạ xuống có chút cô đơn.
Lâm Tư Niệm quay đầu lại nhìn đại điện ánh đèn rực rỡ, giải thích: “Ở đây nhiều người, để người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
Tạ Thiếu Ly đứng dậy, khôi phục lại bộ dáng băng lạnh như trước, vẻ mặt hững hờ.
Lâm Tư Niệm tự mình xoa bóp một chút, đợi đến lúc chân hết tê rồi mới cười với Tạ Thiếu Ly: “Muội không sao rồi, đi thôi.”
Tạ Thiếu Ly buồn bực không nói đi ở đằng trước, bóng lưng ánh lên ngọn đèn lồng càng làm tăng thêm vẻ cao ráo nhưng tịch mịch. Lâm Tư Niệm cảm thấy được tâm tình của y đang rất xấu, đứng đằng sau cẩn thận mở miệng: “Phu quân đi chậm chút, muội sắp không theo kịp rồi.”
Vừa nghe thấy hai chữ phu quân, Tạ Thiếu Ly quả nhiên dừng lại cước bộ, đứng trên bậc thềm đợi nàng đi đến.
Lâm Tư Niệm đi xuống thềm có chút khó khăn, ăn mặc lại có phần nặng nề phiền phức, nàng chỉ có thể bám vào thành bước từng bước xuống, chóp mũi đều đã nổi lên một tầng mồ hôi.
Tạ Thiếu Ly đỡ lấy nàng, ánh mắt nhìn trời đêm đang bao trùm lấy Lâm An, đóa hoa mẫu đơn trong tóc y thuận thế rơi xuống trên mặt càng lộ lên vẻ thanh lãnh của y.
“Huynh giận sao?” Lâm Tư Niệm đắn đo mở miệng.
“Không có.”
“Huynh chính là đang giận.” Lâm Tư Niệm nhìn y, nói chắc chắn: “Muội làm gì không đúng sao?”
Không hề. Chỉ là vì làm quá tốt, nhất cử nhất động đều tính toán quá tỉ mỉ, không mang chút tình cảm mới khiến y khó chịu, trong sự khó chịu đó lại mang theo một tia sợ hãi không nói được.
Y nhớ lại lúc sáng còn ở Lâm gia, vô ý nghe được câu “Sớm biết như vậy con đã không thành hôn rồi”, trong lòng dần dần xuất hiện một chút đau khổ và chua xót.
Y không biết cái gọi là “như vậy” rốt cuộc là như thế nào, y chỉ biết Lâm Tư Niệm đồng ý gả cho y không phải vì cái gọi là tình yêu.
Tạ Thiếu Ly có chút nản lòng, trong bóng đêm lạnh lẽo khẽ nói: “Muội không có gì không đúng, là ta sai.”
Cái giọng điệu đầy ai oán như thế này là sao đây?
Lâm Tư Niệm tự nhiên sẽ không tin, truy hỏi: “Trong lòng huynh có chuyện thì phải nói với muội muội mới hiểu được. Nếu như là vấn đề của muội, chỉ cần huynh nói muội sẽ thay đổi, còn nếu như huynh có nổi khổ cũng hãy nói ra, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.”
Dừng một lát, nàng nhỏ giọng nói: “Tốt xấu gì, chúng ta cũng tính là phu thê mà...”
Tạ Thiếu Ly khó chịu nghĩ: Có đôi phu thê nào như chúng ta không, đến chạm tay cũng lén lút như ăn trộm.
Đôi môi nhạt màu của y hơi kép mở, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Muội có phải... rất ghét ta không?”
Gió đêm thổi qua, cuốn theo hoàng kỳ bay phấp phới.
Lâm Tư Niệm cho rằng mình nghe nhầm rồi, trừng lớn mắt hỏi: “... Cái gì?”
“Những lời hôm nay muội nói ở Lâm phủ, có phải là muốn hối hôn không.” Tạ Thiếu Ly cúi đầu, môi mỏng khẽ mím lại, gian nan nói: “Nếu như không phải để Lâm Phu Nhân yên tâm, chắc muội, không muốn gả vào Tạ gia...”
“Không phải đâu...” Lâm Tư Niệm cắt đứt lời y.
Nàng mờ mịt mở to mắt, hồi tưởng lại một lúc lâu mới hiểu được Tạ Thiếu Ly đang nói đến câu nào, vội nói: “Huynh vì câu “Sớm biết như thế này thì đã không thành hôn” mà tức giận sao? Không phải đâu, huynh đừng cắt câu lấy nghĩa, muội không có ý đó, chỉ là nói đùa thôi mà...”
“Chuyện này, sao có thể đem ra nói đùa được.” Tạ Thiếu Ly vẻ mặt nghiên túc phản bác, không những không vui mà còn tức giận.
Lâm Tư Niệm cứ cho rằng Tạ Thiếu Ly là một nam nhân cao lãnh trầm ổn, nhưng không ngờ dưới vẻ bề ngoài đao thương bất nhập của y lại ẩn chứa một trái tim rất dễ bị tổn thương, không cẩn thận nói sai điều gì y đều có thể rầu rĩ không vui lâu như vậy. Tâm sự cất giấu kỹ như vậy, y là cầm tinh con rùa sao?
Tạ Thiếu Ly thấy nàng không nói chuyện, giọng điều liền dịu lại, nghiêng đầu buồn buồn nói: “Muội luôn không để ta chạm vào muội.”
“Có quá nhiều người rồi, để họ thấy được khó tránh khỏi sẽ đồn thổi thành cái gì nữa...”
“Chuyện của Tạ gia, có can hệ gì với bọn họ?” Trong lòng Tạ Thiếu Ly tính toán kỹ lưỡng phản bác: Ở nhà cũng vậy, đều không muốn động phòng với mình.
Lâm Tư Niệm nhìn vành tai đang ửng đỏ của Tạ Thiếu Ly, thấp giọng nói vào câu xin lỗi, rồi lại ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Bên ngoài nhiều người, huynh không cần đối xử quá tối với muội.”
Tạ Thiếu Ly tức giận.
Kết quả Lâm Tư Niệm lại nói tiếp: “Muội không muốn sau này sẽ phát sinh ra chuyện gì, lúc đó muội sẽ lại trở thành lợi thế để người khác uy hiếp huynh.”
Chiến trường có đao kiếm, triều đình có thủ đoạn, cho nên trước mắt mọi người nàng phải tránh xa Tạ Thiếu Ly, biến bản thân thành một nữ nhân diễm tục hư vinh, chỉ là vì nàng không muốn trở thành điểm yếu của Tạ Thiếu Ly.
Tình thâm không được bao lâu, người thông minh quá dễ bị trừ khử. Mặc dù nàng là một kẻ yếu nhưng vẫn muốn