Lâm Tư Niệm phân phó thị từ dâng trà, lại mời hắn ngồi xuống ghế đá, lúc này mới khịt mũi cười nói: “Sư đệ có tâm là được rồi. Trong hộp có phải là hương liệu thượng đẳng không?”
Tiêu Hận Thủy hồi thần, mặt hơi đỏ nói: “Đều là thảo dược nghìn vàng khó kiếm, còn có vài hộp hương liệu ngự dụng do Ba Tư tiến cống, ta đoán tỷ sẽ thích nên mang một hộp đến.”
Tiêu Hận Thủy tuy tư chất bình thường, nhưng từ nhỏ đã là một người nhanh nhẹn, rất biết lấy lòng người. Lâm Tư Niệm thấy rất thích, vội vàng đi cất hộp quà.
Giang Vũ Đồng bên cạnh buông dây cung, mũi tên vèo một tiếng ghim vào bia ngắm. Nàng hướng về phía Lâm Tư Niệm lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hỏi: “Chẳng trách trên người muội luôn có một mùi thơm thanh đạm, thì ra muội biết điều hương?”
“Học từ mẫu thân đó, thường sẽ điều chút hương dược, ngửi vào có thể ích khí an thần.” Dường như nhớ đến cái gì, Lâm Tư Niệm ‘a’ một tiếng, nói: “Suýt nữa quên, hôm trước muội có tập làm vài phương thuôc cổ, phối vài vị dược liệu, mong có chút ích với bệnh ho suyễn của tỷ, muội liền gọi người lấy cho tỷ.”
Tiêu Hận Thủy bên cạnh vừa nghe thấy liền thành thục nói: “Bệnh ho suyễn này không thể xem thường được, đừng tưởng rằng chẳng khác gì so với người bình thường nhưng lúc phát tác lại rất nguy hiểm. Cô nương ngoài việc nấu đường phèn, tuyết lê, bối mẫu Tứ Xuyên làm trà uống, còn có thể dùng hạt vừng, ngân hạnh, hạnh nhân ngọt, nhân hạch đào nghiền thành bột, cùng với mật ong, một con gà hâm lên, mỗi ngày uống một lần, cũng có thể khiến bệnh tình thuyên giảm.”
Phương thuốc của Tiêu Hận Thủy nghiêng về phạm trù thực trị ( dùng thức ăn trể trị liệu), Lâm Tư Niệm là học điều hương, cho nên rất có hứng thú với biện pháp thực trị này của dân gian, mắt liền sáng lên: “Không ngờ Tiêu sư đệ còn nhỏ mà đã tinh thông dược lý rồi.”
“Sư tỷ đừng chê cười ta, tinh thông còn chưa tới đâu.” Tiêu Hận Thủy xoa mui, cười ngại ngùng: “Gia tỷ của ta cũng mắc phải loại bệnh như vậy, ta chăm sóc tỷ ấy lâu rồi nên tự nhiên cũng biết một chút.”
Cái gọi là gia tỷ, chắc là Tiêu gia trưởng nữ Tiêu Cửu rồi. Huynh đệ hào môn thế gia bất hòa nhiều như vậy, tỷ muội xa cách cũng là điều thường gặp, nhưng Tiêu sự đệ lại rất mực quan tâm tỷ tỷ mình.
Triệu Anh đang núp bên góc tường nghe trộm như bị gió lạnh thổi qua, vội nói: “Nhanh viết phương thuốc đó của người đưa ta, lượng thuốc với độ lửa cũng phải viết cho rõ, nếu như có hiệu quả tiểu gia ta sẽ có trọng thưởng! Người đâu, mang giấy bút đến!”
Tạ Thiếu Ly gỡ giáp bước vào, đầu tiên là thấy thê tử nhà mình đang mài mực cho Tiêu Hận Thủy.
Ánh mắt y trầm lại, một vị chua khó nói nên lời dần trào lên.
Phi Phi còn chưa bao giờ mài mực cho mình, Tiêu Hận Thủy kia là cái thá gì chứ!
Y ở đây ăn giấm ngút trời, Lâm Tư Niệm lại không biết gì, còn cùng Giang Vũ Đồng kéo tay thì thầm to nhỏ. Thấy Tạ Thiếu Ly trở về, nàng cũng không chào đón như bình thường, chỉ đứng đằng xa cười với y một cái, tay lại tiếp tục mài mực.
Giang Vũ Đồng dường như đọc hiểu ánh mắt của Tạ Thiếu Ly, còn cố ý kéo tay Lâm Tư Niệm, nửa đùa nửa khiêu khích lắc lắc với Tạ Thiếu Ly. Thoáng chốc, mặt đôi huynh đệ Tạ Thiếu Ly và Triệu Anh đều đen như nhau.
Tạ Thiếu Ly: Tay vợ ta ngươi cũng dám kéo!
Triệu Anh: Vũ Đồng chưa bao giờ kéo tay ta như vậy, lẽ nào lại vậy!
Tiêu công tử vô tội còn đang gác bút chờ mực khô, đột nhiên cảm thất một trận gió lạnh đằng sau thổi tới, nhất thời sởn gai ốc, lặng lẽ đặt đơn thuốc xuống, ngượng ngùng nói: “Ta... ta đi trước.”
Dứt lời liền vội vàng khom người chắp tay, chạy tóe khói.
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng đi đến, nhíu mày nhìn Giang Vũ Đồng, nói với Triệu Anh: “Sao lại đến rồi.”
“Nếu như không phải nể mặt Vũ Đồng, huynh cho rằng ta muốn đến cái viện nát này của huynh sao?” Triệu Anh mặt hếch lên trời xem thường, cẩn thận bọc đơn thuốc Tiêu Hận Thủy vừa viết xong vào ngực.
Ống tay áo của Lâm Tư Niệm dùng đoạn dây màu đỏ thẫm buộc lại, cả người trông lão luyện hơn nhiều, nàng chỉ cung tên bị gác lại bên cạnh, híp mắt cười nói: “Giang tỷ tỷ cố ý đến dạy muội bắn cung đó!”
Tạ Thiếu Ly chuyển tầm mắt nhìn nàng: “Ta cũng có thể dạy muội.”
“Không cần phiền huynh đâu, Giang tỷ tỷ rất giỏi đó.” Lâm Tư Niệm buộc miệng nói ra.
Tối qua hiến thân thất bại, nàng đang xấu hổ không có mặt mũi gặp ai, vừa nhìn thấy mặt Tạ Thiếu Ly liền nhịn không được hoảng hốt đỏ mặt, ánh mắt hận không thể dính vào trên người y, đâu còn tâm tư nào luyện bắn cung chứ?
Nghe những lời này, Tạ Thiếu Ly đang cầm cung lên lại đặt xuống, trong lòng càng buồn bực.
Triệu Anh nhịn không được cười trộm: Hai người này ngày nào cũng vậy, có chút nào giống cuộc sống phu thê đâu chứ?
Hắn dùng vai đẩy đẩy Tạ Thiếu Ly: “Đi đi đi, để bọn họ tự chơi với nhau, chúng ta đi uống rượu đi.”
Tạ Thiếu Ly đành phải nhếch môi đi theo Triệu Anh.
Lâm Tư Niệm bắn cung, trong lòng dường như lại đi theo Tạ Thiếu Ly mất rồi khiến tên bắn ra cong cong vẹo vẹo. Giang Vũ Đồng thấy nàng không yên lòng, cũng thở dài một hơi, lộ ra một nụ cười sáng chói: “Đi tìm bọn Triệu Anh nào.”
Còn lúc này, Triệu Anh và Tạ Thiếu Ly đang ngồi dưới mái hiên đình uống rượu, xung quanh thưa thớt vài bông cúc điêu tàn, vài bụi nho mới trồng đã bắt đầu sinh sôi, thẹn thùng nảy ra vài mầm non.
Triệu Anh trợn mắt há mồm nhìn đống vò rượu trống rỗng dưới đất, đưa tay ngăn Tạ Thiếu Ly đang uống rượu như uống nước lã lại: “Hôm nay huynh nổi điên cái gì vậy, uống chậm chút! Ta biết huynh tửu lượng tốt, nhưng cũng không thể dày vò mình như vậy chứ!”
“Hình như muội ấy hiểu lầm ta,” Tạ Thiếu Ly đổi tay cầm vò rượu, lại đổ vào miệng một lượng lớn, lấy tay chùi đi ít rượu dính nơi khóe miệng nói: “Nhưng ta lại không biết phải giải thích như thế nào.”
“Huynh giả vờ cao lãnh hơi hai mươi năm, khó có được thấy huynh mượn rượu giải sầu một lần, thế nhưng lại là vì tình.”
Vừa nhớ đến bảy năm trước tên tiểu tử này che giấu lương tâm nói ‘Ta sẽ không cưới muội ấy” thì Triệu Anh lại muốn cười. Quả nhiên là nhân quả luân hồi báo ứng xác đáng, không tin thì ngẩng đầu mà xem, trời xanh có tha cho ai bao giờ đâu! Công phu tự vả vào mặt mình của Tạ Thiếu Ly cũng xem như là có một không hai ở An Thành rồi.
“Lâm Tư Niệm lại làm gì huynh rồi?” Triệu Anh hỏi, tận tâm tận trách sắm vai một đệ đệ tri kỷ.
“Lúc nàng xa lánh ta, ta rất khó chịu, nhưng nàng chủ động lại gần, ta lại...” Y lấy hết dũng khí, có chút gian nan nói: “Ta luôn xấu hổ không dám mở miệng.”
“...”
Triệu Anh nghĩ, là huynh tự làm tự chịu thôi.
“Thích muội ấy thì huynh cứ nói ra đi!” Triệu Anh hận không thể vò đầu bứt tai, đều gấp cho cái tên đầu gỗ này muốn chết: “Là một người đàn ông thì phải dám làm dám nhận! Mỗi ngày sớm tối đều nói ‘Ta thích muội’, ‘Ta không thể không có muội’... Huynh không nói có quỷ mới biết huynh đang nghĩ cái gì.”
Tạ Thiếu Ly uống một ngụm rượu, lắc đầu, những lời này y đều chôn ở trong lòng muốn nát rồi nhưng không có dũng khí nói ra.
Chuyện bảy năm trước, không chỉ là Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly cũng không thể buông bỏ được. Tâm y hổ thẹn, không dám chắc Lâm Tư Niệm có còn thích y không, sợ nói ra rồi lại chỉ rước lấy nhục.
Nói cho cùng, hai người bọn họ đều không tự tin, thăm dò lẫn nhau nhưng ai cũng không dám chủ động.
Triệu Anh thấy hai người này gấp đến vò đầu bứt tai luôn rồi.
Có lẽ do Tạ Thiếu Ly sinh trong một trâm anh thế gia có nề nếp, Tạ Doãn quản giáo y rất nghiêm, từ nhỏ đã yêu cầu y phải cẩn trọng lời nói, không được làm bậy, cho nên đã tạo nên tính cách thanh cao kiệm lời này của Tạ Thiếu Ly. Triệu Anh lại khác, mẫu thân của hắn là Vĩnh Ninh quận chúa chỉ mong hắn cả đời làm một Vương gia nhàn hạ phú quý, có thể bảo toàn được tính mạng là tốt rồi, cho nên Triệu Anh sống rất tự tại, muốn chơi liền chơi, muốn yêu thì yêu.
Hai người đang buồn bực uống rượu liền thấy Lâm Tư Niệm và Giang Vũ Đồng cùng nhau đi đến.
Còn chưa đến gần, Lâm Tư Niệm đã nhíu mày: Mùi rượu thật nồng.
Giang Vũ Đồng kinh ngạc nói: “Đang ban ngày mà mấy người uống nhiều rượu như vậy làm gì?”
Triệu Anh ném vò rượu đi, phủi tay đứng dậy cười nói: “Có người mượn rượu giải sầu, chúng ta đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, về thôi.”
Nói xong, hắn kéo tay Giang Vũ Đồng trở về, trước khi đi còn nháy mắt với Lâm Tư Niệm, khiến Lâm Tư Niệm chẳng hiểu chuyện gì.
Tạ Thiếu Ly còn đang uống rượu. Khuôn mặt tuấn dật trắng ngần của y không hề nhiễm chút say, chỉ có khóe mắt hiện lên một mảng đỏ say lòng người. Lúc y hơi rũ mắt liền hiện ra nét anh tuấn phong lưu.
Tự nhiên chịu kích thích gì đây?
Lâm Tư Niệm líu lưỡi, đè xuống vò rượu trong tay y, nhẹ giọng nói: “Đừng uống nữa, hại thân.”
Dứt lời, nàng cướp lấy vò rượu trong tay y, gọi thị tỳ đến dọn dẹp đình viện.
Tạ Thiếu Ly giương mắt nhìn nàng, con ngươi màu nhạt dưới ánh nắng mùa thu có vẻ trong sáng vạn phần. Bị ánh mắt thâm trầm như vậy nhìn khiến tim Lâm Tư Niệm căng thẳng, không phân biệt được y đang say hay tỉnh.
Nàng đưa tay lắc lắc trước mắt y, khuyên Tạ Thiếu Ly về phòng nghỉ ngơi. Tạ Thiếu Ly không chịu, vừa đưa cánh tay thon dài lên ngắt một đóa hoa cúc trong chậu, rồi ngắt từng cánh hoa ném xuống đất: “Muội ấy yêu ta.”
“Ai?” Lâm Tư Niệm nhịn không được buộc miệng hỏi.
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại ngắt thêm một cánh hoa: “Muội ấy không yêu ta.” Rồi lại ngắt thêm một cánh: “Muội ấy yêu ta.”
Lâm Tư Niệm: “...”
Một vòng cánh hoa bị ngắt sạch, Tạ Thiếu Ly vo lại cánh hoa màu vàng cuối cùng, chịu một đả kích thật lớn: “... Muội ấy không yêu ta.”
Dứt lời, y rũ mắt xuống. Từ góc độ này Lâm Tư Niệm chỉ có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng đầy đặn của y, sống mũi thẳng tắp, cùng với lông mi khẽ động.
Bờ môi nhạt màu của y nhấp nháy, giọng nói nhiễm vài phần u buồn: “Muội ấy còn không mài mực cho ta.”
... Mài mực?
Lâm Tư Niệm dường như hiểu được chuyện gì, nháy mắt vui vẻ hẳn lên, hé ra một nụ cười. Nàng tiến lên trước, hỏi vấn đề mình không được rõ: “Huynh muốn... muội mài mực cho huynh sao?”
Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, cơ hồ gật đầu không thèm suy xét.
Lâm Tư Niệm chắc chắn y say rồi. Tạ Thiếu Ly lúc thanh tỉnh tuyệt sẽ không bao giờ thẳng thắn như vậy.
Trong lòng nàng hiện lên một chút ngọt ngào, cong mắt cười: “Huynh nổi giận uống nhiều rượu như vậy, là vì muội mài mực cho Tiêu đệ nhưng không mài mực cho huynh sao?”
Lúc này Tạ Thiếu Ly không nói lời nào, chỉ có vành tai ửng đỏ đã bán đứng sự xấu hổ của y lúc này.
Lâm Tư Niệm cạn lời: Đây là bình giấm mười vạn tám nghìn dặm nào đó mà huynh cũng ăn!
Tạ Thiếu Ly chinh phạt chiến trường vô cùng quả cảm, chỉ có lúc đối diện với tình ái mới không được tự nhiên như thế này, cả người tỏa ra khí tức oán giận nồng đậm. Lâm Tư Niệm ngoài kinh ngạc ra còn có chút vui vẻ, Tạ Thiếu Ly đang vì nàng mà ăn dấm chua sao!
Nàng nhịn không được câu lên khóe miệng, nói nhẹ như đang dỗ đứa nhỏ: “Vậy bây giờ muội vào phòng mài mực cho huynh, chỉ mài cho một mình huynh thôi, được không?”
“Được!” Tạ Thiếu Ly lập tức gật đầu.
Dứt lời, như sợ Lâm Tư Niệm sẽ đổi ý, y liền kéo tay Lâm Tư Niệm chạy vào thư phòng, cước bộ nhẹ nhàng không giống như một người say.
Lâm Tư Niệm nhận lấy mực tùng thượng đẳng, cẩn thận mài mực trong nghiên đài. Tạ Thiếu Ly nhìn động tác của nàng không chớp mắt, gương mặt anh tuấn nghiêm túc kia vậy mà bày ra vẻ mặt như rất hạnh phúc, Lâm Tư Niệm liền đỏ mặt, vùi đầu cười với y.
Sau khi mài mực xong, Tạ Thiếu Ly ngồi ngay ngắn trước bàn, nầng bút lông ngâm vào mực, viết lên vài câu thơ trên giấy Tuyên Thành thượng đẳng.
Chữ của y cũng như chủ nhân của nó, từng nét từng nét cân đối thanh tú, trông rất đẹp.
Lâm Tư Niệm nghẹo đầu tiến lại gần nhìn, chỉ nhìn thấy trên giấy viết lên vài câu thơ tình sầu miên man: [Chỉ duyên cảm quân nhất hồi cố, sử ngã tư quân triều dữ mộ.
Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn khôi.
Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.]
(Chỉ thấy nàng quay đầu ngoảnh lại, ta liền nhớ nàng cả ngày đêm.
Tình yêu chớ cùng hoa ganh nở, vừa nhớ tương tư đã lụi tàn.
Hôm nay ta lại nhớ nàng, mưa tuyết mù mịt.)
Trong mỗi câu thơi đều mang theo một chữ “Tư”. Trong đó câu thứ ba Tạ Thiếu Ly viết lại mấy lần, viết bằng chữ Khải xong lại viết bằng chữ Hành thư, viết xong chữ Hành thư lại sang chữ thảo, hiển nhiên là yêu chết cái câu thơ này.
Không ngờ rằng Tạ Thiếu Ly sau khi say bí tỉ còn có thể đa sầu đa cảm đến như vậy, còn có sở thích viết thơ tình trách móc... Người này sao lại thú vị vậy chứ!
Thấy nàng dựa vào bàn cười không dậy nổi, Tạ Thiếu Ly cũng có chút xấu hổ, như giận hờn mà vò mấy trang giấy kia thành một cục. Lâm Tư Niệm nhanh chóng chạy đến nhặt lại, vừa cười vừa lau nước mắt nói: “Đừng... đừng cớ ném đi, muội muốn giữ lại làm kỹ niệm!”
Sau này nàng bị Tạ Thiếu Ly bắt nạt liền lấy mấy trang giấy này uy hiếp y!
Nàng đang tính toán thì Tạ Thiếu Ly bên cạnh lại lót một trang giấy Tuyên Thành mới, viết lên bên trái ba chữ “Tạ Thiếu Ly”, bên phải viết ba chữ “Lâm Phi Phi”, sau đó, y trịnh trọng đặt bút xuống, dùng mực đỏ vẽ lên một trái tim to đùng ở giữa chữ Tạ Thiếu Ly và Lâm Phi Phi.
Lâm Tư Niệm: “!!!”
Tạ Thiếu Ly thổi khô giấy, cẩn thận đặt trang giấy kia vào ngực.
...
Sau khi say rượu, Tạ Thiếu Ly tựa vào góc giường trong thư phòng, dường như đã ngủ say rồi.
Tay Lâm Tư Niệm đang cầm giấy Tuyên Thành viết tên hai người có vẽ trái tim đỏ thắm kia, sững sờ nhìn gương mặt đang ngủ của Tạ Thiếu Ly.
Y có ý gì đây? Hình trái tim đỏ thắm ở giữa là ý gì?
Lâm Tư Niệm mặt đỏ tim đập, đem tờ giấy kia gấp lại rồi mở ra, cứ như vậy mà lặp lại mấy lần, hận không thể lay tỉnh Tạ Thiếu Ly đang mộng đẹp, hét lớn hỏi y một câu: “Huynh rốt cuộc là có ý gì, là thích muội sao? Phải không? Phải không!”
Ánh tà dường chiếu vào phòng, tĩnh lặng bình thản. Nàng rón rén ngồi xuống bên giường, cách khoảng vuốt ve lên gương mặt tinh tế tuấn mỹ của Tạ Thiếu Ly, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng y, lại giống như bị bỏng mà lập tức thu về.
Môi Tạ Thiếu Ly ấm nóng mềm mại, Lâm Tư Niệm nhịn không được bắt đầu tưởng tượng đôi môi này lúc hôn lên sẽ có tư vị gì.
Nàng phát ngốc một hồi, thực sự không nhịn được nữa, liền nghiêng người về phía trước đẩy nhẹ vai Tạ Thiếu Ly, nhỏ giọng gọi: “Thiếu Ly ca ca.”
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng mở mắt, con ngươi màu hổ phách dưới khúc xạ ánh mặt trời trong vắt gần như là trong suốt.
Ánh mắt của y quá sạch sẽ, Lâm Tư Niệm có chút luống cuống, cuối cùng tranh thủ lúc trước khi y nhắm mắt lại nói: “Huynh... thích muội không?”
Tạ Thiếu Ly vẫn nhìn nàng như cũ, trong ánh mắt mang theo vài hơi men say mờ mịt.
Trái tim đang treo lơ lửng, thực ra là quá khó tiếp thu rồi. Lâm Tư Niệm hạ quyết tâm phá vỡ bầu không khí này, thấp giọng hỏi: “Tạ Thiếu Ly, thích Lâm Phi Phi không?”
Lần này, Tạ Thiếu Ly hiểu rồi.
Y hơi mất tự nhiên rũ mắt, bóng hai hàng lông mi cong dài hạ xuống mặt y, gương mặt trắng nõn nổi lên một lớp đỏ nhàn nhạt.
Thấy y không nói, Lâm Tư Niệm có chút hồi hộp, giơ tay lật lại măt y: “Nói thật, không được giấu.”
Dường như cực kỳ khó khăn, Tạ Thiếu Ly sao cũng không chịu mở miệng, bị Lâm Tư Niệm truy hỏi ba lần, y liền dứt khoát lật người, bắt lất tay Lâm Tư Niệm vỗ vỗ, mơ màng nói: “Ngoan, đừng lộn xộn.”
Nói xong liền nhắm mắt lại, cùng không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ.
Lâm Tư Niệm nghẹn một cục tức trong ngực, nghĩ cái tên này miệng sao lại chặt như vậy chứ! Nói lời dễ nghe khó vậy sao?
Ánh nắng hôm nay thật đẹp, gương mặt đang ngủ bên cạnh yên tĩnh tuấn mỹ như vậy khiến nàng không giận nổi, chỉ có thể chọc chọc má Tạ Thiếu Ly, nhỏ giọng buồn bực nói: “Nhưng mà muội thích huynh mà!”
Tạ Thiếu Ly lập tức mở to mắt, ngồi dậy nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm bị dọa giật mình, lắp bắp nói: “Huynh sao lại tỉnh rồi... không đúng, huynh giả ngủ!”
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly sáng rực nhìn nàng, giọng nói khàn khàn mang chút hơi men, trầm thấp mà từ tính: “Muội vừa nãy, nói gì?”
“Huynh giả ngủ?”
“Không đúng, câu trước.”
“... Muội, muội thích huynh?”
Lâm Tư Niệm càng nói càng nhỏ, cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.
Cả người Tạ Thiếu Ly giật một cái, trợn mắt ngẩn người hồi lâu, bỗng ôm chầm lấy nàng, hai người song sóng ngã xuống trên chiếc giường chật hẹp.
Y ôm rất chặt, Lâm Tư Niệm có thể nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của y. Không biết bao lâu, y nâng tay đắp chăn lại cho Tạ Thiếu Ly, thỏa mãn thở ra một hơi, nói: “Giấc mơ này thật đẹp.”
“...”
Lâm Tư Niệm thật sự hết cách với y rồi.
Thật tức mà...
Cứ tức cứ giận, Lâm Tư Niệm cứ thế mà ngủ luôn, mơ thấy một giấc mơ hết sức lộn xộn, lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, bên cạnh giường đã không còn người.
Nàng xốc chăn đứng dậy, xoa mí mắt nhìn khắp nơi tìm bóng dáng Tạ Thiếu Ly, liền phát hiện y đang ngồi phát ngốc bên cửa sổ không xa.
Con người Tạ Thiếu Ly đâu ra đấy, rất ít khi ngẩn ra như vậy. Lâm Tư Niệm kinh ngạc nhìn sườn mặt chìm trong ánh tà dương của y, nghĩ thầm bộ dáng y ngẩn người cũng đẹp trai như vậy!
Lâm Tư Niệm ngồi dậy xuống giường, Tạ Thiếu Ly tỉnh lại trong suy nghĩ sâu xa, vội vàng đứng dậy nhìn nàng, yết hầu khẽ động, bộ dáng muốn nói lại thôi. Nửa ngày sau mới thốt ra một câu: “Muội tỉnh rồi.”
Y bức rứt không yên, ánh mắt Lâm Tư Niệm lại có ý cười, hé miệng nói: “Huynh cũng tỉnh rồi.”
Nàng chính là nói đến chuyện say rượu. Tạ Thiếu Ly lại nhớ đến chuyện khác, thân ảnh cao lớn đứng ngược ánh tà dương đỏ rực, khiến cả người Lâm Tư Niệm chìm vào trong bóng tối.
Tai y đỏ ửng, nói: “Lúc ta uống say, có nói lỡ hay thất thố gì không?”
Đâu chỉ nói lỡ hay thất thố, trực tiếp biến thành một người khác luôn rồi, đúng là vừa đáng yêu vừa đáng giận! Lâm Tư Niệm bật cười, vô thức mò vào trong ống tay áo, muốn lấy mấy tờ giấy Tuyên Thành kia ra cho y xem.
Nhưng vừa chạm vào ánh mắt thấp thỏm của Tạ Thiếu Ly nàng liền đổi ý.
Da mặt Tạ Thiếu Ly mỏng như vậy, tâm lại dễ vỡ như sứ, nếu y biết mình uống say không chỉ ghen tuông vớ vẩn, có có sở thích viết thơ oán giận, nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.
Hay là đừng trêu y nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm thuận thế phủi ống tay áo không nhiễm hạt bụi của mình, lắc đầu cười: “Không có, huynh chỉ ngủ một lúc