Mặt trời dần chìm xuống, nắng chiều tráng lệ tuyệt trần, có một con chim nhạn cô độc gào thét bay qua.
Gió nhẹ phất qua khiến cỏ khô chập chờn, trên mặt cỏ rơi xuống một mũi tên đã bị bẻ gãy. Lại bước tiếp hai bước, đến cung tên vào bao đựng tên cũng rơi trên mặt đất, mà chủ nhân của những chiếc mũi tên lông vũ này lại chẳng rõ tung tích.
Lâm Tư Niệm bị người ta lôi vào trong bụi cây, mùi cỏ khô và bùn đất hòa lẫn mùi máu tanh nồng đập vào mặt, thật khiến người khác buồn nôn.
Nàng mở to mắt nhìn hắc y nam nhân đẫm máu trước mặt, muốn hét lên nhưng lại bị hắn chặt chẽ bịt miệng lại.
“Này, im lặn đi!” Nam nhân phát ta hơi thở nặng nề, mỗi chữ hắn nói, trong miệng liền như chảy xuống những giọt máu đỏ tươi, nhìn bộ dáng này là đang trọng thương.
Cho dù hắn đã đổi một hộ hắc y dạ hành, gương mặt xinh đẹp cũng chật vật bất kham, nhưng Lâm Tư Niệm vẫn có thể nhận ra hắn - Hoa Lệ.
Cảm giác bị áp chế rất khó chịu, Lâm Tư Niệm theo bản năng bắt đầu giãy dụa, một chân đá vào dưới sườn đang chảy máu của Hoa Lệ khiên hắn rên lên một tiếng, sau đó một thanh đoản đao sắc nhọn liền kề lên cổ nàng.
“Không ngờ đã đến đây rồi mà vẫn gặp được nàng, cũng xem như là có duyên đi.” Hoa Lệ hiển nhiên cũng nhận ra nàng, ánh mắt xinh đẹp nhưng nguy hiểm híp lại, khóe môi khẽ nhếch lên một bên, cười rất âm tà: “Nể mặt huynh nàng và Tiêu Hận Thủy, ta không muốn hại nàng, nàng tốt nhất không nên lộn xộn. Bằng không...”
Hắn nói, lưỡi dao lạnh băng càng kề sát vào cổ nàng khiến người khác không lạnh mà run.
Lâm Tư Niệm “ưm ưm” hai tiếng, trừng mắt, vô thanh mà hỏi mục đích đến đây của hắn.
“Như nàng thấy, ta đang bị người khác truy sát, có một món đồ...”
Còn chưa nói xong, Hoa Lệ cảnh giác nằm xuống, cả người dường như mặt đối mặt nằm trên người nàng. Ánh mắt Lâm Tư Niệm đỏ lên, một tay lật bàn tay Hoa Lệ đang nắm tay mình, một tay lung tung đánh hắn, cả người kịch liệt giằng co.
“Đừng phát ra tiếng! Bọn họ đuổi tới rồi!” Hoa lệ gầm nhẹ bên tai nàng, một tay khống chế hai cổ tay nàng áp lên đầu, cả người giống như rút kiếm ra, từ trong ra ngoài tản ra lệ khí kinh nghiệm giang hồ. Hắn nhìn Lâm Tư Niệm, thở dốc nói: “Nàng nghe đây, có một vật rất quan trọng mà ta phải bỏ nửa mạng sống mới cướp lại được, tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay bọn chúng!”
Lại là một trận chim hoảng sợ bay lên, lần này đến Lâm Tư Niệm cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Nếu không đi liền không kịp nữa! Hoa Lệ lấy ra một cuốn sổ rách nát nhiễm đầy máu tươi trong ngực ra, cũng không thèm để ý kháng cự của Lâm Tư Niệm, liền cưỡng bách nhét cuốn sổ giấu trong áo nàng.
“Giúp ta bảo quản nó thật tốt.” Dứt lời, hắn rón rén bò lên, như một con hắc báo mạnh mẽ, rất nhanh đã biến mất trong bóng cây rậm rạp.
Lâm Tư Niệm sắc mặt tái nhợt, kéo cơ thể đang nhũn bò ra khỏi lùm cây.
Nàng co quắp ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối, cau mũi ngửi được trên người một cổ máu tươi còn lưu lại. Nàng cúi đầu nhìn, nhất thời giật mình một cái, thầm nghĩ không xong!
Trên ngực nàng có vài vết máu dày đặc còn chưa khô do Hoa Lệ lúc nãy lưu lại.
Dường như đồng thời, trong bụi rậm phóng ra vài bóng đen, Lâm Tư Niệm nhìn cái bóng trong dòng suối, có thể nhìn rõ ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ những thanh kiếm trong tay bọn họ, số người tuy không đông nhưng hiển nhiên là không phải hạng tốt lành gì.
Tay Lâm Tư Niệm run rẩy.
Bên cạnh có chỉ có thỏ rừng lúc trước săn được mới lột da được một nửa, là thức ăn Triệu Anh để lại trước khi đi. Lâm Tư Niệm suy nghĩ nhanh chóng, đứng dậy nhấc chân đã bay con thỏ đầy máu kia, trong miệng mắng: “Tiểu súc sinh này, chết rồi cũng không làm người ta bớt lo, máu chảy ra đều làm bẩn thường y mới của ta rồi!”
Sau đó nàng quay người, giống như mới phát hiện sự xuất hiện của đám người kia, giật mình hét lên một tiếng, ôm ngực lùi về phía sau một bước: “Các người là ai?... Không đúng, cả ngọn núi này đều thuộc khu vực săn bắn của hoàng gia, các người sao vào đây được?”
Mấy người hắc y nhân che mặt đưa mắt nhìn nhau, trong đó một nam nhân dường như là thủ lĩnh bước lên một bước, đè xuống bội kiếm bên hông thử dò xét nói: “Giao vật đó ra đây, chúng ta sẽ không làm hại ngươi.”
Mười ngón tay Lâm Tư Niệm run rẫy nhưng trên mặt lại giả ngu, giang hai cánh tay che lấy mấy con hoẵng, nai nằm đầy đất: “Giao ra? Hừ, chúng ta cực khổ một ngày mới săn được chừng này, dựa vào cái gì phải giao cho mấy người!”
Hắc y nhân nhìn nhau, không biết nàng là thật sự vô tội hay là đang giả vờ hồ đồ.
Tên thủ lĩnh kia nghiêng đầu, phân phó thuộc hạ: “Hắn đã bị thương sẽ chạy không được xa. Chia ra đuổi theo!”
Mấy người nhận lệnh thối lui. Nhưng tên thủ lĩnh kia lại không đi, ngược ại còn bước đến Lâm Tư Niệm hai bước, đè giọng nói: “Tiểu cô nương, cô có nhìn thấy một nam nhân áo đen nào bị thương không?”
Lâm Tư Niệm nghĩ thầm, Hoa Lệ cái con bò vương bát này, lần này hại cô thảm rồi!
“Không có!” Lâm Tư Niệm lắc đầu, lại sợ nhiều lời lỡ sự, liền mở giọng hét: “Vương gia tỷ tỷ sư đệ! Tiểu tâm can của các người sắp bị người ta đánh chết rồi!”
Dư âm không dứt, vang vọng mãi trong khoảng không.
“Này, ai đang bắt nạt tiểu tâm can của chúng ta đó!” Một giọng nữ mang theo ý cười vang lên trong rừng, sau đó một đoạn cung tên phá không lao tới, vèo một tiếng đâm xuống mũi giày của tên hắc y nhân kia.
Trong lòng Lâm Tư Niệm tầm vỗ tay khen hay!
Mũi tên này không làm hại đến tính mạng của hắc y nhân, nhưng cũng đủ để thị uy. Quả nhiên, hắc y nhân có chút kiêng dè dừng bước.
Tiếp đó, ba người cưỡi ngựa tuyệt trần lao ra. Bạch y vừa lóe lên, Giang Vũ Đồng liền bay đến trước mặt Lâm Tư Niệm, hai cổ tay khẽ động, hai thanh nhuyễn kiếm dài ba thước như rắn chui ra, dưới ánh tịch dương lóe lên đạo quang trong suốt.
Triệu Anh cũng thúc ngựa đến, ngồi trên lưng ngựa khinh thường nhìn hắc y nhân, tựa tiếu phi tiếu nói: “Lại là ngươi! Vừa nãy ở trong rừng bị tiểu gia giáo huấn còn chưa đủ thảm sao! Đến đến đây, báo cái cẩu danh của người xem! Để gia gia ta xem con chó nhà nào không xích cho tốt để chạy ra ngoài cắn người như vậy!”
Giang Vũ Đồng bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, ý cười trên mặt càng điên cuồng: “Thế phong nhật hạ, vương khí suy kiệt! Dưới chân thiên tử, khu vực săn bắn của hoàng gia là nơi một con chó con mèo nào đó có thể tùy tiện xông vào sao!”
Hai người kẻ xướng người họa, tên hắc y nhân kia nếu như không che mặt chỉ sợ mặc sớm đã tái mét rồi.
Hắc y nhân am hiểu xem xét tình hình, thấy mình không phải là đối thủ của Giang Vũ Đồng liền lùi về sau một bước, mũi chân nhấc lên nhảy lên cây vài cái liền biến mất dưới ánh mắt của mọi người.
Lâm Tư Niệm thở nhẹ một hơi, dây cung căng chặt trong lòng cũng được buông lỏng, hai chân liền mềm nhũn.
Tiêu Hận Thủy xuống ngựa, bất động thanh sắc đẩy lưng nàng một cái, Lâm Tư Niệm mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Giang Vũ Đồng giương kiếm lên thu lại vào trong tay áo, xoay người nhíu máy liếc Triệu Anh một cái, trong ánh mắt hiếm khi không mang chút ý cười: “Anh cô nương, đã nói để ngươi ở lại với Tư Niệm, ngươi lại muốn chạy loạn! May mà kịp thời trở về!”
“Ta...” Triệu Anh không thể phản bác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tức giận đi buộc ngựa.
Tiêu Hận Thủy hạ tầm mắt, cũng có chút tự trách: “Đều trách ta, ta không nên rời đi.”
“Không trách sư đệ, ai cũng sẽ không ngờ rằng trong khu vực săn bắn này sẽ có thích khách trà trộn vào.” Lâm Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Mấy người đi lấy mật ong, sao lại đi lâu như vậy?”
“Trong rừng gặp đám thích khách này liền đánh nhau một trận nên mới trễ.” Giang Vũ Đồng quay người, nhìn thấy vệt máu trên người Lâm Tư Niệm nhất thời hết hồn, khẩn trương nói: “Y phục muội sao lại dính máu, bị thương sao?”
Dứt lời, nàng sờ vào ngực Lâm Tư Niệm: “... Hửm? Trong y phục giấu thứ gì đó?”
Lâm Tư Niệm hoàn hồn, nhớ lại tên khốn kiếp Hoa Lệ kia còn nhét vào trong lòng nàng một thứ bỏng tay như thế này, liền lôi cuốn sổ nhiễm máu kia ra, tùy tiện lật lật. Trên cuốn sổ là những bức hình miêu tả một vài phương pháp điều tức và công thức, bên cạnh còn chú thích tên gọi dược liệu bổ trợ, hình như là một bộ công pháp.
Lâm Tư Niệm nhìn cái hiểu cái không, nhỏ giọng nói: “Không phải máu của muội, là Hoa Lệ. Hắn bị đám người kia truy sát, vừa hay bắt gặp muội. Cuốn sổ này chính là hắn nhờ muội giữ giúp.”
Tiêu Hận Thủy giật mình, nhất thời sắc mặt ngưng đọng lại: “Huynh ấy sao lại ở đây.”
“Hoa Lệ là ai?” Giang Vũ Đồng nghi ngờ nhận lấy cuốn sổ kia, cười nhạo nói: “Chẳng lẽ đám thích khách kia là đang tìm thứ này...”
Đang nói, ý cười trên miệng Giang Vũ Đồng dần mất đi, giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, đôi con ngươi luôn tràn đầy tiếu ý kia cũng tăng thêm vài ý lạnh.
Triệu Anh buộc ngựa xong đi đến, đưa tay đoạt lấy cuốn sổ trên tay Giang Vũ Đồng, cười hihi nói: “Đang xem đồ tốt gì đó? Âm dương... phá lập quyết?”
Triệu Anh hơi mù mịt: “Bí tịch võ công? Đâu đến thế.”
Lâm Tư Niệm cũng có chút mờ mịt, Âm dương phá lập quyết là cái gì?
Nếu như là một cuốn bí tịch bình thường, chắc sẽ không đến nỗi khiến sắc mặt Giang Vũ Đồng đại biến như vậy. Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm lại có chút thấp thỏm không yên.
“Tư Niệm, cái người họ Hoa kia là người như thế nào?” Giang Vũ Đồng hỏi, vẻ mặt nghiêm túc khó gặp.
“Muội chỉ biết hắn là người giang hồ, từng cứu huynh trưởng muội, lúc ở Lâm phủ có duyên gặp mặt.” Lâm Tư Niệm thành thật nói: “Vừa này hắn bị người truy sát đến đây, cùng đường mới lén đưa cuốn sổ này cho muội, muốn muội giúp hắn giữ... Có chuyện gì sao?”
“Có chuyện lớn đó. Muội có biết giang hồ bây giờ chính tà hai phái có bao nhiêu người vứt bỏ tất cả, không từ thủ đoạn cũng muốn có được nó không?” Đôi mắt đen nháy sáng ngời của Giang Vũ Đồng sâu không thấy đáy, tựa tiếu phi tiếu nói: “Âm dương phá lập quyết, trước phá sau lập, có thể khiến người ta trong một thời gian ngắn gia tăng nội công cực lớn. Kỳ lạ, Cuốn tà công này hẳn đã bị hủy vào hai mươi năm trước rồi chứ...”
“Đồ tốt như vậy, ai nỡ hủy chứ?” Đôi lông mày rậm rạp của Triệu Anh nhíu lại, hai ngón tay kép lấy cuốn sổ lắc lắc: “Hay là ta cũng học thử, luyện trở thành một thiên hạ đệ nhất xem sao. Đến lúc đó, ai cũng không thể ngăn cản ta trở thành con rể của Giang gia!”
“Nếu như thật tốt như thế, cũng sẽ không có người muốn hủy nó đi.” Lâm Tư Niệm nhạy bén nắm được điểm mấu chốt.
“Thông minh.” Giang Vũ Đồng đoạt cuốn sổ từ tay Triệu Anh lại: “Phàm là đi lối tắt đều phải trả giá lớn. Tu luyện loại công phu này phải dùng hơn trăm loại thuốc mạnh và □□ phụ trợ, một thời gian sau, nhự thì tâm tính đại loạn, trầm luân trở thành một con quái vật máu lạnh chết chóc, nặng thì giảm tuổi thọ, bị nổ tung mà chết... Nhưng bất quá đó vẫn chỉ là truyền thuyết, độ chân thật không thể nào kiểm chứng.”
Triệu Anh cười nói: “Cho dù là truyền thuyết, cũng đủ để khiến người tâm thuật bất chính đổ xô chiếm lấy.”
Giang Vũ Đồng nhìn cuốn sổ như có suy nghĩ gì, nặng nề nói: “Chuyện hôm nay ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, dường như quá mức trùng hợp rồi. Tư Niệm, vật này muội không thể giữ, sẽ đưa tới họa sát thân.”
Triệu Anh kiến nghị: “Thứ tà vật kia giữ lại chính là tai họa, đốt nó đi.”
Chuyện này hình như không có đạo đức cho lắm, dù sao cũng là do Hoa Lệ dùng nửa cái mạng cướp về liền mang đi đốt như vậy, hắn nhất định tức đến ói máu. Nhưng lưu lại thứ đồ này ại càng thêm họa...
Lâm Tư Niệm khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ sẽ không bao giờ đi săn nữa, mỗi lần đi săn đều xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì!
Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, bởi vì lo lắng bệnh cũ của Giang Vũ Đồng sẽ tái phát, Lâm Tư Niệm liền phối vài vị thuốc, chia làm hai phần, một phần đưa cho Giang Vũ Đồng, một phần gửi cho chị Tiêu Hận Thủy.
Cuối năm sắp đến, trận tuyết đầu tiên đổ xuống đất An Thành.
Lúc tỉnh lại, khắp nơi đã khoác lên mình tấm áo màu bạc trắng muốt, phong tuyết rả rích, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cánh cây bị tuyết đè gãy giòn tan. Trong phòng lửa than ấm áp, Lâm Tư Niệm đang cầm lò sưởi tay ngồi bên cửa sổ phía tây, trên án kỷ bày một đống giấy Tuyên thành nhăn nhúm.
Đây là bài học hàng ngày của nàng - viết thư cho Tạ Thiếu Ly ở ngoài biên cương, báo cáo tất cả việc nhỏ nhặt