Lâm Túc biết mình thân là trưởng tử Lâm gia nhưng chưa từng làm điều gì cho nhà này, ngược lại luôn là muội muội chăm sóc bên cạnh mẫu thân. Năm ngoái muội muội đã dặn dò hết lần này đến lần khác, muốn hắn phải chăm sóc tốt cho mẫu thân, nhưng hắn chẳng làm được...
Đêm giao thừa hôm đó hắn uống say, chỉ là nghỉ ngơi một lát, còn chưa đến một khắc, mẫu thân đã xảy ra chuyện.
Là lỗi của hắn, hắn khiến muội muội chỉ trong một năm ngắn ngủi đã mất đi phụ thân, lại mất đi mẫu thân thương yêu nàng nhất.
"Xin lỗi, muội muội." Lâm Túc vuốt mặt, trong mắt hiện lên một tia đỏ ngầu.
Tiêu Hận Thủy không biết phải khuyên hắn như thế nào, chỉ có thể vỗ vai hắn, im lặng thở dài.
Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm sóng vai quỳ xuống, nghiêm chỉnh chấp hương bái lễ, một lúc sau, y mới đỡ Lâm Tư Niệm dậy: "Phi Phi, đến giờ rồi."
Đến lúc tiễn Lâm phu nhân lên đường rồi.
Lâm Tư Niệm ngơ ngác đứng dậy, con ngươi tối tăm trống rỗng. Cho đến khi Lâm Túc đến ôm bài vị của mẫu thân, Lâm Tư Niệm mới giống như hồi thần, lảo đảo bước tới, nhẹ mà khiên quyết đẩy Lâm Túc ra, cướp lấy linh bài của mẫu thân ôm vào lòng.
Lâm Túc bị nàng đẩy một cái lảo đảo, trong hốc mắt ứa ra giọt lệ.
Tiếng ai oán, tiếng kèn nức nở, đám người mai táng tiến vào nâng quan tài, tiền giấy bay lả tả rợp trời, Lâm Tư Niệm ôm linh bài mẫu thân bước ra khỏi phủ, mỗi bước đều như đang gian nan giẫm lên mũi dao sắt nhọn.
Lòng nàng rất đau, đau đến không thể nói thành lời, đau đến không thể thở được.
Đám tang trong năm mới luôn là chuyện không tốt, càng huống hồ là người chết oan. Nhất thời mọi người trên đường Lâm An đều lẩn tránh, cũng có người nhỏ giọng nghị luận, thậm chí có người ghé mắt ra xem, nếu như không phải vì ngại quyền thế Tạ gia, bọn họ e rằng đã nhổ nước bọt vào đội đưa tang này, kêu lên một tiếng xui xẻo rồi.
Đội đưa tang một đường đi đến cửa thành. Lúc đến Vạn An Lầu, chợt thấy trước mặt bỗng xuất hiện bảy tám người cưỡi ngựa, người ngồi trên ngựa đều mang áo gấm hoa phục, vừa giơ roi ngựa lên vừa cao giọng ồn ào: "Phía trước tránh ra, tránh ra!"
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, Lâm Tư Niệm cũng ngừng cước bộ.
Đám cẩm y nam tử cưỡi ngựa như bay kia thấy đội đưa tang không tránh ra liền dừng lại, khó chịu dừng ngưa. Trong đó có một thanh niên hống hách mắng: "Nhà xúi quẩy nào có mắt như mù thế hả, dám đụng đến ta! Không muốn sống nữa gia gia liền tiễn các ngươi lên đường như kẻ nằm trong quan tài kia..."
Lời còn chưa dứt, thanh niên hống hách kia thoáng nhìn thấy Tạ Thiếu Ly đang đứng đầu trước đám người, không hỏi ngạc nhiên, vội vã nuốt lại lời nói cười mỉa: "Thì ra là Tiểu Tạ tướng quân à, thất lễ thất lễ."
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, ánh mắt băng lãnh: "Trần Tiểu Hầu gia, nhường đường."
Tiểu hầu gia kia nghẹn một cục, bị khí chất của Tạ Thiếu Ly chấn động không nói nên lời. Hắn rụt cổ lại, lại sợ bị người khác xem thường mình liền trừng mắt hung dữ nhìn Tạ Thiếu Ly: "Ngươi thật lớn..."
"Trần Miễn, bỏ đi." Đang nói, một hoàng sam công tử quất ngựa từ đằng sau Tiểu hầu gia đi đến, cầm roi ngựa nói: "Nên tôn trọng người đã mất, mẹ vợ của Tiểu Tạ tướng quân đã xảy ra chuyện lớn như vậy đã rất đáng thương rồi, tính tính có khó chịu chút cũng không sao, ngươi cần gì phải tính toán với y?"
Vừa nghe thấy giọng nói tiếu lý tàng đao (dao giấu trong nụ cười) này, mắt Lâm Tư Niệm liền đỏ, cả người không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Tạ Thiếu Ly cảm thấy sự khác thường của Lâm Tư Niệm liền nắm chặt lấy tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay nàng, cố gắng an ủi.
Nếu như Thái tử đã lộ mặt rồi, Trần Miễn liền cáo mượn oai hùm, mũi hếch cao lên trời nhưng lại giả vờ đứng đắn: "Thái tử điện ha tấm lòng nhân hậu, miễn tội cản đường cho các người, còn không mau quỳ xuống tạ ơn?"
Lâm Tư Niệm vẫn đứng thẳng lưng như cũ, con mắt sâu mà đen sống chết trừng Triệu Thạc, giống như muốn ăn tươi hắn vào bụng.
Thái tử bỗng dừng lạnh cả sống lưng, hắn nhanh chóng nhìn qua Lâm Tư Niệm, phất tay nói: "Không cẩn phải tránh đường nữa, để bọn họ đi trước đi. Đầu năm đã xảy ra chuyện như vậy cũng không vui gì."
Dứt lời, Thái tử ở trên ngựa chắp tay, trên mặt thế nhưng lại mang vài phần thương tiếc: "Nén bi thương."
Đám người quần áo lụa là kia chỉ có thể theo Thái tử tránh qua một bên, còn không quên hung dữ trừng mắt nhìn phu thê Tạ Thiếu Ly mấy cái, xì xầm bàn tán, chẳng qua là nịnh nọt Thái tử độ lượng, liền nhân tiện mà đạp Tạ gia mấy cái.
Lâm Tư Niệm cứng ngắc đừng tại chổ cắn chặt răng, hốc mắt đỏ lên. Nàng sống chết ôm lấy linh bài mẫu thân, trong đầu trống rỗng, chỉ có một giọng nói săc bén điên cuồng gào thét:
Giết hắn! Giết hắn!!
Lâm Tư Niệm không biết mình đã bước qua trước mặt Triệu Thạc như thế nào, hoặc là trong lòng vần còn sót lại chút lí trí, hoặc có thể bàn tay ấm áp của Tạ Thiếu Ly đã an ủi nàng. Lúc hồi thần lại, nàng đã đến vùng ngoài thành trên núi Vạn An, quan tài của Lâm Phu nhân đã được đưa vào huyện mộ đã được chuẩn bị trước đó.
Tấm bia đá cuối cùng được đặt xuống miệng huyệt, trái tim căng cứng của Lâm Tư Niệm cuối cùng cũng đã đến cực hạn, trước mắt tối sầm, ngất đi trong khuỷu tay của Tạ Thiếu Ly.
Lúc Lâm Tư Niệm tỉnh lại trong ác mộng thì trời đã khuya.
Ngọn đèn trong phòng mang đến trong phòng ánh sáng ấm áp, nhưng Tạ Thiếu Ly lại không ở bên cạnh. Lâm Tư Niệm không để ý, toàn thân nàng đang toát mồ hôi lạnh, dùng chăn bao lấy mình nằm trên giượng, trong đầu đều là ánh lửa ngập trời, cùng với thân ảnh mẫu thân đang giãy dụa kêu gào trong đám lửa.
Nàng biết, đây sẽ là cơn ác mộng cả đời này nàng sẽ không bao giờ thoát được.
Năm đó lúc cha mất, nàng còn miễn cưỡng chống đỡ, dù sao vẫn còn mẫu thân yếu ớt cần nàng chăm sóc. Nhưng bây giờ đến mẹ cũng đã mất rồi, nàng còn tận mắt chứng kiến bà chết thảm trước mắt, loại tuyệt vọng và đả kích không cần nói cũng biết kia vượt qua cả ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng trong nàng.
Lâm Tư Niệm run rẩy nâng tay, nhìn lên vết thương đã kết vảy kia, đau khổ nhắm mắt lại. Nàng hận đám hắc y nhân đã giết chết mẹ, hận thủ đoạn đùa bỡn củaThái tử, hận Lâm Túc sơ ý ích kỷ, cũng hận Tạ Thiếu Ly đến muộn một bước...
Nhưng nàng càng hận bản thân mình, hận mình như một đám phù du không có năng lực lay chuyển trời đất!
Trong đêm yên tĩnh, ngọn đèn trên án kỷ kêu lách tách, rơi xuống vài tia lửa. Gió thổi cách cửa đang khép hờ thành một đường nhỏ, sau đó, cách vách mơ hồ vang lên giọng nói thanh lãnh của Tạ Thiếu Ly: "... Ngươi chắc chắn là đến từ trong cung?"
"Thuộc hạ chắn chắn."
Giọng nói kia rất quen, giống như phó tướng của Tạ Thiếu Ly: "Thuộc hạ đã hỏi đám người may trong cung, chất liệu của miếng vải đen này rất đặc biệt, chịu được sự mài mòn hơn những chất