Lâm Tư Niệm nghiền nát những con như rết, cóc băng, kỳ nhông, sau đó trộn với các loại dược liệu rồi nấu lên. Bên trong có vài loại dược liệu quý hiếm nàng không thể tìm thấy, nhưng Hoa Lệ đã liệu trước được chuyện này, nhân đêm tối phái người âm thầm mang đến cho nàng.
Uống nước thuốc vừa tanh vừa đắng, dạ dày từng đợt co giật, nàng liều mạng đè xuống cảm giác muốn nôn ra, ngồi xuống giường nhắm mặt điều tức.
Chỉ trong chốc lát, dược liệu đã có hiệu quả. Bên ngoài trời xuân ấm áp, Lâm Tư Niệm lại cảm thấy lạnh đến run rẩy, máu trong cơ thể như sôi lên nhảy loạn lung tung.
Dược hiệu rất mạnh, nàng chịu không nổi, miệng mũi dần dần rỉ ra những giọt máu đen. Lâm Tư Niệm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình điều sắp nổ tung rồi, lảo đảo bước xuống giường, vừa tìm thấy hai viên dược hoàn trong đám chai lọ nằm lăn lóc trên bàn, trước mắt liền tối đen, co quắp ngã xuống đất, bịt miệng nôn ra một ngụm máu.
Cũng may sau khi nôn ra một ngụm máu, nhịp đập rối loạn cũng dần dần bình ổn, những dòng máu đỏ cũng trở nên tươi hơn.
Nàng cố gắng bò dậy, lau đi mồ hôi trên trán, run rẩy cầm láy giấy bút trên bàn, chuẩn bị tốt tâm lý: Uống xong canh cửu độc, cơ thể lạnh buốt, tạng phủ nóng như lửa đốt, miệng mũi chảy máu, dùng hàn phách, đậu xanh, huyền sâm, vỏ mẫu đơn, tuyết liên để làm thuốc giải, có thể giảm bớt đau đớn.
Viết xong, nàng kiệt sức ngã gục xuống bàn, một lúc sau mới đứng dậy thu dọn sạch sẽ đống đồ trong phòng, thay quần áo mới bước ra khỏi phòng.
Sau khi sự nóng rát trong cơ thể biến mất, Lâm Tư Niệm cảm thấy cơ thể nhẹ đi không ít, lệ khí toàn thân đang kêu gào đòi giải phóng.
Nàng vớ lấy cung tiễn bước vào trong viện, rất thành thục giương cung lên, vậy mà có thể kéo cây cung thành hình trăng khuyết.
Vèo một tiếng, tiễn rời cung trực tiếp đâm xuyên vào tấm bia cỏ trên tường. Tiễn ghim vào tường một tấc, lông trên tiễn vẫn còn đang rung lắc không ngừng.
Lâm Tư Niệm mới luyện phá lập quyết nửa tháng đã có hiệu quả như vậy, đến nàng cũng có chút ngạc nhiên.
Nàng đặt cung xuống, khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ cười lạnh: Chẳng trách người giang hồ liều chết cũng muốn có được nó.
Thanh Linh bưng điểm tâm đến, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Tư Niệm cầm đang cầm cung cười lạnh, không khỏi bị dọa một trận, đến khay đồ trên tay suýt chút nữa đã rơi xuống.
Chủ tử của nàng luôn là một người trong sáng rực rữ, sao có thể lộ ra một nụ cười âm ngoan như vậy?
Nhưng trông tâm trạng Lâm Tư Niệm rất tốt, quay người thấy Thanh Linh đang núp ở góc tường liền tiến lại gần, cười lấy một miếng bánh sữa dê trên khay.
Đầu ngón tay Lâm Tư Niệm không cẩn thận chạm vào mu bàn tay Thanh Linh, cả người Thanh Linh nhất thời rét lạnh: Lạnh quá! Kỳ lạ, thời tiết hôm nay rõ ràng rất nóng mà!
Nàng vô thức giương mắt nhìn Lâm Tư Niệm, không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy gần đây tuy tinh thần của chủ tử đã tốt hơn rất nhiều nhưng sắc mặt lại càng ngày càng tái, môi cũng càng đỏ, giống như là đã hút căng một bụng máu tươi...
Cảm nhận được đường nhìn của Thanh Linh, Lâm Tư Niệm đang cầm miếng bánh sữa dê nhấp một miếng, nhíu lại con mắt hẹp dài như nhiễm lên một đường chỉ đen, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi luôn nhìn chằm chằm ta như thế làm gì, không cần tròng mắt nữa phải không?"
Lưng Thanh Linh lạnh toát, giơ khay lên gùy xuống đất, run giọng nói: "Nô tài biết lỗi, nô tài đáng chết!"
Lâm Tư Niệm ngẩn rang, lập tức nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, giương tay nâng Thanh Linh đang thấp thỏm lo sợ đứng dậy, thở dài nói: "Ta chỉ đang nói đùa, người sao lại nghĩ là thật rồi."
Thanh Linh không biết từ lúc nào Lâm Tư Niệm có khí lực lớn như vậy, có thể một tay nâng nàng đứng dậy, lúc này liền sợ đến nói không ra lời, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.
Từ lúc Lâm Tư Niệm vào phủ đến này, luôn luôn thân thiện không hề cãi vã, quan hệ giữa nàng và Thanh Linh rất tốt, đôi lúc còn không phân biệt trên dưới chơi đùa. Nhưng chưa bao giờ có trò đùa nào như hôm nay, khiến nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát...
Lâm Tư Niệm vươn ngón tay lạnh lẽo ra, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Thanh Linh, cười nói: "Mắt của Thanh Linh đẹp như vậy, ta sao nỡ hủy nó đi chứ? Đi thôi, không dọa ngươi nữa."
Dứt lời, nàng buông Thanh Linh ra, cầm lấy cung tiếng hò một điệu hát giân gian trở về phòng, không biết lại muốn chơi đùa ở đâu.
Tạ Thiếu Ly từ Định Tây Vương phủ trở về, liền thấy Thanh Linh mất hồn đứng ở giữa viện, y vô thức nhìn về phía sương phòng đối diện, hỏi: "Phu nhân đâu?"
Thanh Linh nhanh chóng cúi đầu: "Phu nhân vừa trở về phòng."
Nhìn thấy trong viện lại dựng lên bia ngắm, lông mày Tạ Thiếu Ly liền nhăn lại, hỏi: "Phu nhân ngoài việc luyện cung, còn làm gì nữa."
"Thường thì đi dạo quanh các tiệm thuốc trong thành, trở về liền chui vào phòng nấu thuốc, ai cũng không được vào."
Tạ Thiếu Ly mím môi, phất tay ý bảo Thanh Linh lui xuống, tự mình mở cửa tiến vào.
Một mùi thuốc nồng nặc đập vào mặt, Tạ Thiếu Ly nhíu mày.
Lâm Tư Niệm đang tựa vào cạnh án kỷ bên cửa sổ hướng đông, vừa ngâm nga một tiểu khúc vừa nhắm mắt dưỡng thần. Dưới ánh nắng, gương mặt tái nhợt của nàng càng trở nên trong suốt, nhưng bờ môi lại đỏ đến kỳ lạ, càng điểm lên gương mặt nàng vài phần quyến rũ nói không nên lời, giống như một con yêu tinh lười biếng.
Nghe thấy cước bộ của y, Lâm Tư Niệm liền mở mắt, cười nói: "Huynh đến rồi."
Đây là lần đầu tiên Tạ Thiếu Ly nhìn thấy nàng cười trong mấy ngày nay. Chỉ là nụ cười này có chút quái dị, không thể nói có chổ nào không đúng.
"Hôm nay tâm trạng không tệ?" Tạ Thiếu Ly bước đến ngồi cạnh án kỷ, vươn tay nắm lấy bàn tay Lâm Tư Niệm, đầu lông mày lại càng nhíu chặt hơn: "Tay sao lại lạnh như vậy."
Nụ cười trên môi Lâm Tư Niệm cứng lại, bất động thanh sắc rút tay về: "Huynh hôm nay đến Định Tây Vương phủ làm gì, Vương gia Vương phi có khỏe không?"
Tạ Thiếu Ly trầm mặt một lúc mới nói: "Chỉ là về thăm một chút, bọn họ vẫn rất khỏe mạnh."
Tiếp đó, tầm mắt y dò xét một vòng quanh phòng, thấy trên bàn dày đầy bình thuốc, y không nhịn được hỏi: "Mỗi ngày nàng ở trong phòng nấu thuốc làm gì?"
"Sao nào, sợ muội hạ độc chết Triệu Thạc sao?" Khóe miệng Lâm Tư Niệm cong lên, để lộ một nụ cười lạnh lẽo.
Tạ Thiếu Ly nói: "Ta sợ muội ăn bậy."
Trong lòng Lâm Tư Niệm có chút chột dạ, dời tầm mắt: "Đang yên đang lành muội ăn bậy thuốc làm gì."
"Mũi tên muội bắn vào trên tường, ta nhìn thấy rồi."
Lâm Tư Niệm cứng người, thầm nghĩ không tốt.
Quả nhiên, Tạ Thiếu Ly tiếp tụ nói: "Phi Phi, sức lực của muội từ lúc nào trở nên mạnh như vậy?"
"Muội ở trong phủ không có gì làm, chỉ có mỗi sở thích như vậy, chăm chỉ khổ luyện tự nhiên sẽ được như thế, có vấn đề gì không?" Lâm Tư Niệm hơi không được kiên nhẫn, cả người vươn qua án kỷ, dán lên trên người Tạ Thiếu Ly, nói thầm vào tai y: "Tâm trạng muội hôm nay rất tốt, không nói chuyện này nữa. Muội với huynh cũng đã hơn nửa tháng không ở chung phòng, có nhớ muội không?"
Đâu chỉ là nhớ, mà là nhớ đến phát điên rồi.
Khoảnh khắc cơ thể Lâm Tư Niệm dán đến, Tạ Thiếu Ly liền có phản ứng.
Hô hấp của y trở