Thục Châu là một nơi tuyệt đẹp, núi cao hùng vĩ, đất thiên sinh hiền tài, trong không khí tràn ngập mùi cay cay của hoa tiêu, Lâm Tư Niệm khứu giác mẫn cảm, ngửi thấy liền hách xì mấy cái, làm động đến con trùng tham ăn trong bụng.
Hai người xuất hành, chỉ mang theo mấy thân thủ vệ thân thủ tốt âm thầm đi theo. Lúc này đúng lúc đang họp chợ, người trên đường rất đông, còn một số nam nữ dị tộc, mang những trang phục Lâm Tư Niệm chưa bao giờ nhìn thấy đáng bán đồ ăn vặt trên đường. Lâm Tư Niệm lần đầu đến đây, thứ gì cũng thấy lạ lẫm, lúc này đang ngồi xuống xem một sạp bán bánh đến ngây ngất.
Bán bánh là một nam tử dị tộc, mang một áo choàng ngắn màu chàm, trên đầu con quấn vải bông cùng màu, trên trai còn mang hai cái khuyên tròn, mày rậm mắt to trông rất có tinh thần đang dùng tiếng hán không thành thạo chào hỏi Lâm Tư Niệm: "Cái này, ngon!"
Hắn khoa tay múa chân một phen, giơ ngón cái lên, rồi lại cầm một cái bánh lá đang nóng hổi đưa cho nàng: "Ngươi rất đẹp, cho ngươi, không lấy tiền."
"Cho ta?"
Lâm Tư Niệm nhận lấy chiếc bánh, nghĩ thầm những người dị tộc này thật nhiệt tình. Nàng bóc lớp lá xanh kia ra rồi cắn một miếng, lập tức cũng giơ ngón cái ra: "Vừa ngọt lại mềm, rất ngon!"
Nam tử trẻ tuổi kia dường như hiểu lời nàng, liền vỗ ngực một cái, cười lộ ra hàm răng trắng.
Lâm Tư Niệm nhìn cái vòng bạc trên cổ nam tử kia, hoa văn vô cùng độc đáo, nàng không khỏi tò mò, đưa tay chạm vào: "Đây là cái gì..."
Còn chưa nói xong đã nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài kéo bàn tay đang sờ loạn của nàng lại, nắm chặt vào trong tay mình.
Không cần nói, chỉ cần ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt này nàng đã biết là ai.
"Đồ của người khác, không nên sờ loạn." Dứt lời, Tạ Thiếu Ly khẽ nhíu mày, ánh mắt thanh lãnh liền chìm chằm chằm vào cánh tay đang múa bậy thanh niên bán bánh kia.
Lâm Tư Niệm thậm chí còn ngửi thấy mùi chua, thanh niên lại không hiểu gì, nắm lấy vòng cổ mình lắc lắc, giải thích: "Sau này, muốn, tặng cho vợ."
"À, đồ gia truyền?" Lâm Tư Niệm híp mắt cười, xoay người ôm lấy cổ Tạ Thiếu Ly, móc bùa bình an lúc trước nàng tặng y ra, đắc ý nói: "Phu quân ta cũng có một cái."
Thanh niên: "..."
Lâm Tư Niệm nháy mắt đôi mắt yêu mị như muốn câu hồn đoạt phách. Nàng lắc lắc tấm bùa bình an trên cổ Tạ Thiếu Ly, nói tiếp: "Ta tặng đó."
Thanh niên hiểu rồi, mày rậm đang nhíu lại liền giãn ra, không cam tâm liền lắc vòng cổ càng mạnh hơn: "Của ta, đẹp."
Lâm Tư Niệm: "Của phu quân ta mới đẹp."
Tạ Thiếu Ly: "..." Thứ này có gì mà phải hơn thua sao?
Thấy âm thanh hai người tranh luận càng ngày càng lớn, người xung quanh đều tò mò nhìn lại, Tạ Thiếu Ly không chịu được gương mặt anh tuấn liền đỏ lên, móc ra mấy đồng bạc lẻ ném lên trên bán bánh của thanh niên, lập tức kéo Lâm Tư Niệm xoay người rời đi.
Tay Lâm Tư Niệm vẫn rất lạnh, giống như băng tuyết không tan, nhưng ánh mắt và ngữ khí đã khôi phục lại sức sống như lúc trước, còn đang nhỏ giọng biện bạch: "Vốn là như vậy, huynh mang thứ gì đều đẹp."
Dưới nắng ấm ngày xuân, vành tai Tạ Thiếu Ly đỏ lên như một cánh mai rơi vào trong tuyết.
Ra khỏi nơi đông đúc, Tạ Thiếu Ly thả lỏng tay nhưng Lâm Tư Niệm vẫn không chịu buông, ngược lại còn móc lấy đốt tay y, còn không quên dùng ngón tay vẽ bậy trong lòng bàn tay y.
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly nhanh chóng trở nên thâm trầm hơn.
Thấy ánh mắt y sáng lên, Lâm Tư Niệm trái lại còn che tay áo cười nhẹ, đang đưa cái bánh đang một nửa đến bên miệng y, cười nói: "Rất ngon đó, huynh thử xem."
Đây là nụ cười chân thật nhất của nàng mà Tạ Thiếu Ly thấy trong mấy tháng qua. Nếu như không có vết sẹo trên cổ tay nàng, y dường như còn cho rằng giữa phu thê bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tạ Thiếu Ly rất rõ, sự bình tĩnh ngắn ngũi này có lẽ chỉ là nước chảy hoa trôi, một trận gió cũng có thể thổi tan. Lâm Tư Niệm giấu y uống những loại thuốc độc kia, công lực chợt tăng mạnh, đều là một cái gai vắt ngang giữa hai người, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đâm thủng lớp giấy bảo vệ cuối cùng mang theo chân tướng đẫm máu.
Tạ Thiếu Ly quay đầu, cắn nhẹ lên bàn tay Lâm Tư Niệm, chiếc bánh mềm ngọt mang theo một mùi thơm đặt hữu, mùi vị cũng không tệ, nhưng trọng điểm của Tạ Thiếu Lu hiển nhiên khong đặt trên vị giác.
Ánh mắt thâm trầm của y nhìn vào bờ môi đỏ mọng của Lâm Tư Niệm, nếu không phải đang ở trên đường phố đông người, y nhất điịnh sẽ không nhịn được mà ôm nàng vào lòng hung hăng hôn một trận.
Lâm Tư Niệm là một người thông minh như vậy, là người vợ y thương yêu nhất, y sao có thể trưng mắt nhìn nàng đi trái với đạo đức, bước trên con đường không có đường lui này này...
"Huynh luôn nhìn muội làm gì." Lâm Tư Niệm mẫn cảm nhận ra ánh mắt dò xét của y, mở miệng cắn miếng bánh cuối cùng nuốt vào bụng, con ngươi đen láy đảo một vòng, tà nịnh cười nhìn y: "Muội đẹp không?"
Tạ Thiếu Ly vô thanh gật đầu, nắm tay nàng càng chặt: "Đằng trước có một cửa tiệm bán rượu và đồ ăn, không biết còn không, ta đưa muội đến nếm thử."
"Quen thuộc vậy, huynh đã đến đây rồi sao?" Lâm Tư Niệm hỏi.
"Đã đến một lần."
"Gặp Giang tỷ tỷ?"
"..."
Tạ Thiếu Ly không biết làm sao nhìn nàng, nghiêm túc giải thích: "Không phải. Bốn năm trước muốn gặp muội, liền đến Giang Lăng một chuyến, đúng lúc gặp Triệu Anh đến Thục Châu bàn việc, ta liền theo đệ ấy đến đây."
"Đợi đã, huynh đã đến Giang Lăng? Gặp muội?" Lâm Tư Niệm hơi trợn tròn mắt, ôm lấy cánh tay Tạ Thiếu Ly không buông: "Bốn năm trước? Sao muội lại không thấy huynh?"
"Ta không biết muội ở đâu ở Giang Lăng, hỏi thăm rất lâu, khó khăn lắm mới biết được nhưng lại không dám gõ cửa hỏi thăm."
Lâm Tư Niệm nhíu mày: "À, đã đến trước cửa rồi cũng không muốn thấy muội sao?"
"Ta thấy rồi." Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, nói: "Ta đứng ở cửa nhìn vào, thấy muội đang ngồi trên ghế đá trong viện, cười nhìn nha hoàn trong phủ đá cầu. Thì ra muội, cũng rất thích đá cầu..."
Còn có chuyện này sao?
Lâm Tư Niệm cố gắng nhớ lại: "Muội không nhớ nữa. Nhưng nếu huynh năm đó bước vào cửa, muội thấy huynh ngàn dặm xa xôi đến gặp muội, nói không chừng mềm lòng, muội sẽ gã cho huynh vào năm mười sáu tuổi luôn."
Dứt lời, nàng cố gắng tưởng tượng một màn lúc mình còn mười sáu tuổi, và Tạ Thiếu Ly mười bảy tuổi gặp nhau liền cảm thấy tình cảnh đó càng thêm tuyệt vời không thể tả được, cảm thán nói: "Nói không chừng chúng ta cũng có con luôn rồi."
"Cho nên muội phải sống cho thật tốt, ta sẽ mang những thứ mất đi trước kia, từng thứ một bổ sung cho muội." Khóe miệng Tạ Thiếu Ly cũng khẽ nhếch, lóe lên một nụ cười ngắn ngủi nhưng lại như cánh hoa đào cuối xuân, nhẹ nhàng rơi vào lòng Lâm Tư Niệm.
Hai người không quan tâm đến ai mà nắm tay nhau, xuyên qua đám người ồn ào bước vào phong cảnh phố phường như tranh vẽ ở Thục Xuyên.
Lâm Tư Niệm không đáp ứng, cũng không phủ nhận, tùy ý Tạ Thiếu Ly kéo mình đến một cửa hàng không lớn.
Đây giống như một cửa tiệm cũ, mặt tiền không lớn, bàn ghế