Lâm Tư Niệm không đi quá xa, Tạ Thiếu Ly bước vào trong sân, bước vài bước đến tiền viện, liền nhìn thấy một bóng lưng gầy gò lạnh lẽo đang nồi trên nóc đại môn Giang gia, chính là Lâm Tư Niệm.
Bầu trời lúc này âm u, một trận mưa xuân dai dẳng ập đến, Tạ Thiếu Ly nhìn Lâm Tư Niệm, cúi đầu thở dài, như thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng giống đang lo lắng.
Y nhón mũi chân cũng nhảy lên trên nóc nhà, yên lặng ngồi xuống cạnh Lâm Tư Niệm.
Một chân Lâm Tư Niệm duỗi thẳng, tay trái chống ra đằng sau, tay phải thong thả khoát lên trên đầu gối, ảm đạm ngồi đó, cũng không nhìn Tạ Thiếu Ly một cái, đôi mắt sáng ngời hiện lên như bầu trời lúc này, tràn đầy âm u.
"Ta còn cho rằng muội sẽ trở về Lâm An hoặc Giang Lăng, không cần ta nữa." Tạ Thiếu Ly do dự một lúc rồi khẽ kéo nhẹ tay áo Lâm Tư Niệm, nói như vậy.
Lâm Tư Niệm còn đang giận Tạ Thiếu Ly gạt mình, vốn không muốn quan tâm đến y, nhưng nhìn thấy tâm trạng thấp thỏm của y, lại không nhẫn tâm tổn thương y, trầm mặc hồi lâu mới lạnh giọng nói: "Nếu như muội thực sự muốn đi, huynh cũng không cần không ăn không uống đi khắp thế gian tìm muội."
Giọng nàng rất lạnh, nhưng may vẫn còn nói chuyện, khóe mắt Tạ Thiếu Ly khẽ động, cánh tay kia càng không biết điều, nắm lấy ngón tay hơi lạnh của Lâm Tư Niệm: "Đang lo lắng cho ta sao?"
Lâm Tư Niệm lập tức nói: "Quỷ mới lo lắng cho huynh."
"..."
Tạ Thiếu Ly nghẹn họng, chỉ có thể đổi chủ đề: "Cơ thể muội, bây giờ đã thấy tốt hơn chưa?"
"Tốt, sao lại không tốt chứ? Vô cùng tốt." Khóe miệng Lâm Tư Niệm kéo ra một đường cong, ung dung nói: "Cha nhà họ Giang chỉ có thể một chưởng đánh tan tụ huyết, tốt nhất là thêm một chưởng nữa đánh muội hồn phi phách tán, ngày này năm sau huynh liền có thể đến mộ muội dâng hương."
Nàng nói chuyện không có ngữ điệu, rõ ràng vẫn còn đang rất tức giận, Tạ Thiếu Ly là một người ít nói, về phần nói chuyện, cho dù như thế nào cũng không chiếm được thế thượng phong, lúc này bị nàng làm cho nghẹn lời, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Đừng nói những lời như vậy."
Khí lực Tạ Thiếu Ly rất lớn, tay Lâm Tư Niệm bị y nắm chặt đến đau, liền vô thức rút ra.
Tạ Thiếu Ly hỏi: "Vẫn còn giận sao?"
"Muội không được giận sao? Có gì không thể nói ra bàn bạc với muội được mà phải gạt muội như vậy?" Lâm Tư Niệm hỏi ngược lại.
Hai người rơi vào một trận trầm mặc, Lâm Tư Niệm cũng cảm thấy cãi nhau như những đứa trẻ miệng còn hôi sữa thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng lại thực sự đang rất giận, vì không thể thất hứa làm tổn thương đến Tạ Thiếu Ly, nàng liền im lặng, trong lòng niệm lên mấy lần kinh thanh tâm nghe được ở chổ Vương phi Dương Thị.
Tạ Thiếu Ly nói: "Nếu muội vẫn còn giận vậy liền mắng ta đánh ta đi, đừng làm hại bản thân."
Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi, mở đôi mắt đen như mực ra yên lặng nhìn Tạ Thiếu Ly: "Huynh mang muội đến đây, không phải là đến thăm Giang tỷ tỷ mà là muốn nghĩ biện pháp ngăn muội luyện công, đúng không?"
"Loại công phu đó phải dùng rất nhiều loại độc, tổn hại đến tuổi thọ của muội, không luyện cũng được." Tạ Thiếu Ly cúi đầu, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Lâm Tư Niệm vào lòng, giống như muốn độ ấm trong tim mình sưởi ấm nó: "Ta sợ muội bị kích động không chịu đến cho nên mới không nói thật với muội, Nhưng Phi Phi, ta là vì muốn tốt cho muội..."
Lâm Tư Niệm lạnh lùng đánh gãy lời y: "Thiếu Ly ca ca, muội bình sinh hận nhất là mượn danh hiệu muốn tốt cho muội mà ép muội làm những việc muội không thích. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, muội vẫn vui vẻ luyện loại công phu này, cũng tự tin có cách áp chế độc tính, huynh không cần lo cho muội."
"Muội là vợ ta, sao ta lại không thể lo cho muội? Nếu như muội muốn Thái tử lấy máu trả nợ máu, ta có thể giúp muội." Tạ Thiếu Ly nghiêm túc nhìn Lâm Tư Niệm: "Cho nên, muội đừng luyện loại công phu này nữa, được không?"
"Huynh điên rồi!" Lâm Tư Niệm dùng lực rút tay ra khỏi lòng y, khí lực lớn đến nỗi ngón tay đều đỏ lên, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn, nhanh chóng đứng dậy phiền muộn đi lại trên nóc nhà mấy bước, rồi lại ngồi xuống cạnh Tạ Thiếu Ly: "Huynh nghiêm túc sao?"
Tạ Thiếu Ly gật đầu.
"Nhưng muội không muốn huynh giúp muội, nhanh thu hồi những lời nói vừa nãy của huynh lại đi." Lâm Tư Niệm nhíu mày, đuôi mắt đỏ lên: "Huynh không giống muội, huynh còn có cha mẹ cần chăm sóc, có tiền đồ xán lạn, sao lại có thể cùng muội nhảy xuống hố đen này!"
"Từ khi muội được gả vào Tạ phủ, muội đã là một bộ phận trong lòng ra, giữa chúng ta không cần phải phân biệt như vậy." Gò má thanh tuấn hoàn hảo của Tạ Thiếu Ly ánh lên màu bầu trời ảm đạm, màu sương mù phủ trên núi xa ở Thục Xuyên, môi mỏng khẽ động, nói ra lời thề thẳng thắn nhất trong đời: "Dù trời có sập xuống, ta cũng gánh giúp muội. Núi đao biển lửa ta cũng có thể cùng muội xông pha."
"Không..."
"Phi Phi, muội luôn cô độc như vậy, khiến ta cảm thấy trong lòng muội không hề xem ta là người thân. Muội muốn kéo Thái tử hạ vị, chuyện này cho dù thành công hay không đều không khỏi liên quan đến Tạ phủ."
Lâm Tư Niệm im lặng hồi lâu, môi run run nói: "Một mình muội tự làm tự chịu, tự có sắp xếp, sẽ không liên lụy đến bọn huynh."
Đôi mắt đạm mạc trong suốt của Tạ Thiếu Ly nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tất cả, rồi thở nhẹ một tiếng xoa lên gò má Lâm Tư Niệm: "Không liên lụy đến Tạ gia? Tất cả những sắp xếp của muội, có phải muốn đệ lên một tờ ly thư, muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Tạ phủ?"
Lâm Tư Niệm thoáng chốc trợn mắt. Tạ Thiếu Ly biết mình đã đoán đúng rồi.
Vẻ mặt y nhất thời trở nên phức tạp, nhẩn nhịn cơn lửa giận, mím môi gằng giọng, gắt gao ôm chặt Lâm Tư Niệm vào lòng: "Loại ý niệm này, muội đừng bao giờ nghĩ đến nữa!"
"Tạ Thiếu Ly, huynh thực sự càng ngày càng không nói đạo lý nữa, quản thiên quản địa, còn muốn quản suy nghĩ của muội ư?" lâm Tư Niệm ngọ nguậy trong lòng y, oán hận nói: "Nếu muội thực sự muốn rời bỏ huynh, huynh có thể làm gì? Cầm vòng sắt đến khóa muội lại sao!"
"Muội cứ thử xem." Giọng nói băng lãnh của Tạ Thiếu Ly truyền đến từ đỉnh đầu, Lâm Tư Niệm không khống chế được muốn run lên.
Lâm Tư Niệm thanh hôn với Tạ Thiếu ly hơn nửa năm, từ trước đến nay chỉ thấy bộ dáng Tạ Thiếu Ly thấp giọng thuận khí cưng chiều mình, khiến nàng các tác oai tác quái, suýt nữa đã quên Tạ Thiếu Ly từng là một người lãnh tình cao ngạo như vậy...
Lâm Tư Niệm thực sự sợ rồi, sợ đến ngón tay cũng đỏ lên. Nàng dán mặt vào ngực Tạ Thiếu Ly, uất ức nói: "Thiếu Ly ca ca, đừng lo cho muội, xem là muội cầu xin huynh đi. Huynh là con trai độc nhất của Tạ gia,