Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 45


trước sau



Ba tháng sau, huyện Quỳ Châu Bạc Dương.
Bây giờ đang là giữa hè tháng bảy, huyện Bạc Dương vừa trải qua một nạn lũ lụt, cả trấn dị nhấn chìm trong biển nước, hàng ngàn mẫu ruộng và nhà cửa đều trở thành một mảnh phế tích. Chớp mắt trong trấn tiếng kêu than vang dậy khắp nơi, dân nghèo không kịp đi lánh nạn quần áo tả tơi dựa vào cảnh tượng đổ nát, nhẫn nhịn hai tầng đày đọa đói khát và bệnh tật.
Một đám quạ đen vỗ cánh xoẹt qua từ khung trung, trong đống hoan toàn đổ nát lầy lội không thấy tận cùng, chầm chậm hiện ra một nữ nhân dùng vải đen che mặt.
Nữ nhân một thân hắc y, đình đầu đội sa lạp (nón lá), hắc sa rũ xuống che đi gương mặt, nhưng có thể từ người nàng nhìn ra, đây là một bị nữ tử trẻ tuổi. Nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện tư thế bước đi của nữ nhân này rất chậm, có chút mất tự nhiên, dường như chân có tật.
Sau lưng nàng còn có một thiếu niên mặc võ bào gọn gàng, thiếu niên đó cũng thật kỳ lại, dưới nắng hè chói chang cũng không cảm thấy nóng, còn dùng mặt nạ da đen che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt băng lãnh hung ác.
Lí Cửu là một thủ lĩnh đám côn đồ ở huyện Bạc Dương, từ đằng xa đã chú ý đến hắc y nữ nhân và thiếu niên đi đến, không khỏi híp mắt.
Vừa nhìn thấy thần sắc này của hắn, đám lâu la thuộc hạ liền biết Lí Cửu muốn làm ăn rồi. Trong đó có một nam tử trọc đầu bu lại, cười cười thì thầm: "Nữ nhân kia dáng vẻ không tệ, chỉ có đều che mặt, không biết có đáng tiền hay không. Tên nam nhân đằng sau ả, tuổi có hơi lớn, nếu khoảng mười tuổi thì còn có người muốn..."
Lí Cửu nhổ cọng cỏ đang nhậm trong miệng ra, nhếch miệng cười: "Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa à, bọn họ không dễ trêu vào đâu."
Đầu trọc không hiểu hỏi: "Lời này là sao? Huyện Bạc Dương gặp lũ lớn, người chết cũng đã chết, chạy cũng đã chạy, đến quan phủ cũng rời bỏ nơi này, chỉ còn lại mấy lão già ốm yếu bệnh tật không đi nổi. Bọn họ một nữ nhân, một tiểu tử chưa lớn, có gì đáng..."
Lời còn chưa dứt, đầu trọc đã nhìn thấy bên eo thiếu niên kia treo một loan đao, nhất thời sợ đến rụt cổ: "Không ngờ lại là một Diêm vương gia!"
"Ngươi xem bọn họ quần áo gọn gàng, không giống như dân tị nạn cũng không giống đến tìm người, huyện Bạc Dương bây giờ như địa ngục, người bình thường ai lại đến nơi này?" Ánh mắt hung ác nham hiểm của Lí Cửu quét lên trên người một nam một nữ kia, liếm đôi môi khô khốc nói: "Quỳ Châu ở Phong Sơn có một Diệt Hoa Cung, các ngươi có nghe qua chưa?"

"Sao có thể chưa nghe, chỉ cần là người Quỳ Châu thì đều biết! Ba năm trước võ lâm chính phái hợp lại tấn công, thảo phạt Diệt hoa cung cung chủ Hoa Lệ, trận đại chiến năm đó đánh hơn mười ngày nửa tháng, nhưng vẫn không thể phân được thắng bại..."
Đầu trọc líu ríu nói, thỉnh thoảng còn dùng đôi mắt chuột liếc hắc y nữ nhân gần ngay trước mắt kia, hạ thấp giọng nói với Lí Cửu: "Lão đại, chẳng lẽ bọn họ là người của Diệt hoa cung? Xuống núi bắt trai đinh ư?"
"Cho dù là ngưu quỷ xà thần phương nào, nói chung là đừng có chọc tới." Lí Cửu nhảy xuống từ trên vách tường mục nát, nhổ xuống đất một miếng nước bọt, hỏi Đầu trọc: "Người bên Kim Lăng sắp đến rồi, hàng hóa hôm nay đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Hàng hôm nay không nhiều, khoảng chừng chỉ có một nha đầu có vẻ được." Đầu trọc phất tay với đám lâu la đằng sau, quát "Mang lên đây!"
Lập tức có ba bốn tên mập mặt đầy mồ hôi bắt một tiểu cô nương đến, tiểu cô nương đó mới mười ba mười bốn tuổi, rất ốm, quần áo đầu tóc đều rất bẩn thỉu, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt tròn trịa không tồi. Tiểu cô nương vừa khóc nháo vừa vùng vẫy, bị đám hán tử đẩy xuống đất, vừa vặn ngã xuống dưới chân hắc y nữ nhân đang chầm chầm bước đến.
Nữ nhân nhất thời dừng lại cước bộ.
Đám lâu la kia hơi hốt hoảng, vừa kéo nha đầu kia vừa cảnh cáo hắc y nữ nhân: "Đừng xen vào chuyện của người khác!"
Tiểu nha đầu kia dưới tình thế cấp bách liền sống chết kéo lấy vạt áo của hắc y nữ nhân, khóc thảm thiết: "Phu nhân, xin người thương xót, cứu lấy ta! Ta không muốn bị bọn họ bán đi!"
Hắc y nữ nhân mặc nàng kéo vạt áo, bộ dáng vẫn không nhúc nhích, dưới hắc sa, hai hàng lông mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, không mặn không nhạt nói: "Người gặp nạn trên đời này nhiều vô kể, bị bán đi cũng không đếm dược, ta sao có thể cứu hết."
Thanh âm của nàng rất lạnh, không mang theo một chút tình cảm nào, tiểu nha đầu nghe thấy liền tuyệt vọng, khóc đến như muốn tắt thở.
Sắc mặt Lí Cửu thả lỏng không ít, hất cằm với Đầu trọc: "Còn ngây ra đó làm gì! Nhanh bắt nha đầu không có mắt này lại, đừng chặn đường khách quý!"
Tiểu nha đầu bị đám hán tử thô lỗ kéo trở lại, trong đó không biết bị tay heo của tên nào xằn bậy, mông và ngực đều bị nhéo đến phát đau, nhất thời gào khóc như lợn bị chọc tiết, vừa sống chết dãy dụa vừa chửi bậy: "Cái tên Lí Cửu đáng chết! Nhân lúc lũ lụt dìm chết cha ta, lại nhân lúc loạn lạc trộm tiền nhà ta, bức chết mẹ ta không nói, ngay cả ta cũng không chịu buông tha! Ngươi đợi đó, ngươi làm những việc tán tận lương tâm như thế này nhất định sẽ bị báo ứng!"
Lí Cửu không thèm để ý hừ một tiếng, dương tay cho nàng một bạt tai, nha đầu bị đánh ngã nhoài vào trong đống ngói vụ khóc nức nở, lúc sau mới có thể bò dậy.
Hắc y nữ nhân kia lại dừng cước bộ, chậm rãi xoay người, gió nóng xao động, có thể ẩn ẩn thấy được đôi mắt hẹp dài của nàng dưới lớp vải đen.
Nàng nhìn nha đầu dưới đất, lạnh lùng nói: "Ngươi nói, bọn họ hại chết mẹ ngươi?"
Khóe miệng nha đầu rách da chảy máu, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu, khóc thút thít: "Huyện Bạc Dương lúc trước chưa gặp lũ lụt, bọn họ là ác bá du côn hoành hành trong thôn, sau khi gặp thiên tai liền nhân loạn đánh cướp, chuyên bắt những cô nương và tiểu hài tử nhỏ tuổi bán cho Câu Lan viện..."
Sắc mặt Lí Cửu đại biến, Đầu trọc bên cạnh hắn thấy thế được đà, nhấc chân muốn đạp nha đầu kia: "Im miêng! Ngươi là tiểu tiện nhân dơ bẩn nói bậy!"
Chân mới đạp một nửa, liền nhìn thấy bàn tay trong ống tay áo hắc y nữ nhân phất qua một cái, một ngân châm nhỏ liền bắn ra từ lòng bàn tay nàng, đâm vào trên đầu gối hắn.
Đầu trọc cả kinh, lập tức ôm chân ngã xuống đất, phát ra tiếng rên như lợn bị chọc tiết.
Đầu trọc đau đến lăn mấy vòng, trong chớp mắt môi hắn biến thành tím đen, nước mắt nước mũi chảy ra không ngớt. Sắc mặt Lí Cửu chợt lạnh, bắp thịt trên cánh tay nhảy lên, đứng dậy bước đến một bước, trầm giọng nói: "Nữ hiệp, ngươi có ý gì? Cường long không áp rắn dưới đất, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ rồi mới hành động!"
Hắc y nữ nhân ồ một tiếng, gió hạ thổi qua, hất tung mảnh vải đen trên mặt nàng, để lộ ra da thịt trắng nhợt như tuyết, cùng với đôi môi đỏ như máu. Nàng cười mỉa mai: "Thật ngại quá, ta vừa nghe thấy các người ép chết mẹ của nàng, trong lòng liền có chút kích độc, không nhịn được..."
Nàng dừng một lát, hời hợt cười nói: "... Muốn giết người."
"Nói như vậy, ngươi nhất định muốn lo việc bao đồng?" Lí Cửu nhấc tay, đám lâu lau liền khiên đám đao cuốc sứt mẻ vây đến.

Im lặng một tiếng, thiếu niên trầm mặc không nói đằng sau hắc y nữ nhân liền đặt lên loan đao trên eo, lưỡi đao đã rút

ra một tấc, dưới ánh nắng ánh lên tia hàn quang.
Lí Cửu cũng không cần nhìn liền biết cây đao kia là uống vô số máu người mới có thể trở nên âm hàn như vậy.
Hai bên giương cung bạt kiếm, nhưng hắc y nữ nhân lại rất thong thả, chầm chậm móc ra túi tiền trong ngực, lấy ra vài lượng ném đến trước mặt Lí Cửu, nhàn nhạt nói: "Ta mua nha đầu này."
"Ngươi cho ta là ăn mày sau, một người sống sờ sờ như vậy, năm lượng bạc của người liền muốn mua..."
"Hổ tử!" Lí Cửu giơ tay ú bảo tên thuộc hạ đang gào lên kia chớ có lên tiếng, hắn có chút kiêng kỵ nhìn thoáng qua thanh đao trng tay thiếu niên kia, cúi người nhặt bạc ở dưới đất: "Thành giao."
"Lão đại!" Hơn mười tên hán tử cầm đao cuốc đều chưng ra bộ mặt không thể hiểu nổi.
Nhưng hắc y nữ nhân lại cười nói: "Các hạ rất có phong thái, ta thích."
Dứt lời, nàng lại móc ra một bình sứ ném xuống đất: "Thuốc giải."
Có người nửa tin nửa ngờ đến nhặt bình thuốc lên, đổ bột thuốc thoa lên vết thương của Đầu trọc, quả nhiên không đau nữa, mọi người im lặng, ánh mắt nhìn hắc y nữ nhân đều lóe lên sự khiếp hãi.
Nữ nhân kéo tiểu nha đầu dậy, nhẹ giọng nói: "Theo ta đi."
Tiểu nha đầu nhanh chóng giơ ống tay áo cũ nát lau nước mắt, vâng một tiếng, lắp bắp theo sau nữ nhân, theo nàng ra khỏi thành.
"Nữ hiệp xin dừng chân!" Đằng sau, Lí Cửu thần sắc phức tạp, chắp tay với bóng lưng nữ nhân: "Xin hỏi tôn tính đại danh nữ hiệp."
Hắc y nữ nhân vẫn không dừng lại, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Quỳ Châu Diệt hoa cung, Lâm Phi Phi."
Vừa nghe đến cái tên này, mọi người lao xao một tiếng rồi tản ra, nàng giống như một con dã thú nào đó, tránh còn không kịp.
Thiếu niên đeo mặt nạ da che nửa khuôn mặt quay đầu lại, tóc ngắn hỗn loạn khẽ bay trong gió. Hắn híp mắt, chậm rãi nâng lên một tay, làm động tác cắt cổ với đám du côn kia, như đang đùa giỡn, vừa giống thị uy.
Nhưng Lí Cửu lại cảm thấy lưng lạnh toát, mồ hô lạnh chảy ròng ròng.
Ra khỏi huyện Bạc Dương mười dặm, có một ngôi miếu đổ nát, có bảy tám người dân lưu lạc đang ở bên trong, đang thắp một đống lửa, dùng một nồi sắt cũ nát nấu một nồi rau dại không biết tên, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, rất khó ngửi.
Mũi Lâm Tư Niệm cau lại, cũng không để ý đến ánh mắt ác ý của đám lưu dân trong miếu, tự mình bước vào trong, tìm một nơi khô ráo một chút ngồi xuống, nói với tiểu nha đầu vẫn bám duôi đằng sau: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Có gì thì nói đi."
Nàng đột nhiên lên tiếng, tiểu nha đầu xanh xao kia bị dọa một trận, cơ thể như tờ giấy run rẩy, lâu sau mới dùng âm thanh như muỗi ngắt đoạn nói: "Người thật sự là... người của Diệt hoa cung sao?"
Vừa nghe thấy ba chữ Diệt hoa cung, ánh mắt hung ác của đám lưu dân trong miếu nhất thời lấy Lâm Tư Niệm làm trung tâm, đồng loại lui về sau mấy bước, trừng mắt đề phòng.
Lâm Tư Niệm: ...
Sao mọi người là quen thuộc Diệt hoa cung như vậy? Ác danh truyền xa như vậy sao? Chẳng lẽ chỉ có mình nàng trước đây chưa từng nghe qua tên của Diệt hoa cung sao?
Nàng cười một tiếng, nâng bàn tay tái nhợt vén mảnh vải đen trước mặt ra, để lộ một bên gương mặt lãnh diễm quyến rũ: "Sao, sợ à?"

Tiểu nha đầu lắc đầu, lập tức lại gật đầu.
"Ngươi vừa gật lại vừa lắc đầu, rốt cuộc là sợ hay không?" Lâm Tư Niệm cảm thấy thật buồn cười, tựa nửa người lên sen đá trong miếu, duỗi chân ra.
"Có chút..." Tiểu nha đầu cúi đầu, mười ngón tay gầy như que trúc bất an vặn vẹo: "Nhưng phu nhân là ân nhân cứu mạng của ta, là người tốt, ta không nên sợ người."
"Người tốt thì bỏ đi, nhưng mà chuyện năm lượng bạc, ngươi cũng đừng theo ta, tự tìm đường cho chính mình đi."
Lâm Tư Niệm hào hứng, từ lúc nàng rơi xuống vực ba tháng trước, sau khi được Hoa Lệ luôn âm thầm bám theo cứu về Diệt hoa cung, nàng liền luôn trong tình trạng không thể tự bảo vệ chính mình. Hoa Lệ đánh gãy chân nàng, rồi lại sai thiếu niên bị câm giết người không chớp mắt kia quan sát nhất cử nhất động của nàng, Lâm Tư Niệm không thể chạy thoát, liền gia nhập vào Diệt hoa cung, cũng thuận tiện cho việc nàng đi báo thù.
Từ đây Lâm An mất đi một Thế tử phi Lâm Tư Niệm, Quỳ Châu lại thêm một ma nữ Lâm Phi Phi.
Như thế này cũng tốt, xem như Lâm Tư Niệm đã chết, ít nhất sẽ không liên lụy đến người Tạ gia.
Nàng đang rơi vào trầm tư, tiểu nha đầu ốm yếu kia lại lấy hết dũng khí nói: "Đối với phu nhân mà nói có lẽ đây chỉ là chuyện mấy lượng bạc, nhưng với ta lại là như được sống lại lần nữa! Ta không đi, ta muốn theo phu nhân!"
"Ngươi nha đầu này, thật ra rất htoong minh, khiến ta nhớ lại trước kia. Lúc ta còn ở Lâm An, bên cạnh cũng có một nha đầu, như ngươi vậy..."
Nói một hồi, thanh âm của nàng càng thấp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ như có như không: "Ngươi tên gì?"
"Ta không có tên, mẹ ta chỉ gọi ta là nha đầu, nói là tên xấu dễ nuôi."
"Ta không biết đặt tên, cũng gọi ngươi là nha đầu đi." Lâm Tư Niệm cười nhẹ: "Đi theo ta phải chịu khổ chịu mắng, ngươi có thể chịu được không?"
"Những đứa trẻ như chúng em, ai mà chẳng chịu khổ chịu mắng mà lớn, phu nhân không cần lo lắng, em giặt quần áo nấu cơm đều rất lưu loát, năm lượng bạc của người tuyệt đối đáng giá."
Lâm Tư Niệm nhẹ câu lên khóe miệng, tâm tình buồn bực cũng tốt hơn nhiều.
Bên ngoài miếu truyền đến tiếng bước chân, một bóng đen lướt qua, Lâm Tư Niệm cảnh giác quay đầu, liền nhìn thấy thiếu niên câm kia cầm loan đao, một thân huyết khí bước vào.
Lâm Tư Niệm nhíu mày, giọng nói lạnh xuống, nói với thiếu niên kia: "Ngươi lại giết người? Là đám côn đồ ở huyện Bạc Dương kia sao?"
Thiếu niên không trả lời, tự mình bước đến ngồi xuống tượng phật đang kết mạng nhện, xé một đoạn xiêm y lau đi máu tươi trên người.
"Quỷ giết người của Diệt hoa cung!" Trong miếu không biết ai kêu lên, bảy tám tên lưu dân lam lũ trong miếu còn không kịp thu dọn nồi sắt đã chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện